Chương 191: Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (8)
Ở nhà kho.
Những gùi lúa được vác vào từng đợt, tiếng bước chân dồn dập hòa lẫn với âm thanh v·a c·hạm của gùi tre. Trên nền đất, từng hạt lúa rơi lả tả, phản chiếu ánh nắng xuyên qua mái nhà kho. Không khí nơi đây nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Ở một góc, những tộc nhân cặm cụi đập lúa, dùng chày giã để tách hạt ra khỏi vỏ trấu. Bên cạnh họ, một nhóm khác đang cân lúa, sử dụng cân thăng bằng – một công cụ đơn giản nhưng mang tính cách mạng đối với bộ lạc.
Cân thăng bằng có một đòn gánh cố định ở giữa, hai đầu treo lòng cân. Một bên đặt quả cân, bên kia đặt lúa. Khi hai đầu ngang bằng, khối lượng hai vật sẽ bằng nhau.
Đây không phải là thứ bộ lạc có từ đầu. Trước khi có cân, mọi thứ đều ước lượng bằng tay, bằng mắt.
…
Khi Ain lần đầu cố gắng giải thích khái niệm khối lượng, thể tích, diện tích, nhiều tộc nhân hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì.
Với họ, một bao lúa nặng hay nhẹ không quan trọng, miễn là nó có thể được vác đi. Một con cá to hay nhỏ không cần đo lường, chỉ cần biết có ăn được hay không. Sự chính xác là một thứ quá xa vời với lối sống nguyên thủy.
Ain đã từng thất bại.
Hắn thử dùng vỏ dừa để đo thể tích, nhưng không ai quan tâm. Hắn thử làm dấu trên tre để đo chiều dài, nhưng chẳng ai nhớ. Hắn cố giải thích rằng một lít nước có khối lượng bằng một kilôgam, nhưng khi được hỏi “Một lít là bao nhiêu?” hắn chỉ có thể câm lặng.
Những kiến thức này vốn hiển nhiên ở kiếp trước, nhưng ở nơi này, Ain cảm thấy mình như một đứa trẻ biết viết mở bài, kết bài nhưng không thể triển khai thân bài.
Nhưng Ain không bỏ cuộc.
Hắn đi tìm những người già trong bộ lạc. Không phải người Lạc Việt, mà là những tộc nhân của các bộ lạc đã bị chinh phục.
Họ là những người có truyền thống ghi nhớ bằng lời nói, những người từng sống qua nhiều thế hệ với những quy tắc bất thành văn. Ain không dạy họ, mà lắng nghe họ.
Từ những câu chuyện cổ, Ain cố tìm ra những phương pháp đo lường sơ khai như người ở phía bắc dùng ống tre để cân hạt, phía tây thì dùng da thú để cân thịt,...
Những thông tin quý giá này giúp Ain nhận ra, toán học rất bổ ích vào lúc này, hắn đã từng không thích môn này vì quá khô khan nhưng giờ hắn lại biết ơn nó.
Hắn bắt đầu bằng việc tạo ra một khuôn gốm với kích thước 10cm x 10cm x 10cm. Theo công thức, khuôn này có thể tích 1000 cm³, tương đương 1 lít nước nếu được đổ đầy.
Nhưng để kiểm chứng lý thuyết này trong thực tế, Ain quyết định thử nghiệm bằng một cách đơn giản nhất: phép đo nước dâng.
Hắn ngâm một tảng đá vào một hồ nước nhỏ, đánh dấu mực nước ban đầu, rồi nhấc tảng đá lên. Lập tức, mặt nước hạ xuống.
Ain lấy khuôn gốm đã đong đủ nước, cẩn thận đổ vào hồ cho đến khi nước chạm lại vạch cũ. Nếu khuôn gốm này thực sự chứa 1 lít nước, thì tảng đá mà hắn vừa lấy ra có khối lượng chính xác 1 kg.
Nhưng thực tế không đơn giản như lý thuyết.
Mỗi tảng đá có khối lượng riêng khác nhau. Một số đá nặng hơn nước rất nhiều, số khác lại nhẹ hơn. Ain phải thử đi thử lại hàng chục lần, đục đẽo, cắt gọt, thay đổi nhiều loại đá khác nhau mới tìm ra được một tảng có khối lượng gần đúng.
Sự chênh lệch nhỏ, nhưng Ain đành chấp nhận.
Một quả cân 1kg đã ra đời, dù vẫn cần được nhóm nghiên cứu xác minh lại sau này.
