Chương 195 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (12)
Rok há hốc miệng, to đến mức có thể nhét cả một quả trứng gà vào khi nghe lời nói của Mih.
Lão già đi cùng Rok mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào miếng hợp kim lấp lánh trên bàn, miệng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.
Sự kinh hãi của lão già không phải vì vật liệu mới, mà bởi vì lão không muốn tin vào hiện thực này.
"Không thể nào...không thể nào..."
Nhưng sự thật vẫn nằm chình ình trên bàn, ánh kim loại phản chiếu lấp lánh dưới ánh lửa, tàn nhẫn khẳng định một điều - Mih thực sự đã làm ra một hợp kim mới.
Một phút im lặng trôi qua như kéo dài cả thế kỷ.
Rok lấy lại tinh thần, tay run run cầm miếng hợp kim lên quan sát, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc. Anh xoay nó dưới ánh lửa, rồi so sánh với hợp kim của chính mình.
Ngón tay thô ráp của anh lướt qua bề mặt của cả hai miếng kim loại, cảm nhận sự khác biệt rất tinh tế - có gì đó không giống nhau.
Rok cau mày, trầm giọng hỏi:
“Giống… nhưng lại khác rất nhiều. Mih, cậu nung cái này từ vật liệu nào? Và nung thành công từ bao giờ?”
Mih chống cằm, chậm rãi đáp:
“Từ đồng và nhôm. Hmm… tôi chỉ mới làm ra được vào hôm qua thôi. Tôi còn chưa báo cáo với Dio nữa.”
Rok sững sờ. Lão già cũng sững sờ.
Không thể nào.
Cả hai phải mất vài giây mới hiểu được lời Mih vừa nói.
Đồng và… nhôm?!
Hai người hết nhìn Mih, lại nhìn miếng hợp kim trên tay, như thể không tin vào tai mình.
Đồng thì không lạ, nhưng nhôm - thứ kim loại mà chính tộc trưởng từng nói là rất khó nung luyện vì nó chỉ tồn tại trong quặng oxit - Mih lấy nhôm từ đâu ra?!
Rok cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, nhưng vẫn cố gắng xác nhận lại:
“Khoan… cậu vừa nói là nhôm sao?”
Mih gật đầu, vẻ mặt bình thản. Lão già nuốt nước bọt, giọng khàn khàn hỏi:
“Sao cậu… làm được?”
Trong phòng ăn, ánh lửa lay động theo cơn gió, nhưng không thể xua tan sự chấn động trong lòng Rok và lão già.
Mih bật cười, nhưng thay vì trả lời ngay, hắn chỉ nheo mắt nhìn cả hai, như đang tận hưởng biểu cảm vừa kinh ngạc vừa bấn loạn của họ.
Nhưng có vẻ như hai người kia chẳng quan tâm đến việc Mih tận hưởng cảm giác thành tựu của mình.
Rok chộp lấy vai Mih, lắc mạnh đến mức cổ Mih như sắp rời ra.
“CẬU ĐÃ LÀM GÌ?!”
Mih bị lắc dữ dội, mắt đảo như chong chóng, dạ dày như muốn lộn ngược, suýt nữa thì ói luôn bữa tối ra bàn.
“Ọe…ROK! ANH MUỐN GIẾT TÔI HẢ?!”
Hắn vội gạt tay Rok ra, ngồi thở hồng hộc, lấy tay ôm bụng.
Rok cũng sực tỉnh sau cú gạt kia, nhưng anh không thể kiềm chế sự nôn nóng, hai mắt dán chặt vào Mih, tay siết chặt, cơ mặt nhăn nhó như một con thú săn mồi sắp vồ lấy con mồi của mình.
Lão già đứng cạnh, muốn tiến lên khuyên Rok bình tĩnh, nhưng rồi lại dừng bước. Bởi vì lão cũng như Rok.
