Sô Phận

Chương 196: Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (13)




Chương 196 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (13)
Một ngày sau, Mih mở mắt.
Trần nhà vẫn vậy, nhưng có gì đó trong lòng hắn đã thay đổi. Hắn thử ngồi dậy, nhưng một cơn đau nhói buốt chạy dọc sống lưng, khiến hắn rên khẽ rồi nằm vật ra giường.
Hắn quá mệt mỏi.
Không phải chỉ vì thể xác, mà còn vì những suy nghĩ đang cuộn trào trong đầu hắn.
Mih nhắm mắt, hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra.
Từng nhát đục điên cuồng. Từng giọt mồ hôi rơi xuống cối đá. Từng ánh mắt của đồng đội, vừa hoảng sợ, vừa bất lực.
Càng suy ngẫm, Mih càng thấy bản thân ngu ngốc.
Hắn liều lĩnh vì khám phá, nhưng nếu mọi thứ thất bại thì sao? Hắn có thể c·hết, nhưng bộ lạc thì sao? Hắn có thể cháy thành tro, nhưng ai sẽ lo cho những người ở đây?
Trước giờ hắn không nghĩ đến điều đó.
Hắn chỉ thấy ánh sáng của khám phá, mà quên mất bóng tối phía sau thất bại.
Leo cao thì té đau, nhưng sau cú té đó... thì sao?
Liệu có phải là một kết cục thê thảm, nơi đồng đội hắn chạy đôn chạy đáo lo cho hắn, nơi Ain phải nhọc lòng vì một kẻ ngu ngốc như hắn?
Mih thấy sợ.
Không phải s·ợ c·hết, mà là sợ trở thành gánh nặng. Bởi vì bộ lạc này đã cho hắn một cuộc sống. Cho hắn một nơi để thỏa mãn đam mê. Cho hắn một chỗ đứng, nơi mà mọi người công nhận hắn.
Không giống như ngày xưa…Nơi đó, hắn chỉ là một nô lệ. Nơi đó, hắn chỉ là một kẻ không tên, một công cụ của kẻ khác. Bộ lạc Huyết Sắc…Ký ức cũ bỗng tràn về, khiến Mih siết chặt nắm tay.
“Cạnh!”

Tiếng cửa mở, đánh thức Mih khỏi dòng suy nghĩ, hắn quay đầu ra, một bóng dáng quen thuộc, là một thành viên chế tác đi vào, trên tay anh ta là một dĩa thức ăn.
Nhìn thấy nhóm trưởng tỉnh dậy, tên kia vui mừng nhưng không quên đặt dĩa thức ăn lên bàn rồi chạy lên kế bên Mih hỏi đủ thứ, Mih thì khổ sở trả lời từng câu hỏi.
Mười phút sau.
Mih ngồi trong căn nhà trống trải, trên bàn là dĩa thức ăn đã bốc hơi vào bụng Mih từ bao giờ, thành viên kia chỉ đưa thức ăn vào cho Mih rồi nhanh chóng quay về nhà nung làm việc.
Mih thử đứng dậy đi vài vòng trong căn nhà của mình, có lẽ đã quá lâu rồi hắn chưa quan sát kỹ ngôi nhà, cũng đúng vì Mih dành gần như toàn bộ thời gian cho lò nung làm gì còn thời gian cho ngôi nhà này.
Hắn sờ vào những cái lọ, cái cốc trong căn nhà của mình, mọi thứ vẫn là quen thuộc nhưng với Mih nó thật lạ, hắn nhìn vào những góc nhà nơi mà nhện đã đóng mạng dày đặc.
Mih dùng chổi xơ dừa quét đi.

Chổi xơ dừa được làm ra cách đây hơn 3 năm trước, dụng cụ này thật ra không phải là Ain làm ra mà là tự những tộc nhân nghĩ ra, ban đầu dụng cụ quét dọn được Ain làm từ tre.
Sau thời gian dài thì chổi tre cũng có nhiều điểm bất cập, vì thế mà xã hội cần một loại chổi mới phù hợp với tình hình phát triển bộ lạc, và sau khi thử nhiều vật liệu khác nhau.
Xơ dừa là vật liệu được mọi người ưa thích hơn cả, trái dừa không quá xa lạ với tộc nhân bộ lạc Lạc Việt, mà nó đã gần như là loại quả bản địa của riêng họ.
Dừa ở đây được trồng ở hai nơi, một là gần hồ nước lớn, một là ở bờ biển, chúng không chỉ cho trái mà còn cho bóng râm nghỉ ngơi, nước dừa ngọt thanh, cơm dừa ngon ngọt và mỏng manh.
Lá dừa thì được tụi nhóc đem là dụng cụ chơi đùa, vì vậy mà xơ dừa cũng không tránh khỏi bị mang ra nghiên cứu để tận dụng, sau khi tách phần cơm và vỏ ra hai phần riêng biệt.
Do phần vỏ lúc này còn cứng và khó tách sợi nên chúng được mang ngâm nước 2 ngày, sau đó là dùng búa đập dập để xơ được tơi ra, rồi mang phơi khô. Kết thúc là việc ghép những sợi xơ với nhau, phần cán chổi thì ai thích dùng gì thì làm đó.
May là Ain không cho ai biết thân dừa có đuông dừa và củ hủ dừa không thì tộc nhân hắn sẽ làm gì cây dừa không biết nữa. Mà chính hắn cũng không rõ là thời kỳ nguyên thủy này đã có hay chưa, tại hắn cũng muốn ăn thử bù cho kiếp trước.
….