Từ quả cân này, Ain có thể tạo ra nhiều đơn vị đo lường khác: nửa cân, hai cân, năm cân...Đây sẽ là tiêu chuẩn đầu tiên của bộ lạc về khối lượng, giúp họ dễ dàng hơn trong việc tính toán lúa, gạo, thịt, kim loại, nguyên liệu chế tác.
…
Tiếng bước chân gấp gáp vang vọng trong nhà kho lớn. Những gùi lúa từ các ngọn đồi tiếp tục được đưa vào, từng bao một, chất đầy những kệ gỗ.
Eny ngẩng đầu lên khi nghe tiếng bước chân tiến đến, ánh mắt sắc bén nhưng không mất đi sự thân thiện.
"Đặt gùi gạo ở đây đi rồi tiếp tục vác lúa vào giúp em."
Người đàn ông vừa mang bao gạo đến vội vã gật đầu, làm theo chỉ dẫn. Nhưng khi vừa đặt xuống, anh ta chợt sững người lại. Không gian rộng lớn của nhà kho trung tâm làm anh choáng ngợp.
Hàng loạt bao lương thực xếp ngay ngắn, từng khu vực được phân chia rõ ràng: lúa, khoai, đậu, thịt khô, cá khô,...
Những nhóm người đang bận rộn cân đo, ghi chép, vận chuyển. Mọi thứ vận hành một cách có hệ thống, khác xa với nhà kho nhỏ bé ở ngọn đồi, nơi anh đã sống bao năm.
Eny thấy vẻ mặt ngơ ngác của anh cũng không lạ. Cô chỉ khẽ cười, hỏi nhẹ: “Anh mới tới nơi này à?”
Anh chàng kia nghe hỏi thì gật đầu, Eny cũng không phiền mà dẫn anh tới quầy nhận báo cáo rồi hướng vào trong nói:
“Pi, chị xem nhóm mình còn ai rảnh không? Anh ta mới đến, giúp em một chút.”
Bên trong quầy báo cáo, ngó đầu ra là một cô nàng tóc xõa ngang vai nhìn ra, thấy Eny thì mỉm cười chào, rồi nhìn về người mà Eny chỉ.
Bốn mắt nhìn nhau vài giây rồi thôi, Pi nhìn lại danh sách thành viên mới khó khăn nói:
“Hmm, chỉ còn con bé Jin mà thôi nhưng con bé cũng đang hướng dẫn vài người rồi.”
Eny nghe nói cũng trầm tư, nhưng rồi cô nói tiếp: “Không sao, chị để con bé hướng dẫn luôn đi.”
Pi nghe xong cũng gật đầu rồi dẫn anh chàng kia đi khỏi nhà kho, còn Eny lại bận bịu trong coi sổ sách cho bộ lạc, vì c·hiến t·ranh cận kề nên cô rất bận thống kê lương thực.
Bất kỳ sai sót nào trong việc chuẩn bị đều có thể khiến bộ lạc rơi vào cảnh thiếu thốn, đặc biệt là khu vực chiến đấu không nằm gần bộ lạc.
…
Anh chàng tộc nhân không phải người đầu tiên có phản ứng như vậy.
Những người sống xa trung tâm bộ lạc không thể nào theo kịp tốc độ phát triển của nơi này.
Ở ngọn đồi, mọi thứ đơn giản, thô sơ. Nhà kho nhỏ, lương thực không nhiều, thông tin truyền đạt qua miệng là chính. Nhưng khi về trung tâm, những công trình mới mọc lên liên tục, những con đường, hệ thống cống nước, bảng thông tin công cộng…
Mỗi tháng trở lại đây, bộ lạc lại như một thế giới khác.
Trước đây, khi chưa có đường cống nước, các tộc nhân còn phải tự đi lấy nước, nhờ đó họ có thể nghe được tin tức từ những người khác.
Nhưng từ khi đường cống dẫn nước hoàn thành, họ không cần rời ngọn đồi nữa, dẫn đến sự thiếu cập nhật thông tin nghiêm trọng.
Ngay cả Ain cũng nhận ra vấn đề này. Hắn đã gửi vài thành viên Cảnh vệ đến tuần tra và truyền tin tức, nhưng không phải ai cũng tin vào sự phát triển vượt bậc của bộ lạc. Chỉ đến khi c·hiến t·ranh xảy ra, tất cả tộc nhân mới đồng loạt đổ về trung tâm, mang theo lúa về.
Mọi thứ khác biệt ở trung tâm bộ lạc và vùng ở xa giống những tựa game mà Ain từng chơi kiếp trước, mọi thứ phải được dồn tài nguyên về trung tâm sau đó mới tới những nơi khác.
