Sô Phận

Chương 193: Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (10)




Chương 193 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (10)
Không chỉ nhóm Kiểm điếm tại nhà kho mới làm việc vất vả, mà tình trạng này cũng đang diễn ra tại nhóm Nuôi thú và nhóm Chế tác.
Ở khu vực của mình, Ofp vẫn đang cắm cúi bên đống giấy tờ. Dù có nhóc Pea giúp đỡ, nhưng khối lượng công việc vẫn không hề giảm bớt là bao.
Tài liệu chất đống - tình trạng sức khỏe của những chiến thú, danh sách phân bổ, chiến thuật khai thác...Lần này, Ain không còn giới hạn trong vài loài như hai năm trước. Không chỉ lợn, sói hay tê giác, mà toàn bộ sinh vật trong bộ lạc đều được tận dụng cho c·hiến t·ranh.
Tê giác và bò rừng, giờ đã trưởng thành, đã đủ trở thành chiến kỵ mạnh mẽ.
Cừu, nai, dê, hươu,...có thể làm những ‘xe kéo’ vận chuyển v·ũ k·hí, lương thực cho bộ lạc, thậm chí đảm nhận việc tham chiến khi cần
Mèo rừng, với bước chân êm như lụa, sẽ làm nhiệm vụ do thám.
Cú mèo - đôi mắt xuyên màn đêm - sẽ trở thành cộng sự đắc lực của các thành viên Phán Quyết. Quạ cũng có thể làm nhiệm vụ tương tự.
Dơi, bằng khả năng định vị âm thanh, sẽ giúp xác định kẻ địch vào ban đêm. Đại bàng, loài chúa tể bầu trời, sẽ trở thành mũi nhọn t·ấn c·ông.

Nhưng không phải loài nào cũng dễ huấn luyện như lý thuyết. Để có được những kỵ binh dũng mãnh như hiện tại, các chiến sĩ phải gắn bó với chiến kỵ của mình từ khi còn nhỏ, từng bước làm quen, rèn luyện và xây dựng sự thấu hiểu.
Quá trình này không thể vội vàng. Năm năm là khoảng thời gian quá ngắn để bộ lạc Lạc Việt có thể sản sinh ra một l·ực l·ượng c·hiến kỵ hùng hậu, dù số lượng thú chiến trong bộ lạc không hề thiếu. Ngược lại, số người muốn trở thành kỵ binh lại rất đông. Với họ, chiến đấu cùng thú không chỉ là một lợi thế mà còn là niềm tự hào.
Tuy nhiên, mỗi con vật đều có tính cách và thói quen riêng - không có hai con nào giống nhau. Chúng cũng như con người, có con dễ bảo, có con ương bướng, chế độ ăn uống cũng khác biệt. Vì vậy, để điều khiển được chiến kỵ của mình, mỗi kỵ binh phải học cách thấu hiểu nó từ những điều nhỏ nhất.
Nếu sau hai năm mà người và thú vẫn không thể đồng điệu, nhóm Nuôi thú sẽ vào cuộc. Họ tiếp nhận thông tin, đánh giá lại từng con vật và tìm chủ mới phù hợp hơn - một quá trình có thể kéo dài hàng tháng.
Đôi khi, vấn đề không phải do thú khó bảo, mà do chủ nhân chưa thực sự hiểu rõ nó. Khi đó, nhóm Nuôi thú phải kiểm tra lại mọi dữ kiện trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.
Vì vậy, khối lượng công việc của một thành viên nhóm Nuôi thú gần như không thể xác định rõ ràng. Hầu hết thời gian của họ đều gắn liền với nơi làm việc, thậm chí có người còn cư trú hẳn tại đó - như nhóc Pea.
Còn Opf thì càng chật vật hơn. Là trưởng nhóm, cô phải gánh vác khối lượng công việc khổng lồ. Tuy nhiên, từ khi có cuốn sách do Ain viết, công việc của cô đã giảm bớt phần nào.
Dẫu rằng việc tiếp thu kiến thức có sẵn đồng nghĩa với việc phải sửa sai và bổ sung những thiếu sót, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là mò mẫm từ con số không.

