Chương 189 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (6)
Nhưng trước khi Dio kịp đưa ra quyết định, từ trong căn phòng của Ain vang lên vài tiếng ho khan khẽ nhưng đầy yếu ớt. Ba người như một phản xạ tức thì lao vào trong.
Khi bước vào, cảnh tượng Ain vẫn nằm bất động, sắc mặt hắn càng nhợt nhạt hơn trước khiến không khí trong phòng như bị đóng băng.
Duyên vội lao tới bên giường kiểm tra, nhưng rồi cô cuống cuồng quay lại cửa sổ, hét lớn:
“Rin!”
Rin, khi ấy còn đang mải trò chuyện với cô nàng đi cùng Zua, lập tức ngẩng đầu lên. Nghe tiếng gọi khẩn thiết từ căn phòng ngủ, cô không chút chần chừ, lao nhanh vào nhà như một mũi tên.
Dio và Zua ngay lập tức lùi lại nhường chỗ để Rin kiểm tra. Cô quỳ xuống bên Ain, áp tai lên ngực hắn để lắng nghe nhịp tim, rồi đưa tay kiểm tra trán. Sau một thoáng nhíu mày, Rin ngẩng lên, giọng dứt khoát:
“Duyên, mau làm một ly nước gừng ấm. Nhanh lên!”
Không chút do dự, Duyên và Zua lao ra bếp, phối hợp ăn ý một cách đáng ngạc nhiên. Duyên nhanh chóng giã nhuyễn gừng, trong khi Zua đun nước. Cả hai pha xong ly nước gừng rồi vội vã quay lại phòng.
Nhận lấy ly nước từ tay Duyên, Rin cẩn thận mớm từng ngụm vào miệng Ain. Nhưng miệng hắn mím chặt, khiến nước tràn ra hai bên khóe môi. Rin cau mày, vừa nhẹ nhàng lau sạch, vừa hối thúc:
“Dio, giữ lấy hàm của anh ấy, mở miệng ra!”
Dio không nói gì, nhanh chóng làm theo. Với sức mạnh của mình, Dio dùng tay giữ chặt quai hàm Ain, tạo đủ khoảng trống để Rin đổ nước gừng vào.
Rin thở phào khi thấy Ain nuốt được vài ngụm nước. Gương mặt cô dịu lại, nhưng vẫn không che giấu sự lo lắng. Cô quay sang Duyên, giọng đều nhưng đầy trách nhiệm:
“Duyên, nấu cho anh ấy một chút cháo hành nóng. Nếu có chuyện gì bất thường, lập tức gọi chị.”
Duyên gật đầu, rồi kéo Zua cùng mình ra bếp.
Rin đứng dậy, ánh mắt liếc nhìn Ain thêm một lần trước khi rời khỏi phòng. Cô hiểu rằng ba người kia đang bàn bạc chuyện trọng đại của bộ lạc – những vấn đề mà cô không nên can thiệp vào.
Trước khi bước ra ngoài, Rin chỉ khẽ nói với Dio, như để trấn an:
“Anh ấy sẽ ổn, nhưng đừng để tâm trí Ain phải chịu thêm áp lực nào nữa.”
Rin rời đi, để lại Dio một mình đứng trong phòng. Hắn nhìn Ain, gương mặt của người tộc trưởng đang vật lộn giữa sự sống và gánh nặng của bộ lạc. Trong lòng Dio, cảm giác bất lực và trách nhiệm lại càng nặng trĩu hơn bao giờ hết.
Dio thẫn thờ bước ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt thoáng dừng lại ở căn bếp nơi Duyên và Zua đang bận rộn nấu cháo.
Tiếng v·a c·hạm nhẹ của nồi niêu, những lời nói khẽ của họ như hòa vào không gian đầy căng thẳng. Dio không nói gì, chỉ chậm rãi quay người, ánh mắt rơi vào bàn làm việc quen thuộc của Ain.