Bộ lạc Lạc Việt hay bộ lạc, làng, xã, huyện, quốc gia nào cũng không tránh được quy luật này. Ain cũng không tránh khỏi, hắn cũng rất muốn giúp đỡ ở những vùng xa kia nhưng lực bất tòng tâm.
Sự khác biệt giữa hai nơi có thể khiến cho vài người bất mãn, Ain biết nhưng hắn đâu còn cách nào khác, hắn không phải là thiên tài có thể làm nhiều chuyện được.
Nhưng hắn cố gắng mỗi ngày để thu hẹp khoảng cách giữa hai nơi, chỉ là mỗi thứ không hề dễ khi mà hắn đang cố gắng thì gặp đúng việc t·ham ô· ở khu dân cư.
…
Giống lúa từ chỗ bộ lạc nhỏ nhoi bị Ain xâm lược tới nay đã được 5 năm, hắn cùng với lão Ky thực hiện chọn lọc qua nhiều đợt lúa mới tới được giống lúa như hiện tại, một giống lúa có khả năng sinh trưởng vượt trội.
Ba tháng từ hạt lúa thành cây lúa.
Bất kể bão giông, tuyết lạnh, h·ạn h·án hay nắng cháy, giống lúa này vẫn bám đất và phát triển mạnh mẽ.
Nhưng con người thì khác.
Dù giống lúa có thể trồng quanh năm, lão Ky vẫn quyết định duy trì hai vụ lúa chính: Xuân và Thu.
Hạ và Đông là thời gian nghỉ ngơi, tránh việc kiệt sức cho tộc nhân. Ain hiểu điều này, bởi dù muốn đẩy nhanh sản lượng, hắn cũng phải đảm bảo con người có đủ sức để chiến đấu.
…
“Eny ơi đã xong rồi nè.”
Một thành viên gọi Eny, cô nàng đứng dậy nhìn số lượng gạo được cân xong thì mỉm cười, cô nhận lấy tờ báo cáo, nhìn vào con số cô kinh ngạc.
“10 tấn?”
Đây là con số kỷ lục cho một loại lương thực mà bộ lạc có tính từ trước tới giờ, những tộc nhân xung quanh thì hò hét, họ đã nỗ lực trong 1 tuần qua không quản ngày đêm đập thóc, cân lúa.
Và thành quả mà họ thu được rất xứng đáng, vài người không kiềm được nước mắt mà khụy xuống òa khóc, họ khóc vì hạnh phúc.
Eny cũng rưng rưng khi nhìn con số này, 10 tấn không quá lớn nhưng đó là thành quả của cả tập thể con người ở khu ngọn đồi, con số này so với nhóm đi săn có thể thấp nhưng không ai dám coi thường con số này.
Nhưng 10 tấn tuy lớn cũng không giúp được bao nhiêu, số lượng tộc nhân bộ lạc xấp xỉ hơn 2000 người, mỗi ngày trung bình họ ăn 1kg gạo thì 10 tấn trụ được 5 ngày.
Quá ít.
Nhưng rất may là bộ lạc Lạc Việt vẫn chưa hoàn toàn phụ thuộc vào lúa gạo, nguồn lương thực vẫn rất đa dạng thực vật có khoai tây, củ sắn,...Động vật có nai cừu, lợn, cá,...
Eny nhìn những khuôn bậc cảm xúc trong nhà khô, cô chỉ thở dài tiến lại gần từng người vỗ vai họ, rồi mang báo cáo đi lại quầy báo cáo ghi chép lại.
Một số người nhận được cái vỗ vai nhẹ từ Eny tỉnh dậy khỏi cảm xúc bắt đầu dọn dẹp, vì bọn họ không chỉ cân do lúa không thôi mà còn rất nhiều thứ để kiểm điếm nữa.
Chỉ là không ai nhận ra tờ báo cáo của Eny vừa cầm đã nhăn nhúm một góc, rõ ràng ai cũng bị những cảm xúc kia chi phối, hành động của Eny không xuất phát từ cảm xúc mà là lý trí.
“10 tấn...quá ít!”
Dù là một kỷ lục, nhưng cũng chỉ như một giọt nước giữa sa mạc. Eny hít sâu một hơi - bộ lạc cần nhiều hơn thế nếu muốn sống sót qua cuộc chiến này.
(Jin từng được nhắc tới ở chương 171 nếu đọc giả quên.)
Tấu chương xong.