Mih dạo bước ra khỏi căn nhà của mình, bên trong nhà đã sạch sẽ bụi bặm nhưng lòng Mih thì không, hắn vẫn còn vương vấn việc tiếp tục làm ra hợp kim.
Chỉ là bây giờ, Mih cần nghỉ ngơi, Mih ngồi xuống ghế gỗ trước nhà, đôi mắt vô thức nhìn về phía xa.
Trước mắt hắn là một thế giới rộng lớn mà trước giờ hắn chưa từng thực sự dừng lại để chiêm ngưỡng.
Ở đằng xa, những cánh rừng trải dài đến tận chân trời, xanh thẳm như một đại dương bất tận. Núi non sừng sững vươn lên như những bức tường thành của tự nhiên, những đỉnh núi phủ đầy mây trắng, tựa như chúng đang thách thức cả trời cao.
Ở trên những đồi nhỏ nhắn là vô số con người tí hon của nhóm Trồng trọt đang tất bật thu hoạch lúa cho bộ lạc, một nơi khác thu hút ánh nhìn của Mih.
Nơi đó có những tiếng ồn ào, ánh sáng chập chùng của lò nung, những cột khói đen xì bốc lên cao, càng làm nổi bật sự náo nhiệt của nhà nung trong không gian thiên nhiên hùng vĩ.
Nhưng cũng trông thấy chúng thật nhỏ bé với thiên nhiên nhưng tại sao tới giờ này hắn mới phát hiện ra, Mih run rẩy đôi tay, hắn thơ thẩn nhìn lại cảnh trước mắt, rồi lại nhìn lên bầu trời.
Chúng ta có thực sự làm chủ thế giới này không? Hay chỉ đang cố gắng giành lấy một góc nhỏ giữa sự vĩ đại của đất trời?
Mih không biết câu trả lời, nhưng có lẽ hắn thích ngắm nhìn mọi thứ như lúc này. Cảm giác thật yên bình.
Nhưng yên bình chưa bao giờ kéo dài quá lâu.
Sau một ngày nghỉ ngơi, Mih trở lại nhà nung, nơi hơi nóng và mùi than cháy đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của hắn. Khi bước vào, đôi mắt hắn nhanh chóng tìm đến chiếc cối đá chứa đầy dầu thực vật – nơi cất giữ những hạt nhôm quý giá.
Mih mỉm cười. Chúng vẫn còn đó.
Nhưng hắn không có thời gian để thở phào. Công việc còn lại vẫn vô cùng gian nan: tìm ra điểm nóng chảy của nhôm và cách hợp nhất nó với vật liệu khác. Đây không phải việc đơn giản, bởi vì mỗi hạt nhôm mà hắn có đều là kết tinh từ bao nhiêu lần thất bại, bao nhiêu v·ết t·hương cháy sém.
Hắn không thể lãng phí dù chỉ một hạt.
Mih cầm một chiếc kẹp sắt, nhẹ nhàng nhấc một ít bột nhôm ra khỏi dầu thực vật. Hắn đặt nó lên một tấm đá chịu nhiệt, tim đập mạnh khi nhìn đống lửa đỏ rực trong lò nung. Nhôm, thứ kim loại hắn phải đánh đổi quá nhiều để có được, giờ đây lại trở thành con dao hai lưỡi – nung chưa tới thì không chảy, nhưng quá tay lại có thể làm nó biến mất ngay trước mắt hắn.
Lò nung gầm rú như một con thú khổng lồ. Mih hít sâu, ra hiệu cho một thợ lò tăng nhiệt độ dần dần. 100 độ… 200 độ… 300 độ…Không có gì thay đổi. Nhôm vẫn nằm yên như một hạt cát vô hại.