Nó bước tới, ngồi xuống chiếc ghế mà Ain vẫn thường ngồi. Lưng tựa vào thành ghế, tay lướt qua từng góc đệm, từng đường viền gỗ, Dio cố tưởng tượng Ain sẽ làm gì vào lúc này.
Dio biết rõ tính cách của Ain – hắn luôn là một mâu thuẫn đầy thú vị.
Một kẻ lười biếng nhưng luôn siêng năng làm việc kể cả khi người khác đang nghỉ ngơi. Một kẻ tự do nhưng lại nghiêm khắc với bản thân và người khác. Một kẻ sống không theo khuôn mẫu nhưng lại luôn nhìn xa trông rộng, chuẩn bị cho tương lai.
Những điều đó làm Ain trở nên độc nhất. Và giờ, ngồi trên chiếc ghế này, Dio tự hỏi: Nếu là Ain, mình sẽ làm gì?
Dio đưa tay chạm vào hộc bàn. Một cách vô thức, nó mở ngăn kéo, lục lọi những thứ bên trong.
Đầu tiên là một vài bản báo cáo đã cũ nhưng vẫn còn nguyên vẹn, từng chữ viết rõ ràng như thể vừa được viết hôm qua. Rồi đến những dụng cụ mẫu mà Ain giữ lại, có lẽ để phục vụ cho các kế hoạch tương lai.
Nhưng thứ làm Dio chú ý nhất là một hộp sắt đen bóng nằm sâu trong góc hộc bàn, được che chắn kỹ càng bởi một lớp giấy.
Dio dừng lại.
Ánh mắt nó chăm chú nhìn chiếc hộp, cảm giác như một cơn sóng dữ đang khuấy động trong lòng.
Mở ra hay không mở?
Một luồng cảm giác tội lỗi ập đến, như thể việc tự ý lục lọi đồ của Ain là điều cấm kỵ, một sự phản bội ngầm. Nhưng rồi sự tò mò lại trỗi dậy, mạnh mẽ như một ngọn lửa.
Có lẽ bên trong chiếc hộp này là câu trả lời mà Dio đang tìm kiếm – hoặc ít nhất là một manh mối nào đó để nó biết mình phải làm gì.
Dio siết chặt tay, gương mặt đầy mâu thuẫn. Nó hít một hơi thật sâu, ánh mắt dao động giữa chiếc hộp và chính bản thân mình.
Khoảnh khắc này dài như vô tận.
Bạn thân...nếu là mày, mày có muốn tao mở ra không?
Bất giác, Dio thấy hình bóng của Ain trước mặt mình, hắn mỉm cười nói : “Mở đi.”
Dio trả lời lại : “Này là mày nói đó nha.”
Tay Dio mở cái hộp sắt ra, nó nhìn thấy ở bên trong là một bao thư nhỏ, cầm lấy bao thư, Dio thắc mắc nó nhìn quanh, thấy một dòng chữ rất nhỏ được viết ở mặt sau bao thư.
“Khó khăn thì mở ra.”
Khó hiểu trước dòng chữ ngắn gọn, bỗng Dio giật mình chẳng phải mình cũng đang gặp khó khăn sao? Dio mỉm cười, tay mở bao thư ra, một tờ giấy nhỏ gấp làm đôi.
Dio hồi hợp, mở tờ giấy ra, một tờ giấy trắng ở mặt trước, nó lật tờ giấy lại, mặt ở phía sau là màu đen.
Dio ngơ ngác nhìn tờ giấy, nó dùng mọi góc độ soi sét tờ giấy, nó không tin Ain cất giấu kỹ vậy mà chỉ có một tờ giấy như này, nhưng càng soi tờ giấy vẫn như thế.
Dio ngắm nhìn tờ giấy hồi lâu.
“Haha, đúng là…tao ngốc thật, Ain à.”
Dio cười, cười như một đứa trẻ nhận được quà, tiếng cười đủ to để Zua ở dưới bếp nghe thấy mà chạy lên, Zua nhìn thấy Dio ngồi bàn làm việc của Ain cười to.
