Chương 192 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (9)
Pi dẫn anh chàng kia khỏi nhà kho. Tal lặng lẽ bước theo, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi dậy sóng.
Cảm giác được tự mình đặt chân vào trung tâm bộ lạc, khiến anh háo hức nhưng cũng đi kèm với lời cảnh báo của lão Ky.
"Khi ở trung tâm bộ lạc, tốt nhất cháu nên cẩn thận với hành động của mình."
…
Còn vì sao mà anh chàng này được lão Ky dặn dò kỹ thì anh ta chính là cháu của lão, gia nhập bộ lạc đã được 5 năm, Tal từ một đứa trẻ 7,8 tuổi nay đã đủ tuổi tham gia chiến trường.
Nhưng vì giữa Ain và lão Ky có một giao ước bí mật là không cho Tal tham gia chiến đấu nên trong 5 năm qua, Tal được lão Ky rèn luyện kỹ năng trồng lúa để có cái còn thể hiện giá trị với bộ lạc.
Bởi vậy mà Tal không được tiếp xúc với bên ngoài, tuy có chút cực đoan nhưng Ain thừa hiểu rằng lão Ky đang muốn tốt cho cháu mình, bởi vì người thân duy nhất lão có hiện tại chỉ còn Tal.
Giao ước của hắn và lão cũng từ đó ngầm hình thành, người lớn với nhau chỉ cần nhìn thôi đã đủ hiểu, nhưng như vậy càng làm cho lão Ky đề phòng Ain nhiều hơn.
Tal ở khu đồi được lão Ky rèn dũa tính cẩn thận, chỉ huy, tự vệ khá tốt, theo nhận xét của Ain vào vài tháng trước thì Tal có tiềm năng đạt mức Trung Chiến sĩ trong vài năm tiếp theo.
…
Tal biết mình nên giữ khoảng cách. Nhưng anh vẫn là một chàng trai trẻ, trái tim đập nhanh hơn một nhịp khi đứng cạnh một người con gái như vậy.
Pi có thể nói là một trong những người đẹp tại nhà kho, sắc đẹp ấy không chỉ cho đẹp mà còn là v·ũ k·hí riêng cô nàng, lực chiến của cô cũng không hề tồi chút nào.
Ánh mắt Pi lướt qua Tal một cách hờ hững, như thể đã quá quen với kiểu ánh nhìn lúng túng của những gã trai mới đến.
Không phải ai cũng đủ sức lọt vào mắt xanh của cô. Chỉ cần vài tháng nữa, cô đủ điều kiện tiến cử với tộc trưởng nắm lấy chức đội trưởng nhà kho.
Eny đã úp mở về việc từ bỏ vị trí này, và ngay khi tin tức đó lan ra, cả nhà kho như bùng nổ trong một cuộc chiến ngầm. Ai cũng muốn có được vị trí này, nhưng cơ hội chỉ có một.
Pi không phải người duy nhất nhắm đến nó. Ở đâu đó, những kẻ khác cũng đang mài giũa móng vuốt, chờ đợi thời cơ thích hợp.
Cô biết rõ một điều: Ở trung tâm bộ lạc này, nếu muốn tiến xa, không được phép lơ là dù chỉ một giây.
Nhanh chóng, cả hai tiến đến gần bảng thông tin. Trước mắt Tal là một đứa trẻ, nhưng có điều gì đó rất lạ ở con bé mà anh chưa thể giải thích được.
Thấy có người đến gần, con bé nghiêng đầu nhìn họ, chớp mắt một lúc rồi bất chợt reo lên. Nó chạy nhanh về phía Pi, nhào vào lòng cô. Pi nhẹ nhàng đón lấy, bế con bé lên rồi dịu dàng hỏi:
“Những người kia đâu rồi, Jin?”
Jin lại nghiêng đầu, ngón tay nhỏ xíu đặt lên môi như đang suy nghĩ. Một lúc sau, con bé mới hồn nhiên đáp: “Đi rồi.”
Pi không hề tỏ ra khó chịu trước sự ngập ngừng của Jin. Cô nhẹ nhàng vén những sợi tóc lưa thưa trên trán con bé rồi hỏi tiếp:
“Đi đâu rồi nè?”
Jin nhíu mày, rõ ràng không thích bị hỏi nhiều, nhưng vẫn đáp:
“Hmm...về đồi rồi.”
Pi mỉm cười, rồi quay sang Tal:
“Jin rảnh không? Dẫn anh này đi dạo quanh bộ lạc nhé.”
Nghe vậy, đôi mắt Jin bỗng sáng rực lên. Con bé chạy đến trước mặt Tal, ngước nhìn anh một lúc rồi bỗng bật cười, bắt đầu chạy vòng quanh khu hồ nước như đang chơi một trò gì đó chỉ mình nó hiểu.
