Sô Phận

Chương 194: Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (11)




Chương 194 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (11)
Bên trong lò rèn, ánh lửa vẫn cháy rực.
Rok đứng trước bàn thí nghiệm, một bên là mảnh sắt thô, một bên là thiếc và đồng đã qua xử lý. Anh cầm một mảnh hợp kim thử nghiệm lên, dùng búa gõ nhẹ ”Cạch!”. Một phần nhỏ vỡ ra.
Lão thợ rèn ngồi trên ghế gỗ, chậm rãi nhấp chén trà, tay để chén xuống bàn, lão thở dài nói :
"Nghe này, nhóc...Đừng có cố chấp nữa. Ngươi không còn trẻ đâu."
Rok không trả lời. Anh đặt mảnh hợp kim xuống, gương mặt căng thẳng.
Lão thợ rèn thở dài.
"Ngươi có thể là thợ rèn giỏi nhất bộ lạc, nhưng chuyện này thì ngay cả Ain cũng không viết được ra sách đàng hoàng. Vì Ain không biết. Ngươi đang lãng phí thời gian."
Lời lão không sai. Ain từng cố ghi chép về kỹ thuật mạ thiếc vào đồng, nhưng bản thân hắn mù tịt về hóa học, nên nhiều chỗ chỉ có ghi chú chung chung mà không có phương pháp chi tiết. (có nói ở chương 153 nếu độc giả đã quên)
Dù vậy, Ain vẫn khuyến khích bộ lạc thử nghiệm.
Và chính điều đó khiến Rok muốn là người mở đường.
"Tôi không thể dừng lại." Rok nghiến răng.
Anh nhìn xuống đôi bàn tay mình, những vết bỏng cũ vẫn hằn trên da. Đã hơn 3 năm kể từ khi anh bắt đầu cầm búa rèn, xuất phát chậm hơn tất cả nhưng tài năng của anh được mọi người công nhận, bây giờ anh đang thử nghiệm những thứ mà chưa ai từng làm.
Tại sao bây giờ, anh phải dừng lại sao?
"Nếu không ai làm, bộ lạc sẽ không bao giờ có v·ũ k·hí tốt hơn. Nếu không thử nghiệm, v·ũ k·hí của Ry sẽ chỉ là một cây rìu bình thường."
Lão thợ rèn cau mày.
"Nhưng nếu ngươi thất bại, bộ lạc sẽ mất nhiều hơn là một thanh rìu. Ngươi là thợ rèn tài ba nhất, là nhóm trưởng Chế tác, là một trong mười chiến lực mạnh nhất. Nếu ngươi có chuyện gì, bộ lạc tổn thất còn lớn hơn cả một cây v·ũ k·hí."
Căn phòng im lặng.
Lời lão không sai.
Lão thợ rèn đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa.
Lão từng sống ở bộ lạc cũ, nơi mà người già bị xem là gánh nặng. Khi sức mạnh cơ bắp không còn, họ bị bỏ mặc, chỉ những ai còn hữu dụng mới được giữ lại.
Lão chỉ sống được đến ngày hôm nay vì còn biết rèn đá.
Nhưng Ain thì khác. Ain không vứt bỏ người già. Ain trọng dụng họ.
Bởi vì kinh nghiệm sống của họ là thứ mà người trẻ không thể có ngay lập tức. Ain muốn bộ lạc phát triển lâu dài, và nếu không có ai dạy dỗ thế hệ sau, bộ lạc sẽ mãi dậm chân tại chỗ.
Lão thở dài.
"Nếu ngươi thực sự muốn làm, ta sẽ giúp...Nhưng đừng để m·ất m·ạng chỉ vì một cái rìu."

Rok nhếch môi cười, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự kiên định.
"Không phải chỉ vì một cái rìu. Mà là vì tương lai của bộ lạc."
Cả hai người lại tiếp tục hì hục thử nghiệm. Khu mỏ thiếc đã cung cấp đủ nguyên liệu để họ thử nghiệm không ngừng.

Thiếc ban đầu được tìm thấy trong đá hoa cương.
Sau khi nung nóng ở nhiệt độ cao, thiếc sẽ chảy ra, nhưng lượng thu được cực kỳ ít. Không phải viên đá nào cũng có thiếc, khiến nguồn cung lúc đầu cực kỳ hạn chế.
Tuy nhiên, một phát hiện mới khiến Ain cười đỏ cả mang tai.
Ở con sông kế bên khu mỏ, sau khi tìm thấy thạch anh tím, nhóm người khai thác tiếp tục tìm ra quặng thiếc dạng sa khoáng (Cassiterit - SnO₂).
Điều này có nghĩa là thiếc lộ thiên có thể khai thác dễ dàng hơn.
Sau hơn một năm tích trữ, bộ lạc đã thu gom gần 100 tấn thiếc, nhưng với Ain, con số này vẫn còn quá ít.
Dẫu vậy, lượng thiếc này đủ để Rok thử nghiệm đến cùng.