Ngoài ra, mùa xuân cũng là thời điểm cao trào khi nhiều loài bước vào mùa sinh sản. Vì vậy, nhóm Nuôi thú càng vất vả hơn khi phải theo dõi sát sao từng cá thể, đảm bảo quá trình diễn ra suôn sẻ.
Suốt một buổi sáng tất bật, cuối cùng cũng đến trưa.
Opf mệt mỏi ngả lưng ra sofa, chẳng buồn quan tâm đến bữa ăn. Điều duy nhất cô muốn lúc này là được chợp mắt một lát, mặc kệ cơn đói đang cồn cào. Cả tuần qua, cô đã dốc hết sức lực.
"Mình muốn về ôm anh Ain quá…Mình đói quá…Buồn ngủ nữa…"
Giữa lúc Opf lăn lộn trên sofa, cánh cửa phòng chợt vang lên tiếng động. Pea ló đầu vào, nhìn người chị của mình đang nhõng nhẽo mà chỉ biết thở dài.

“Chị Opf, cơm nè. Ăn đi. Em biết chị mệt, nhưng bộ lạc sắp c·hiến t·ranh rồi đấy.”
Nghe vậy, Opf mới ngừng lại, quay đầu nhìn mâm cơm trên bàn. Lúc này, cô mới chịu ngồi dậy, lặng lẽ ăn trưa.
Ngồi ăn mà cảm giác có đôi mắt cứ nhìn chằm chằm, Opf có chút ngượng, cô ngẩng lên dò hỏi:
“Bộ có chuyện gì à, Pea?”
Pea lắc đầu, giọng bình thản:
“Không…Chỉ sợ chị không chịu ăn hết thôi. Mà chị nghĩ lần này sẽ có bao nhiêu con b·ị t·hương?”
Tay Opf khựng lại giữa không trung. Cô đặt đũa xuống bàn, thở dài.
“Chị không biết nữa…Nhưng em cũng thừa biết, mỗi lần c·hiến t·ranh là nhóm mình lại bận rộn chữa thương. Còn hỏi làm gì?”
Pea im lặng, ánh mắt dõi về phía chuồng thú, giọng đượm buồn:
“Em biết mà…Nhưng sống với chúng nhiều năm như vậy, giờ nghe tin chúng c·hết, em vẫn thấy buồn lắm. Bị thương thì còn cứu được, nhưng c·hết rồi thì…hết cách.”
Opf lặng người. Pea bề ngoài nghịch ngợm, nhưng tình cảm dành cho động vật rất sâu nặng. Chúng cũng yêu quý Pea như thế.
Nhưng cả người lẫn thú đều hiểu - bộ lạc này đang đối mặt với điều gì. Dù là con người hay động vật, ai cũng khao khát sự yên bình.
Thế nhưng, đất chỉ có một. Sự cạnh tranh là không thể tránh khỏi. Kẻ đi săn có ngày sẽ trở thành con mồi.
Hành động trước nghĩa là nắm tiên cơ chiến thắng. Và Ain không muốn bị động. Các tộc nhân của hắn càng không. Bộ lạc Lạc Việt đã đi xa đến mức này là nhờ sự chủ động tìm kiếm và đối đầu kẻ thù.
Chỉ duy nhất hai năm trước, họ bị động. Và cái giá phải trả rất đắt.
Dù chiến thắng vang dội, dù chiến lợi phẩm thu về vô cùng khổng lồ - nhưng nỗi đau còn đọng lại trong lòng bộ lạc, không gì có thể bù đắp.
Opf và nhóc sau câu nói kia cũng lặng im, cả hai chờ đợi cho những gì sắp tới với bộ lạc.