Tal nhìn theo, không khỏi thắc mắc. Anh định hỏi nhưng thấy Pi đã ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đó, anh cũng đành ngồi xuống theo.
Pi thở dài, chậm rãi nói:
“Chắc anh thấy kỳ lạ lắm đúng không? Nhưng nếu ở đây lâu, anh sẽ quen thôi.”
Tal không đáp, chỉ lắng nghe.
“Jin là con của một mối quan hệ đỏ.”
Pi vừa dứt lời, Tal liền cau mày. Nhìn biểu cảm của anh, Pi bật cười.
“Ha ha, tôi biết ngay anh sẽ có phản ứng này mà. ‘Quan hệ đỏ’ là thuật ngữ do tộc trưởng đặt ra, nó chỉ vừa mới được cập nhật gần đây, nên anh chưa nghe qua cũng không lạ.”
Tal hơi thả lỏng nét mặt. Anh thầm thở phào khi biết đây là một khái niệm mới, nếu không, chắc hẳn anh sẽ trách ông mình vì đã để anh lạc hậu đến vậy.
Pi vẫn nói tiếp, nhưng ánh mắt cô vẫn dõi theo bóng dáng nhỏ bé đang chạy vòng quanh đài phun nước. Nhìn gương mặt ngây thơ ấy, giọng cô bỗng có chút trầm xuống:
“Theo lời tộc trưởng, ‘quan hệ đỏ’ là khi hai người thân cận trong dòng máu kết hợp với nhau sinh ra một đứa trẻ. Nếu muốn một đứa trẻ bình thường, cần phải kết hôn với người không có quan hệ huyết thống.”
Tal sững người.
Giờ anh mới hiểu vì sao dân số bộ lạc cũ lại quá ít, và vì sao những đứa trẻ sinh ra thường không sống được quá lâu.
Pi không để ý đến cảm xúc của Tal, cô tiếp tục:
“Jin không may nằm trong trường hợp này. Cha mẹ con bé mất không lâu sau khi sinh nó, tộc trưởng thương quá nên quyết định để nó làm trong đội nhà kho. Ban đầu Eny cũng không muốn nhận, nhưng khi thấy hoàn cảnh đáng thương của Jin, con bé mới đồng ý.
Tuy Jin hơi ngốc nghếch và hay quên, nhưng rất nhiệt tình. Vì vậy, công việc dẫn người mới tham quan bộ lạc được giao cho nó, dù đôi lúc con bé còn chẳng nhớ mình đang làm gì.”
Pi dừng lại một chút rồi nói khẽ:
“Không chỉ vậy...Jin còn mắc bệnh tim và máu khó đông.”
Ngay khoảnh khắc đó, Pi sực nhớ ra điều quan trọng.
Cô bật dậy, dáo dác tìm kiếm Jin. Nhưng ánh mắt cô nhanh chóng dừng lại ở một chỗ - nơi một thân hình nhỏ bé đang nằm sõng soài trên mặt đất.
Pi hốt hoảng định lao tới, nhưng một cơn gió mạnh lướt qua.
Trong chớp mắt, Tal đã ở bên cạnh Jin.
Anh nhanh chóng áp tay lên ngực con bé, cảm nhận nhịp tim đập loạn. Hít một hơi sâu, Tal nhẹ nhàng bế Jin lên, đưa vào nơi có bóng râm.
Khi đã chắc chắn con bé ổn định hơn, anh đặt đầu nó lên đùi mình, giữ nguyên tư thế ấy, chờ cơn nguy hiểm qua đi.
Pi theo sát Tal suốt từ đầu đến cuối. Cô chỉ biết lấy tay che miệng, lặng lẽ cầu nguyện. Mãi đến khi nghe được tiếng thở đều đặn của Jin, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Tal, ánh mắt cô bỗng thay đổi hoàn toàn so với vài phút trước. Giọng nói vẫn còn chút run rẩy, Pi khẽ hỏi:
“Anh học cái này ở đâu vậy?”
Tal liếc qua Pi, thở dài rồi đáp:
“Tôi học từ tộc trưởng. Trước đây, ông tôi cũng từng bị giống như con bé, nên tộc trưởng đã dạy tôi cách xử lý.”
Pi nghe vậy chỉ khẽ gật đầu. Giờ cô đã hiểu vì sao Tal lại có thể hành động nhanh chóng và thuần thục như vậy, cứ như thể anh đã làm điều này rất nhiều lần trước đó.
Không ai lên tiếng nữa. Cả hai tiếp tục yên lặng quan sát Jin.
Tal nhẹ nhàng cầm tay Jin, xoa xoa một chút. Nhưng ngay sau đó, anh chợt cau mày. Anh thử duỗi thẳng bàn tay nhỏ bé, rồi lại gập vào.
Quá lỏng.