Giấy tờ bay tứ tung, một số vật dụng thì rơi rớt, một tay Dio thì đập vào bàn liên tục, một tay nắm chặt lấy tờ giấy nào đó khiến nó nhăn nhúm.
Zua ngập ngừng bước tới, ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Dio. Trước mặt nó, Dio vẫn ngửa đầu tựa vào ghế, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Hai mặt...trắng đen...chỉ là hai mặt thôi...”
Zua nhíu mày, hắn khẽ giật tờ giấy nhăn nhúm từ tay Dio. Dù có tò mò, hắn vẫn cẩn thận mở ra để xem.
Một mặt giấy trắng trơn, không một chữ. Mặt còn lại đen tuyền như đêm tối. Zua nhìn qua nhìn lại, ánh mắt nghiêm túc hơn khi không phát hiện ra bất cứ điều gì đặc biệt.
“Dio, mày điên rồi à?” Zua hỏi, giọng đầy lo lắng.
Dio chỉ cười, lắc đầu.
“Không, tao không điên. Mày không thấy gì sao? Đây chính là Ain đấy! Là cách mà hắn trả lời tao.”
Zua càng khó hiểu, hắn đặt tờ giấy xuống bàn, cẩn thận nhìn Dio.
“Mày đang nói gì vậy? Chỉ là một tờ giấy trống, không có gì hết.”
Dio ngồi dậy, ánh mắt nhìn Zua trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
“Mày không hiểu à? Ain không để lại chữ, cũng không để lại chỉ dẫn. Hắn để lại hai mặt này – một trắng, một đen. Trắng là cơ hội, đen là nguy cơ. Hai mặt luôn tồn tại song song, như cách mà hắn đối mặt với mọi chuyện trong cuộc sống.”
Zua lặng người, đôi mắt tràn đầy sự ngạc nhiên. Dio tiếp tục nói, giọng trầm thấp nhưng dứt khoát:
“Ain luôn nhìn mọi thứ theo cách đó. Trắng hay đen chỉ là hai mặt của một vấn đề. Chuyện khu dân cư, chuyện kế hoạch, chuyện bộ lạc...tất cả đều như vậy. Quan trọng không phải là nó trắng hay đen, mà là cách chúng ta đối mặt với nó.”
Dio đứng dậy, ánh mắt đầy tự tin.
“Tao hiểu rồi. Ain không để lại chỉ dẫn vì hắn biết tao phải tự tìm câu trả lời. Tao không cần phải lo lắng quá nhiều nữa. Việc của tao là tin tưởng bản thân, như cách Ain tin tưởng tao.”
Zua nhìn Dio chằm chằm, ánh mắt pha lẫn giữa kinh ngạc và khâm phục. Một nụ cười mỉm hiện lên trên môi hắn.
“Được rồi, nếu mày đã hiểu thì tao tin mày. Nhưng mà, ít nhất cũng gom lại đống giấy tờ bay tung tóe này đi. Ain mà tỉnh dậy thấy, nó sẽ đập c·hết cả hai đứa mình.”
Dio bật cười lớn, lần này là một nụ cười nhẹ nhõm thật sự.
“Đúng rồi. Ain sẽ giận lắm nếu thấy bàn làm việc của hắn bừa bộn thế này.”
Zua thở dài, rồi cúi xuống giúp Dio gom lại giấy tờ. Trong lòng cả hai đều biết, gánh nặng mà Ain để lại vẫn còn đó, nhưng họ đã sẵn sàng đối mặt.
Và dù hắn đang nằm trên giường, Ain vẫn như một ngọn hải đăng, dẫn đường cho họ trong màn đêm mịt mù.
Nhưng chính Ain cũng không biết, đây là thứ mà hắn tự làm để trấn an mình khi gặp khó. Hắn đâu ngờ có người cả gan lục hộc tủ của mình. Cũng may đó là Dio, nếu không thì chắc k·ẻ t·rộm phải tìm Ain để hỏi cho ra lẽ mất.
