Chương 190 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (7)
Một tuần trôi qua, mang theo những biến chuyển lớn đối với bộ lạc Lạc Việt.
Những chiến binh từng tham gia trận chiến hai năm trước một lần nữa được tập hợp. Họ lao vào rèn luyện, chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới. Đáng lẽ mọi thứ đã bắt đầu ngay, nhưng Dio quyết định hoãn lại một tuần để theo dõi tình trạng của Ain.
Thế nhưng, Ain vẫn bất động. Mọi sinh hoạt, từ ăn uống đến nghỉ ngơi, đều do Rin hỗ trợ. Nhưng dù cô có cố gắng thế nào, hắn vẫn chỉ duy trì sự sống trong trạng thái mê man.
Dio đứng giữa bầu không khí sục sôi của bộ lạc mà thở dài. Nếu tình trạng này kéo dài thêm, khí thế hừng hực hôm nay sẽ dần lụi tàn, bởi không ai có thể duy trì căng thẳng quá lâu mà không hao mòn ý chí.
Dù vậy, một điều khiến hắn mỉm cười là những chiến binh trẻ đầy nhiệt huyết vẫn đang nỗ lực tập luyện.
Kế hoạch lần này của Ain đòi hỏi bộ lạc phải dốc hết mọi tiềm năng, không ai được đứng ngoài cuộc kể cả phụ nữ.
Không giống như lần trước, khi một lượng lớn tộc nhân - đặc biệt là nữ giới - bị bỏ lại để phòng thủ, lần này Ain không còn xem nhẹ họ nữa. Chính lọ độc của Rin trong trận chiến trước đã khiến hắn nhận ra thiếu sót của mình.
Ở khu vực trung tâm bộ lạc.
Ry nhìn mấy đứa nhóc tân binh mà thở dài, tụi này giống hệt nó mười năm trước, chỉ có sự nhiệt huyết, liều lĩnh, non nớt. Dù ở bên đám nhóc vẫn có một người dày dặn kinh nghiệm theo kèm.
Ry tiến lại đám tân binh để chỉ dẫn, nó đã không còn như mười năm trước, nếu thời điểm đó không có Ain ở bên chỉ dạy thì nó đ·ã c·hết trước sự khắc nghiệt của thời đại.
Nay lại nhìn thấy hình bóng mình năm đó ở đám nhóc, Ry không muốn thấy sự khó khăn đó lần nữa, nó muốn giúp tụi nhỏ, chỉ một ít cũng được.
“Đặt tay chặt vào cây lao, nắm ở đây sẽ khiến cây lao đi vững hơn. Rồi chọc tới đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng, hành động uyển chuyển đối lập hoàn toàn với những gì mà người khác thường thấy ở Ry, làm cho những người tộc nhân gần đó bất ngờ cười nhẹ.
Đặc biệt là những chiến binh lão làng của bộ lạc, bởi vì khi một chiến binh dũng mãnh bắt đầu thay đổi nhận thức, bộ lạc đó sắp tiến tới một bước phát triển lớn.
Nhưng Ry càng đặc biệt hơn, nó không chỉ là chiến binh bình thường mà còn đảm nhiệm chỉ huy lực lượng bộ lạc nên càng phải như lúc này.
Ở khu vực đối diện chỗ Ry.
Những tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm vang lên liên tục khi các chiến binh tham gia tập luyện đối kháng. Một số người đã đổ máu, nhưng không ai kêu ca hay bỏ cuộc.
Họ hiểu rõ rằng nếu không thể chịu đựng được đau đớn trong luyện tập, họ sẽ phải chịu đau đớn hơn gấp bội trên chiến trường thực sự.
"Tiến lên! Đừng dừng lại giữa chừng!"
Một chiến binh lão luyện quát lên khi thấy một tân binh chần chừ trước đòn t·ấn c·ông của đối thủ.
Dio đứng từ xa quan sát. Hắn biết rằng không phải ai cũng có thể trở thành chiến binh ngay lập tức, nhưng qua từng ngày, từng giọt mồ hôi đổ xuống, bộ lạc sẽ có những chiến binh mạnh hơn, tinh nhuệ hơn.
Bởi lần này không phải là cuộc chiến ngắn hạn mà là cuộc chiến dai dẳng nếu theo đúng như kế hoạch thì tiêu tốn mất vài tháng, còn như sai một li thì mất thêm thời gian.