Tal ngẩng lên, nhìn Pi đầy ngạc nhiên. Cô thở dài, giọng có chút bất lực:
“Đây cũng là hậu quả của ‘quan hệ đỏ’. Không chỉ tay, mà cả chân con bé cũng rất yếu. Bởi vậy, nó luôn cố chạy thật nhanh, như muốn chứng minh mình vẫn ổn. Nhưng thật ra…đó là lỗi của tôi. Tôi đã không để ý trông chừng con bé.”
Dứt lời, Pi bỗng òa khóc nức nở.
Tal cứng đờ. Anh hoàn toàn không biết phải xử lý tình huống này thế nào. Nếu lúc này có một Cảnh vệ đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này, chắc chắn họ sẽ tưởng rằng anh vừa bắt nạt Pi.
Và nếu chuyện đó xảy ra, anh biết mình sẽ chẳng thể giải thích cho ra lẽ.
Nghĩ đến đó, Tal cắn răng, quyết định kéo nhẹ Pi về phía mình. Cô ngã vào vai anh, đôi vai run rẩy vì tiếng khóc.
Tal lúng túng vòng tay ra sau lưng cô, định vỗ nhẹ an ủi, nhưng bàn tay lại cứng đờ giữa không trung, không biết phải đặt xuống đâu cho phù hợp.
Mặt anh đỏ bừng.
Tal cúi đầu, cố lảng tránh hiện thực. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một ánh nhìn chạm vào mắt anh.
Đôi mắt tròn xoe của Jin. Con bé đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang nhìn anh đầy khó hiểu.
Jin bỗng bật cười khanh khách, âm thanh trong trẻo vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Pi ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy con bé vẫn có thể đứng dậy, đi đi lại lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra, Pi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, Jin đã nắm chặt tay Tal, kéo anh đi mất.
Pi còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cô cứ thế ngồi ngẩn ngơ trong bóng râm, gương mặt bất giác ửng hồng.
Một lúc sau, như muốn xua tan suy nghĩ lạ lẫm trong lòng, Pi hít sâu, rồi nhanh chóng quay trở lại nhà kho tiếp tục công việc.
…
Tal bị Jin kéo đi khắp bộ lạc suốt cả ngày, từ đầu này đến đầu kia.
Mỗi khi mệt, Jin lại ngước mắt lên, giang hai tay đòi được bế. Tal dù không quen nhưng cũng chẳng đành lòng từ chối.
Mỗi khi đói, con bé lại dắt Tal vào một ngôi nhà nào đó ăn ké, cứ như thể đây là chuyện bình thường vậy.
Và đúng là…nó rất bình thường.
Bởi vì Jin vốn dĩ được mọi người trong bộ lạc yêu thương. Không chỉ riêng Jin, mà rất nhiều đứa trẻ mồ côi khác cũng được bộ lạc bao bọc.
Chúng có thể nhận thức được sự cưu mang này, và vì không muốn chỉ ngồi yên mà ăn bám, hầu hết bọn trẻ đều chủ động giúp đỡ những tộc nhân xung quanh khi rảnh rỗi.
Đổi lại, khi đói, chúng có thể ghé quầy ăn miễn phí, hoặc được những người mà chúng từng giúp đỡ cho ăn ké.
Hôm nay, Tal cũng đã trải nghiệm cảm giác "ăn ké" đó lần đầu tiên.
Bữa cơm đơn sơ hơn nhiều so với lúc ở ngọn đồi.
Tal bần thần.
Anh từng nghĩ cuộc sống trên đồi đã là khổ cực lắm rồi. Nhưng bây giờ, nhìn Jin và những đứa trẻ khác, anh mới nhận ra vẫn còn những hoàn cảnh khó khăn hơn mình rất nhiều.
Ở góc phòng, Jin ngoan ngoãn ngồi gọn trong lòng chủ nhà, vừa ăn vừa líu lo kể chuyện. Nhưng bỗng nhiên, con bé khựng lại.
Người phụ nữ chỉ mỉm cười, dịu dàng gắp thêm thức ăn cho Jin.
Tal nhìn cảnh tượng ấy, khẽ thở dài.
"Có lẽ...không phải lúc nào nơi này cũng tươi đẹp như vẻ ngoài. Vẫn có những góc tối. Mình hiểu rồi...hiểu vì sao ông luôn muốn bảo vệ mình."
Tal lặng lẽ thu hết khung cảnh trung tâm bộ lạc vào đáy mắt. Từng khuôn mặt, từng góc phố, từng hơi thở của cuộc sống nơi đây - tất cả đều khắc sâu vào tâm trí anh.
Nhưng không thể dừng lại lâu hơn.
Anh quay đầu, hòa mình vào đoàn người hối hả trở về ngọn đồi, nơi những tán trà xanh vẫn đang chờ được thu hái.
Lần này...có lẽ là lần cuối cùng trước khi c·hiến t·ranh ập đến.
tấu chương xong.