Lão muốn biết Mih đã làm cách nào để có nhôm, và liệu hợp kim này có giống hợp kim của lão và Rok không.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng.
Mih chậm rãi thở ra, lấy lại chút bình tĩnh, rồi bắt đầu giải thích:
“Ai da…chuyện này bắt đầu từ hơn hai tuần trước, khi mà tôi có được cái lò nung mới kia…”
…
Hơn hai tuần trước, lò nung mới được đưa vào thử nghiệm.
Mih cùng những đồng nghiệp bắt đầu thử nghiệm, gia tăng nhiệt độ từng chút một, chờ đợi xem liệu nó có thể đạt tới nhiệt độ nung chảy sắt ổn định hay không.
Nhưng khi lò đạt đến mức nhiệt độ tối đa, mọi người bắt đầu cảm nhận được một sự khác biệt kỳ lạ. Nhiệt độ cao hơn dự đoán.
Nóng hơn nhiều.
Hơi nóng cuồn cuộn như lửa địa ngục, ép mọi người phải lùi ra sau để tránh bị bỏng. Chỉ có Mih là không lùi lại. Hắn đứng đó, không chớp mắt.
Năm năm làm việc với lò rèn, ngày ngày tiếp xúc với nhiệt độ cao, Mih đã quá quen với những cơn gió nóng phả vào mặt.
Hắn cảm nhận nhiệt độ này, rồi nhanh chóng nhận ra điều gì đó bất thường.
"Bơm thêm không khí, tăng nhiệt lên một chút!"
Hắn hét lên, ra lệnh cho hai nhóm thợ quạt lò. Những người bên cạnh nhìn hắn như kẻ điên, nhưng vẫn làm theo lệnh.
Hai nhóm thợ dùng hết sức nhấn quạt xuống, kích thích luồng khí lưu thông mạnh hơn, khiến lửa trong lò bùng lên dữ dội.
Sau vài chục phút, lò nung bùng lên dữ dội, nhiệt độ khủng kh·iếp đến mức chỉ cần đứng gần cũng như bị thiêu cháy.
Ngay cả Mih cũng phải lùi lại, chỉ dám đứng xa quan sát. Thế nhưng, sắc mặt hắn không hề có chút sợ hãi.
Mà ngược lại - mắt hắn sáng rực. Môi hắn khẽ run lên vì phấn khích.
Bởi vì... đây chính là nhiệt độ mà hắn cần!
Hắn có thể cảm nhận được điều đó - đây là ngọn lửa có thể nung thạch anh và nhôm oxit!
Nhưng... có một vấn đề lớn. Nhiệt độ này quá cao để làm việc!
Làm sao để hạ nhiệt xuống mà không làm hỏng lò?
Mih nghiến răng, hắn đành chờ hơn một giờ để lò nguội dần đến mức an toàn.
Một giờ dài như cả thế kỷ.
Cuối cùng, khi nhiệt độ đã hạ bớt, hắn cho nhóm thợ tiếp tục làm việc, nhưng hắn biết rằng đây chưa phải là giải pháp tối ưu.
Mih tốn thêm một ngày để tìm cách tối ưu hệ thống làm mát của lò. Hắn cho người đục thêm lỗ thoát khí, tạo ra các khe điều chỉnh để dễ dàng kiểm soát lượng than đốt.
Sau đó lại mất hai ngày nữa để gia cố lò sau khi chỉnh sửa, bởi vì kết cấu lò bị ảnh hưởng sau mỗi lần nâng cấp.
Và rồi, khi đã hoàn thiện, Mih bắt đầu thử nghiệm lần nữa.
Lò hoạt động trơn tru hơn.
Nhiệt độ có thể tăng lên nhanh chóng, nhưng cũng có thể hạ xuống khi cần thiết.
Mih mỉm cười, cảm giác như đã thuần hóa được một con mãnh thú.
Giờ thì, đến lúc đối mặt với nhôm oxit rồi!