Bởi vậy mà Dio cùng Ry đau đầu cho cuộc chiến này, lần này hai đứa nó phải đi ra xa khỏi bộ lạc để chỉ huy kế hoạch, không còn ai bảo vệ Ain ngoài Rin. Đây là điều hai đứa lo lắng.
Ở những nơi khác trong bộ lạc.
Trong khi l·ực l·ượng c·hiến đấu tập luyện, Tel và những người ở khu mỏ cũng đang dần hoàn tất công việc của mình.
Để đảm bảo bộ lạc không bị thiếu hụt tài nguyên trong suốt cuộc chiến, họ đã lên kế hoạch thu gom một lượng lớn kim loại, đá và các vật liệu cần thiết trước khi chiến sự bùng nổ.
Nhưng việc rút lui khỏi khu mỏ cũng mang theo nhiều rủi ro – họ phải đặt bẫy quanh khu vực để ngăn chặn kẻ thù hoặc thú hoang xâm nhập.
Những người thợ mỏ làm việc không ngừng nghỉ, đôi tay chai sạn nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy quyết tâm. Họ không trực tiếp cầm v·ũ k·hí ra chiến trường, nhưng công việc của họ không kém phần quan trọng.
Bởi vì dù có v·ũ k·hí sắc bén đến đâu, nếu không có nguyên liệu để sửa chữa và chế tạo thêm, bộ lạc vẫn sẽ rơi vào thế yếu.
Garu cùng với những thành viên nhóm mình bắt đầu tập luyện riêng ở sân vận động Mùa Đông, một số thành viên mới thì tập ở con sông từ hồ nước nối ra biển.
Họ không chỉ dừng lại ở việc đánh bắt mà còn phải học cách thích nghi với những điều kiện khắc nghiệt hơn. Biển, hồ, nước lợ – ba môi trường khác nhau, ba loại thử thách mà họ phải vượt qua.
…
Ain từ lâu đã nhận ra rằng tài nguyên biển không phải là vô tận. Nếu chỉ dựa vào một nguồn duy nhất, bộ lạc sẽ bị động trong dài hạn.
Vì vậy, hắn khuyến khích nhóm Hải sản mở rộng phạm vi hoạt động, khai thác triệt để các loại thủy sản mà từng môi trường mang lại.
Hồ nước có cá là vô tận, một số loài cá mà Ain không biết, có loài hắn biết như lóc, rô phi.
Nước lợ thì Ain cũng không có quá nhiều thông tin, nhưng hắn có thể nhìn số lượng thủy sản mà nhóm Hải sản thu hoạch báo cáo mà cười to, rất nhiều không chỉ cá mà còn ếch, tôm, cua,...
…
Dưới sự hướng dẫn của Garu, các thành viên mới lần lượt lao xuống dòng nước lợ, nơi dòng chảy không ổn định và tầm nhìn dưới nước bị hạn chế.
Nhiều người hoảng loạn khi lần đầu tiên bơi trong điều kiện khắc nghiệt như vậy, nhưng Garu chỉ đứng từ xa quan sát, không hề giúp đỡ.
“Muốn sống sót ngoài kia thì tự thích nghi đi.” Hắn lạnh lùng nói.
Có kẻ gục ngã, có kẻ tiếp tục cố gắng. Những ai không thể thích nghi sẽ phải tìm hướng đi khác, vì nhóm Hải sản không cần những kẻ yếu đuối.
Nhưng dù có khắc nghiệt đến đâu, việc rèn luyện này cũng mang lại những lợi ích to lớn. Thể lực của họ phát triển vượt trội, cơ bắp săn chắc hơn, khả năng chống chịu với thời tiết cũng mạnh mẽ hơn.
Họ trở thành một nhóm người có thể hoạt động liên tục giữa nhiều môi trường mà không sợ bị ảnh hưởng quá nhiều bởi điều kiện thời tiết hay địa hình.
Sự phát triển của nhóm Hải sản cũng khiến nhiều tộc nhân khác trong bộ lạc muốn gia nhập. Đặc biệt là bọn trẻ – chúng nhìn thấy những người cao lớn và khỏe mạnh trong nhóm Hải sản, và tự nhiên bị thu hút.
Dù Ain chưa bao giờ đặt nặng vấn đề chiều cao, nhưng sự thật hiển nhiên là nhóm của hắn và nhóm Hải sản có thể trạng vượt trội hơn hẳn so với phần còn lại.
Vì vậy, ngày càng có nhiều người tìm đến, mong muốn trở thành một phần của đội ngũ.
…
Ở lò nung.