Ban đầu, Rok chỉ muốn mạ thiếc vào đồng để tăng cường độ bền. Nhưng khi đọc sách của Ain giao cho, anh bắt gặp một thuật ngữ lạ:
"Đồng điếu" - hợp kim đồng - thiếc.
Rok biết, nếu thành công tạo ra hợp kim này, nó sẽ cứng hơn đồng nguyên chất, nhưng vẫn dẻo dai, ít bị gãy vỡ như thép giòn. Nhưng Ain chỉ ghi lại thuật ngữ, chứ không biết cách chế tạo.
Việc kết hợp hai kim loại nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực tế cực kỳ phức tạp:
-Điểm nóng chảy của cả hai phải tương thích.
-Tỷ lệ pha trộn phải chính xác, nếu không hợp kim sẽ quá mềm hoặc quá giòn.
-Kỹ thuật nấu chảy phải phù hợp, nếu không sẽ thất bại ngay từ đầu.
Đây là lần đầu tiên bộ lạc cố gắng tạo hợp kim chứ không chỉ rèn từng kim loại riêng lẻ.
Lão thợ rèn nhóm lửa lớn, trong khi Rok chuẩn bị lò nung.
Họ thử nghiệm lần đầu với tỷ lệ 90% đồng - 10% thiếc như sách Ain có viết gợi ý.
Sau vài giờ nấu chảy, Rok cẩn thận rót hợp kim vào khuôn. Nhưng khi nguội đi, tấm hợp kim bị rỗng bên trong, chỉ cần gõ nhẹ đã bị nứt.
"C·hết tiệt!" Rok nghiến răng, vứt miếng kim loại xuống đất. Lão thợ rèn quan sát kỹ rồi nói :
"Có lẽ lửa chưa đủ nóng."

Họ thử lại, lần này tăng nhiệt độ cao hơn. Nhưng khi kim loại nguội đi, nó trở nên giòn quá mức, không thể sử dụng làm v·ũ k·hí.
Thất bại nối tiếp thất bại.
Mỗi lần thử nghiệm, Rok đều ghi lại kết quả vào sổ. Có lúc hợp kim quá mềm, có lúc quá cứng mà lại giòn, có lúc tạp chất trong thiếc làm cho kim loại bị lẫn màu lạ.
Sau gần hai mươi lần thử nghiệm thất bại, lão thợ rèn bắt đầu lo lắng.
"Chúng ta đang lãng phí quá nhiều đồng và thiếc. Bộ lạc sắp c·hiến t·ranh, nếu ngươi không hoàn thành cây rìu trước đó, Ry sẽ không có v·ũ k·hí phù hợp."
Nhưng Rok không từ bỏ. Anh nhìn vào đống kim loại hỏng chất thành đống.
"Còn một lần nữa..."
Lần này, anh quyết định thay đổi kỹ thuật nấu chảy, giữ nhiệt độ ổn định hơn, đồng thời khuấy nhẹ trong quá trình nung để tránh tạp chất.
Mồ hôi trên trán đổ đầm đìa, ánh mắt sắc lạnh, đôi tay khuấy liên tục, Rok hoàn toàn chăm chú vào quá trình, sức nóng của lò nung không làm anh từ bỏ giữa chừng.
Khi kim loại nguội đi, Rok cầm búa gõ thử. Âm thanh đanh chắc hơn hẳn những lần trước.
Anh nhìn lão thợ rèn, trong mắt lóe lên tia hy vọng.
"Có thể...lần này sẽ thành công."
Lão già nhìn chằm chằm vào miếng kim loại mới đúc. Ánh mắt ông lóe lên một tia mong chờ.
Nếu lần này thành công, Rok sẽ vượt qua một giới hạn mới. Kỹ thuật chế tạo kim loại của bộ lạc sẽ bước sang một thời đại khác.
Nhưng…Điều đó cũng có nghĩa là những người như ông sẽ mất đi lợi thế.
Nếu bộ lạc không còn cần đến công cụ bằng đá, vậy những thợ rèn đá cũng sẽ không còn chỗ đứng.
Ông không muốn điều đó. Khi lần đầu được tộc trưởng Ain chỉ dẫn về rèn sắt, ông đã gặp vô vàn khó khăn. Bàn tay chai sạn, vốn chỉ quen với đá, cầm đến búa sắt lại run run.
Ông đã quá già để học những thứ mới. Nhưng nếu không học, ông sẽ bị bỏ lại phía sau.
Nên ông cắn răng học lại từ đầu, chấp nhận nghe theo những người trẻ tuổi hơn mình, dù lòng tự tôn bị giẫm đạp.
Từ những điều nhỏ nhặt nhất, ông tự mài giũa bản thân, và cuối cùng, ông đứng ngang hàng với những thợ rèn giỏi nhất.
Thế nhưng…Cái giá của sự tiến bộ là tuổi tác đã không còn chờ đợi ông nữa.
Mấy năm gần đây, cánh tay ông mỏi nhừ, đôi mắt không còn nhìn rõ từng tia lửa từ lò rèn. Ain biết điều đó, nên mới giảm tải công việc cho ông, để ông tập trung vào chế tác v·ũ k·hí cá nhân thay vì sản xuất hàng loạt.
“Có lẽ…Nếu lần này thành công, có lẽ mình cũng nên xin nghỉ ngơi, để cho người trẻ tiếp tục phát triển vậy."
Lão nhìn Rok - người đàn ông cao lớn, đôi mắt sắc bén, mồ hôi lấm tấm trên trán vì tập trung vào thử nghiệm. Lão thở dài, tiến lại gần và cầm lấy miếng hợp kim.
Thoạt nhìn, nó vẫn có màu vàng của đồng, nhưng nếu để ý kỹ, màu sắc có chút nhợt hơn, như thể đã có gì đó thay đổi từ bên trong.