Khi mọi thứ đã ổn thì Mih mới dám nung thử nhôm oxit, chỉ là nó khó hơn Mih nghĩ, đâu phải vật liệu nào cũng đem nung chảy là xong. Và nhôm oxit nằm ở trường hợp xấu.
Hắn ném nhôm oxit vào lò với sự tự tin. Nhưng...Không có gì xảy ra.
Hắn tăng nhiệt độ lên cao hơn. Vẫn không có gì thay đổi.
Hắn thử thêm than, tăng gió, kéo dài thời gian nung. Nhôm oxit vẫn trơ trơ như một cục đá c·hết tiệt.
"Khốn kiếp! Mày định chơi tao hả?" Mih cắn răng, thử nghiệm từng cách một.
Nung cùng đồng? → Thất bại.
Nung cùng sắt? → Càng thất bại.
Nung cùng than gỗ? → Cũng không ăn thua.
Dần dần, mọi người ở đó trở nên điên tiết. Có kẻ thậm chí mang nhôm oxit đi hấp, chiên, xào - hy vọng có thể làm nó "chín"!
Tất cả đều tuyệt vọng. Lại mất thêm 2 ngày, để nhóm chế tác của Mih mò mẫm.
Và rồi...
Một tên vô tình phát hiện ra cách. Hắn dùng dũa thép mài nhôm oxit để xem thử có thay đổi gì không.
Rồi chuyện khủng kh·iếp xảy ra.
“BỤP!”
Một tia lửa lóe lên rồi bùng cháy. Cả nhóm giật bắn mình, một số người bị bỏng nhẹ vì l·ửa b·ùng l·ên bất ngờ. Mọi người nhìn nhau rồi cười phấn khích. Một nhóm điên bắt đầu thử nghiệm.
Phương pháp kia rất khả thi, thế nhưng phương pháp này cực kỳ nguy hiểm.
Những bụi nhôm cực mịn có thể b·ốc c·háy khi tiếp xúc với không khí, tạo ra những v·ụ n·ổ nhỏ. Mỗi lần thử nghiệm, nhóm thợ rèn lại có người bị bỏng, cháy tóc, cháy quần áo.
Đến mức phòng trị liệu của Rin lúc nào cũng đông nghẹt.
Khoảng cách từ xưởng rèn đến phòng trị liệu không hề gần, nên khi họ đến được nơi thì vết bỏng đã nghiêm trọng. Những thành viên trị liệu bực tức chửi đổng:
"CÁI ĐÁM ĐIÊN NÀY! CÁC NGƯỜI RỐT CUỘC ĐANG RÈN HAY ĐANG THIÊU MÌNH HẢ?!"
Người ngoài chỉ thấy một đám người cháy xém, mặt mày đen thui, tóc cháy lởm chởm. Thậm chí, mùi thơm từ tóc cháy còn thoang thoảng trong không khí. Có kẻ đùa rằng trông họ chẳng khác gì một đống thịt nướng đi lại.
Thương tích thì quá nhiều, nhưng cách xử lý bụi nhôm thì vẫn chưa tìm ra, chưa hết là sau khi mài nhôm thì phải bảo quản ở môi trường đặc biệt, vì nhôm tiếp xúc không khí sẽ lại tạo thành nhôm oxit.
(chỗ này sẽ sai thực tế một chút, độc giả đam mê hóa có thể lướt qua vì đây là truyện, tui đành cho một chút huyền ảo vậy.)
Nhưng mọi thứ vẫn là con số 0 tròn trĩnh. Nhưng Mih không quan tâm. Hắn đánh liều, dù tóc hắn cũng đã cháy đen, bởi đã có nhiều dữ liệu được đúc kết từ xương máu bởi những người đồng đội, Mih không muốn phụ lòng họ.
Hắn phải tìm ra một môi trường có thể bảo vệ bột nhôm và làm sao bụi không phát cháy, vấn đề đầu tiên thì có chút nan giải, Mih ngồi thử cả ngày trời nhưng vẫn chưa tìm ra.