Hắn nghiến răng, tiếp tục đẩy nhiệt độ lên. Nhưng ngay khi chạm mốc gần 600 độ, một tia lửa đỏ sẫm bùng lên. Mih giật mình, vội hạ bớt nhiệt. Một phần nhôm đã bị đốt cháy.
Hắn thở hắt ra, trán đẫm mồ hôi.
"Không thể vội vàng…Không thể để nó bị oxy hóa…"
Nhưng Mih không đơn độc. Những đồng nghiệp của hắn đang làm việc cật lực, tiếp tục sản xuất thêm bột nhôm. Dù hiệu suất của họ không thể bằng hắn, nhưng ít nhất, họ cũng đang tiến về phía trước.
Mih siết chặt bàn tay. Hắn đã đi quá xa để có thể dừng lại.
Mih cứ tiếp tục tăng nhiệt lò một cách chậm chạp, bởi vì ánh lửa kia là dấu hiệu cho thấy những hạt nhôm đã gần bị nung chảy, dần dần Mih càng gấp gáp khi mà ánh sáng phản chiếu cho thấy hạt nhôm đã chuyển sang dạng lỏng.
Mih cẩn thận ghi chép lại từng chi tiết của quá trình này, đây là những kiến thức quý giá của nung nhôm. Hắn điều chỉnh lửa, hạ nhiệt độ dần dần, quan sát từng phản ứng nhỏ nhất của vật liệu trong lò. Đến khi nhôm bắt đầu chuyển dạng, Mih dùng kẹp sắt gắp hạt nhôm ra, ánh kim loại phản chiếu trong đôi mắt hắn.
Hạt nhôm vẫn còn nóng bỏng trong lòng bàn tay, nhưng Mih không quan tâm. Điều quan trọng hơn là hắn đã nắm được nhiệt độ nóng chảy của nhôm. Một bước tiến mới, một cánh cửa vừa mở ra trước mắt.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Mih muốn nhiều hơn. Nếu có thể tạo ra nhôm tinh khiết, thì tại sao không thử hợp kim? Hắn nghĩ ngay đến v·ũ k·hí – c·hiến t·ranh cận kề, và hắn không thể chậm trễ trong việc chế tạo thứ có thể bảo vệ bộ lạc.
Đồng là vật liệu đầu tiên Mih nghĩ đến. Sắt có thể bền, nhưng đồng có những đặc tính riêng biệt mà hắn tin rằng có thể tạo ra một hợp kim nhẹ nhưng bền chắc. Tuy nhiên, làm sao để hợp nhất nhôm và đồng? Mỗi kim loại có nhiệt độ nóng chảy khác nhau, chưa kể đến việc chúng có thể không dễ dàng hòa trộn với nhau.
Mih lao vào thử nghiệm. Hắn nung nhôm trước, nhưng khi cho đồng vào thì hai thứ không hòa quyện mà tách ra thành hai lớp riêng biệt. Hắn đổi cách, nung đồng trước rồi thêm nhôm vào, nhưng nhôm lập tức bốc hơi vì nhiệt độ quá cao. Cứ mỗi lần thất bại, hắn lại ghi chép cẩn thận, mắt thâm quầng nhưng trong lòng càng lúc càng quyết tâm.
Ngày thứ ba, Mih nghĩ đến việc thêm một chất trung gian – có thể là một khoáng vật nào đó giúp liên kết hai kim loại. Hắn thử thêm một chút cát thạch anh, thử dùng một ít tro than để điều chỉnh môi trường nung, nhưng kết quả vẫn chưa như mong muốn.
Ngày thứ tư, hắn thay đổi chiến thuật. Nếu cả hai không thể hòa trộn ngay lập tức, thì có thể nung chúng ở nhiệt độ thấp hơn, kiểm soát quá trình chậm rãi hơn? Mih thử nghiệm hàng chục lần, thay đổi nhiệt độ từng chút một, điều chỉnh từng thao tác nhỏ nhất.
Ngày thứ năm, khoảnh khắc mà hắn mong chờ cuối cùng cũng đến.
Trong lò, dưới ánh lửa rực cháy, đồng và nhôm cuối cùng đã hòa quyện với nhau thành một chất liệu mới. Hợp kim sáng bóng hơn đồng, nhẹ hơn sắt, và có vẻ như vẫn giữ được độ bền nhất định.
Mih nhìn chằm chằm vào thành quả trước mắt, cả người rã rời nhưng trong lòng tràn đầy hưng phấn. Hắn đã làm được. Bộ lạc đã có một loại hợp kim mới, và đây có thể là bước ngoặt thay đổi toàn bộ nền chế tác v·ũ k·hí của họ.
Và Mih quyết định nghỉ ngơi một ngày sau thời gian mệt mỏi, rồi sau khi trở lại thì gặp Rok ở nhà ăn.
Tấu chương xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.