Mih đứng trước bốn lò nung, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng nhưng vẫn không che giấu được sự mong chờ.
Một tuần là khoảng thời gian đủ để nhóm xây dựng hoàn tất công trình này, nhưng nền móng thực sự của nó đã được đặt ra từ trước – từ những bản vẽ, ý tưởng, và những cuộc thảo luận kéo dài hàng giờ.
Nhóm chế tác đã làm việc không ngừng nghỉ, không chỉ để xây nên những lò nung này mà còn để đảm bảo chúng hoạt động đúng với mục đích ban đầu. Mỗi lò nung có nhiệm vụ riêng:
+Lò nung quy mô lớn, nhiệt độ thấp, dùng để nung đất sét, chế tác gốm và các vật liệu cần sản xuất với số lượng lớn.
+Lò nung trung nhiệt, dành cho kim loại mềm hơn như đồng và hợp kim có điểm nóng chảy thấp.
+Lò nung chuyên biệt, được tối ưu hóa để rèn v·ũ k·hí và công cụ, điều chỉnh nhiệt độ linh hoạt theo nhu cầu của thợ rèn.
Và cuối cùng, lò nung mới nhất – một thử thách thực sự.
Lò nung này là kỳ vọng lớn nhất của Mih và nhóm chế tác. Nó không giống những lò nung trước kia mà bộ lạc từng có. Nó được xây bằng những vật liệu đặc biệt lấy từ khu núi lửa, với lớp phủ chịu nhiệt mà Ain đã đề xuất trong bản kế hoạch.
Những viên đá đen nhám, tưởng như vô dụng, giờ đây lại là yếu tố quyết định giúp lò có thể đạt nhiệt độ cao hơn nhiều so với trước.
Mih lướt tay trên bề mặt lò nung, cảm nhận độ thô ráp của vật liệu mới. Đây không chỉ là một công cụ, mà còn là bước đệm để bộ lạc bước vào một giai đoạn phát triển mới.
Nó được thiết kế để nung nhôm oxit và thạch anh, những khoáng chất mà Ain đã nói đến từ lâu nhưng đến nay vẫn là một bí ẩn.
Khi Ain lần đầu tiên đề xuất việc nung nhôm oxit, nhiều người trong bộ lạc không hiểu tại sao.
Hắn cũng không thể giải thích rõ ràng – hoặc có lẽ chính hắn cũng không chắc chắn về kết quả. Nhưng không ai trong bộ lạc cười nhạo ý tưởng đó.
Bởi vì Ain đã đúng quá nhiều lần.
Dù hắn có thiếu sót về kiến thức, nhưng mỗi khi hắn đặt ra một vấn đề, nó luôn đáng để thử nghiệm. Với bộ lạc, kiến thức không phải là thứ bất biến – nó là thứ phải được khám phá và chứng minh bằng chính đôi tay của họ.
Mih hít một hơi sâu, rồi quay sang những thợ chế tác đang chờ lệnh :
“Hôm nay chúng ta sẽ thử nghiệm lần đầu.” hắn nói, giọng pha lẫn hào hứng và thận trọng. “Mọi thứ phải được kiểm soát chặt chẽ. Không ai biết chắc lò này sẽ hoạt động thế nào.”
Nhóm chế tác gật đầu. Họ hiểu rằng thử nghiệm này có thể thất bại, nhưng nếu thành công, nó sẽ là một bước ngoặt.
Trong bộ lạc Lạc Việt, mỗi phát minh đều được xây dựng trên nền tảng của những nỗ lực không ngừng nghỉ. Và dù Ain còn đang mê man, tầm nhìn của hắn vẫn tiếp tục dẫn dắt họ tiến về phía trước.
…
Những ngày này, cả bộ lạc giống như một cỗ máy khổng lồ đang vận hành hết công suất. Mỗi cá nhân đều có vai trò riêng, nhưng tất cả đều hướng đến một mục tiêu chung: sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới.
Dù Ain vẫn còn b·ất t·ỉnh, nhưng kế hoạch của hắn đã đặt nền móng cho tất cả. Không còn ai thụ động chờ đợi hay chỉ dựa vào hắn – tất cả đều hiểu rằng nếu muốn sinh tồn, họ phải tự bước đi trên đôi chân của mình.
Và khi ngày c·hiến t·ranh đến, bộ lạc Lạc Việt sẽ không còn là bộ lạc của hai năm trước. Họ sẽ trở thành một thế lực đáng gờm, đủ sức đương đầu với bất cứ thử thách nào phía trước.
tấu chương xong.