Căn nhà lẻ loi bên lò rèn.
Góc phòng ngổn ngang v·ũ k·hí hư hại.
Một người đàn ông to lớn, râu ria rậm rạp, ngồi bên bệ rèn, tay cầm búa, ánh mắt chăm chú. Ông ta đập xuống, rồi dừng lại quan sát. Cứ thế, suốt hơn một giờ.
Cuối cùng, ông đứng dậy, vuốt đi mồ hôi, nâng vật trong tay ra ánh sáng.

Một lưỡi rìu thô sơ.
Chỉ là bản mẫu, nhưng ông ta lại chú tâm đến vậy.
Bởi đây sẽ là nền tảng cho v·ũ k·hí của Ry. Một thứ v·ũ k·hí giúp hắn phát huy tối đa sức mạnh - được Ain hứa hẹn từ lâu, và chỉ vừa bắt đầu chế tạo từ khi Ry trở về sau hai năm làm nhiệm vụ tại núi lửa.

Căn phòng này chỉ dành cho những thợ rèn tài ba nhất bộ lạc, chuyên chế tạo và sửa chữa v·ũ k·hí cho các chiến binh tinh anh. Dẫn đầu nhóm là Rok, người đang hợp tác với lão thợ rèn già để hoàn thành cây rìu của Ry.
Khi nhận nhiệm vụ từ Ain, Rok cảm thấy đau đầu.
Ngay lúc đó, Mih lại lên đường làm nhiệm vụ ở núi lửa, buộc anh phải gác lại việc chế tác để quản lý nhóm Chế tác. Chỉ đến khi Mih trở về, Rok mới có thể khởi động lại dự án.
Khó khăn không nằm ở việc chế tạo, mà là ở yêu cầu của chủ nhân v·ũ k·hí.
Với chiến binh thông thường, chỉ cần đổ kim loại vào khuôn là xong. Nhưng với các đội trưởng, v·ũ k·hí phải cá nhân hóa, mang dấu ấn riêng của họ.
Pu muốn v·ũ k·hí bền bỉ. Dio cần sự chắc chắn, mũi thương sắc bén. Còn Ry…Ry muốn v·ũ k·hí vừa sắc bén, vừa bền chắc.
Một yêu cầu gần như không tưởng.
Ban đầu, Rok định dùng sắt cho nhanh, cán rìu thì chọn gỗ tốt là xong. Nhưng khi Mih trở về, hắn mang theo một loại đá đặc biệt từ núi lửa - thứ đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của nhóm thợ rèn.
Thứ đá này dễ vỡ khi chịu lực mạnh, nhưng lại cực kỳ khó chế tác và định hình. Đáng sợ nhất là tính sát thương của nó.
Một thành viên trong đội khảo sát đã vô tình làm rơi một tảng xuống đất. Hậu quả là vô số mảnh vỡ bay tứ tung, khiến vài người b·ị t·hương nhẹ. Dù đã được cảnh báo trước, nhưng không ai ngờ loại đá này lại nguy hiểm đến vậy.
Ry khi đó càng muốn rời khỏi núi lửa nhanh hơn. Với hắn, nơi đó vẫn là thứ gì đó quá đáng sợ.

Sau khi Mih trở về, Rok lao vào nghiên cứu. Anh kiểm tra từng loại quặng, phân tích báo cáo của đội khảo sát. Một tuần sau, anh mới hình thành ý tưởng sơ bộ về vật liệu chế tạo rìu cho Ry.
Khi Rok trình bày kế hoạch với lão thợ rèn, ông ta ban đầu không hiểu hết ý tưởng - dù ông đã có tuổi đời dày dạn trong nghề. Ông ta vẫn mang tư duy của thời kỳ đồ đá cũ.
Phải đến khi Rok trực tiếp thử nghiệm loại đá kia, ông mới hoàn toàn thông suốt.
Nhưng hai tuần đã trôi qua.
Bộ lạc đang gấp rút chuẩn bị c·hiến t·ranh. Trong khi đó, nhóm thợ rèn mới chỉ vừa bắt đầu chế tạo rìu cho Ry.
Rok siết chặt nắm tay. Nếu chậm trễ, Ry sẽ không có v·ũ k·hí phù hợp khi c·hiến t·ranh nổ ra.
Điều đó là không thể chấp nhận được.
Ánh lửa bập bùng phản chiếu lên gương mặt Rok. Anh cúi xuống, tay lật qua lật lại mảnh lưỡi rìu vừa rèn thô, ánh mắt sắc bén không bỏ qua một chi tiết nào.