Mih bắt đầu thử từng môi trường một, với ánh mắt tràn đầy sự ám ảnh. Hắn lấy một ít bột nhôm vừa mài ra. Hắn thả vào nước → Bốc cháy!
Hắn thả vào đất → Bốc cháy!
Hắn thử nhúng vào rượu → BÙM! CHÁY TO HƠN!
Hắn nhìn chỗ tro tàn, ánh mắt không chút nao núng. Hắn thử tiếp.
Cỏ khô? Nổ lốp đốp.
Hầm đá? Không cháy, nhưng cũng chẳng có tác dụng bảo quản.
Nước mắm? Mùi kinh khủng, nhưng vẫn... cháy!
Dầu thực vật? Lạ nhỉ... không cháy?
Hắn nhíu mày. Không thể nào...Hắn thử lại với dầu thực vật.
Lần này, không có tia lửa nào bùng lên. Bột nhôm nằm im, yên lặng như chưa từng muốn t·hiêu r·ụi cả phòng thí nghiệm.
Mih sững sờ. Hai mí mắt của Mih rơi những dòng nước mắt, miệng hắn thì cười. Đã quá lâu rồi hắn mới thấy sự tàn khốc của tự nhiên, hắn cũng bao người, chỉ muốn tìm tòi kiến thức nhưng hiện thực quá khắc nghiệt, phải đánh đổi quá nhiều.
Là người tiên phong mới hiểu được sự khó khăn gặp phải, Mih không muốn những gì mình trải qua giây phút này bị lãng quên, bị người sau chê cười. Vì hắn đã đánh đổi rất nhiều cho nghiên cứu này.
Mih lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc, hắn vẫn phải tiếp tục công việc dang dở.
Nhưng để bụi nhôm không bị cháy thì Mih đã quan sát nhiều lần, hắn nhận ra rằng hạt nhôm càng nhỏ thì càng dễ cháy, còn những hạt có kích thước như hạt cát thì an toàn hơn.
Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, nơi đang cầm mẩu dũa thép. Hắn nhớ lại những lần thử nghiệm thất bại.
Bụi nhôm mịn b·ốc c·háy trong không khí, gây bỏng, gây c·háy n·ổ…
Hắn lẩm bẩm: "Dũa thép không được...phải có thứ gì khác để mài nhôm mà không tạo ra bụi mịn."
Mih nhìn qua cái cối đá ở góc nhà nung, bỗng một ý tưởng lóe lên, Mih cười như điên dại, hắn tức tốc mang cái cối ra giữa nhà nung.
Hắn mang số dầu thực vật còn ở đây ra thoa hết cái cối đá, không hết mà hắn còn đổ hẳn tất cả số dầu vào trong cối, việc này làm cho mấy thành viên trong nhà nung sợ hãi.
“Mih điên rồi!” “Dầu đó là dành cho nấu ăn mà, hết rồi sao tôi nấu ăn đây.”
Một số lời bàn tán cũng không khiến Mih tỉnh thêm chút nào.
Mih thả miếng nhôm oxit vào trong cối, tay cầm đục, tay cầm búa bắt đầu gõ. Nhưng độ cứng của miếng nhôm oxit là vô cùng cứng cáp, cộng thêm việc Mih đục trong môi trường nước dầu càng khó khăn hơn.
Nhưng Mih lúc này còn nghĩ tới việc nào khác sao, hắn đang điên mà.
Hắn cứ đập, đập, và đập! Mệt thì nghỉ. Đói thì ăn. Khỏe lại đục tiếp.
Sau hơn một đêm khùng điên thì Mih cũng thành công đục ra vô số hạt nhôm to nhỏ khác nhau.
Và Mih kiệt sức, hắn ngất đi, trên tay vẫn cầm đục và búa.
tấu chương xong