Trong mắt người khác, đây chỉ là một khối kim loại bình thường.
Nhưng trong mắt hai thợ rèn, một sự thay đổi dù nhỏ nhất cũng có thể tạo ra cách biệt trời đất.
Nhất là khi…Nó không còn là đồng thuần túy nữa. Nó là hợp kim.
"Không biết…bên trong nó có gì đang chờ đợi mình khám phá đây?" Lão già tự hỏi.
Cơn đói cồn cào khiến Rok phải miễn cưỡng rời khỏi sự tò mò của mình. Anh xoa bụng, quay sang lão già, cả hai nhìn nhau rồi bật cười nắc nẻ.
"Cái bụng mới là kẻ mạnh nhất bộ lạc đây!"
Hai người vác lấy thân già, lê bước rời khỏi căn phòng, nhưng Rok không quên cầm theo miếng hợp kim.
"Không thể để Mih bỏ lỡ chuyện vui này được!"
Sau lưng họ, căn phòng lặng lẽ ngập trong ánh lửa chập chờn.
Xa xa, những căn phòng khác cũng lấp ló ánh sáng, mỗi nơi đều có những bóng người mải miết rèn giũa, những tinh hoa của bộ lạc đang dần được sinh ra.
Vũ khí cá nhân là linh hồn của mỗi chiến binh, vì vậy những thợ rèn cần sự riêng tư tuyệt đối để tập trung tạo ra thứ phù hợp nhất cho chủ nhân của nó.
Nhưng lúc này, mọi thứ đã bị nỗi háo hức che lấp.
Rok bước nhanh hơn, trong lòng tràn đầy tự hào, không gì có thể thú vị hơn việc chính tay anh mở ra một kỷ nguyên mới.
Mùi thịt nướng lan tỏa, khiến hai người vừa bước vào căn phòng đã không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Bên bàn ăn, một thân ảnh quen thuộc đang ngồi chờ.
Mih.
Rok hớn hở tiến đến, chưa kịp ngồi đã đặt mạnh miếng hợp kim lên bàn, giọng đầy tự hào:
“Mih, hợp kim đồng thiếc đây.”
Mih nhướng mày, ánh mắt đảo qua miếng kim loại màu vàng lấp lánh dưới ánh lửa.
Nhưng điều làm Rok chột dạ chính là biểu cảm của Mih - không có vẻ ngạc nhiên, chỉ có một nụ cười nhàn nhạt.
Mih lặng lẽ thò tay vào túi áo, lấy ra một vật gì đó, rồi đặt lên bàn trước mặt hai người.
“Cạch!”
Một miếng kim loại màu vàng, nhưng không chỉ đơn thuần là vàng - nó có ánh kim lấp lánh trong bóng tối.
Mih mỉm cười, bình thản nói:
"Hợp kim? Tôi cũng có hợp kim đây."
(p/s : mấy cái kiến thức này tui lấy từ trên mạng nên có chỗ nào sai sót thì mn cmt giúp tui sửa lại nha, vì tui là phiên bản tệ hơn Ain mà, he he.)
tấu chương xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.