Lão thợ rèn già đứng bên cạnh, vuốt chòm râu bạc, chậm rãi hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Rok không trả lời ngay. Anh đặt mảnh kim loại lên bàn, dùng ngón tay gõ nhẹ. Âm thanh phát ra trầm và nặng. Anh thử lấy một viên đá từ núi lửa, gõ vào phần lưỡi rìu - một tiếng “cạch” vang lên, vụn kim loại rơi xuống.
Lão thợ rèn khẽ nhíu mày.
"Hừm...vậy là độ bền vẫn chưa đủ."
Rok gật đầu.
Loại đá từ núi lửa cực kỳ sắc bén, nhưng quá giòn. Kim loại thì bền, nhưng không sắc bằng. Làm thế nào để kết hợp cả hai mà không làm mất đi lợi thế của chúng?
Anh thử đặt mảnh đá lên bề mặt rìu, ngắm nghía thật kỹ. Nếu chỉ gắn trực tiếp, nó sẽ không chịu nổi v·a c·hạm mạnh. Nếu cố nấu chảy để hòa vào kim loại, nó có thể mất đi đặc tính sắc bén.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu.
"Nếu dùng đá làm lớp phủ ngoài, còn lõi bên trong là kim loại..."
Anh lập tức thử nghiệm.
Những ngày tiếp theo, Rok và lão thợ rèn liên tục thử nghiệm các phương pháp kết hợp. Họ thử nung đá ở nhiều mức nhiệt khác nhau, thử cách mài mòn để tạo lớp phủ mỏng hơn.
Nhưng không dễ dàng. Nhiệt độ nung quá cao? Đá vỡ vụn. Nhiệt độ quá thấp? Đá không bám chặt vào kim loại. Cắt thành từng mảnh nhỏ để ghép vào? Các mảnh ghép bị gãy sau vài cú va đập.
Cứ mỗi lần thử nghiệm thất bại, Rok lại cau mày, lặng lẽ ghi chép lại kết quả. Mỗi lần thất bại, lão thợ rèn lại nhấp một chén trà, thở dài đầy ngao ngán.
Cứ như vậy, ba ngày liên tiếp trôi qua trong mùi than nóng và tiếng búa đập vang vọng.
Đến ngày thứ tư, một tia hy vọng xuất hiện.
Bằng cách mài mỏng đá thành từng lớp mảnh, rồi đục các rãnh nhỏ ở mép lưỡi rìu để gắn mảnh đá vào, sau đó dùng một lớp keo siêu kết dính chúng lên bề mặt rìu.
Họ đã tạo ra một mẫu v·ũ k·hí đầu tiên. Lưỡi rìu sắc như dao cạo, trong khi phần lõi vẫn giữ được độ bền cần thiết. Rok nhấc cây rìu thử nghiệm lên, tay siết chặt cán.
Lão thợ rèn nheo mắt : "Thử đi."
Không cần nhắc nhở lần hai. Rok vung rìu chém xuống một khúc gỗ lớn đặt giữa phòng.
“Rắc!”
Khúc gỗ nứt đôi.
Hai người nhìn nhau. Có vẻ họ đã tìm ra hướng đi đúng.
Nhưng...đây chỉ mới là bước đầu tiên. Để tạo ra một cây rìu hoàn chỉnh cho Ry, họ cần nhiều hơn thế. Rok siết chặt nắm tay. Cuộc chiến đang đến gần. Họ không có thời gian để chậm trễ nữa.
tấu chương xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.