Dio cùng Zua, sau khi dọn dẹp xong, trở lại bàn họp ở giữa nhà. Hai người ngồi nhâm nhi từng ngụm trà, ánh mắt thoáng sự trầm tư trong khi chờ Duyên hoàn thành bữa trưa.
Duyên bước lên trước nhà, tay cô lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, hậu quả của sức nóng từ bếp lửa.
Nhìn thấy hai người đàn ông ngồi bình thản uống trà, cô không khỏi thắc mắc. Cô lên tiếng hỏi:
"Có chuyện gì à?"
Zua lắc đầu, còn Dio thì mỉm cười một cách kỳ lạ. Điều này càng khiến Duyên thêm nghi ngờ.
Chẳng phải chỉ cách đây mười phút thôi, Dio còn đang vò đầu bứt tai suy nghĩ sao? Giờ lại có thể ung dung như thế. Duyên cảm nhận rằng Dio đã tìm ra câu trả lời.
Cô kéo ghế ngồi xuống, đối diện Dio, rồi nghiêm túc hỏi:
"Làm gì bây giờ?"
Dio nhìn thẳng vào ánh mắt sắc sảo của Duyên, nụ cười trên môi hắn thoáng chững lại. Sau một lúc im lặng, Dio đáp:
"Thì điều tra tới cùng thôi. Nhưng nếu hai người không phối hợp tốt, hậu quả sẽ rất khó lường. Tôi không muốn Ain phải thất vọng."
Zua nhún vai, ánh mắt pha chút áy náy:
"Biết rồi. Tao còn phải xin lỗi Ain nữa."
Giọng nói của Zua chùng xuống rõ rệt. Cả Dio và Duyên đều cảm nhận được sự hối lỗi trong lời nói ấy, nên họ không nói thêm điều gì. Cả ba tiếp tục thảo luận thêm một số vấn đề khác trước khi lần lượt rời đi.
Khi bước qua ngưỡng cửa, Dio quay đầu lại nhìn căn phòng của Ain. Trong ánh mắt, không chỉ có sự quyết tâm mà còn là một lời hứa thầm lặng. Hắn khẽ thì thầm:
"Tao không làm mày thất vọng đâu."
Rin, người đang đứng bên ngoài, nhìn đoàn người rời đi. Trong lòng cô ngổn ngang nhiều cảm xúc khó tả. Cô biết, những người còn lại đều mang trên vai trách nhiệm nặng nề, còn cô chỉ có một nhiệm vụ duy nhất: chăm sóc Ain.
Người phụ nữ đi cùng Zua, vì đang mang thai, nên theo luật của Ain ban bố, phải trở về bộ lạc để hưởng đặc quyền dành cho tộc nhân. Vì vậy, cô tạm thời sống chung với Eny.
Opf cũng phải rời khỏi nhà để tham gia vào kế hoạch của Ain. Duyên, dù ở gần Ain nhất, cũng không ở lại bộ lạc lâu dài. Cô không rõ thời gian tới mình sẽ sống ở đâu.
Rốt cuộc, chỉ còn lại Rin một mình trong căn nhà. Nhiệm vụ trị thương đã được cô bàn giao cho các thành viên khác trong đội sau nhiều năm hướng dẫn và đào tạo.
Giờ đây, cô chỉ còn một mình, chăm sóc cho Ain và chờ đợi ngày hắn tỉnh lại.
Rin thở dài, bước vào nhà. Không khí trong căn phòng yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ từng tiếng bước chân mình vang lên trên nền đất.
Ánh nắng len lỏi qua khe cửa, chiếu sáng những vật dụng quen thuộc vẫn còn vương hơi ấm của chủ nhân.
Đôi tay cô chạm nhẹ vào mép bàn làm việc của Ain, nơi Dio vừa ngồi.
Cô cảm nhận được sự nặng nề trong trách nhiệm mà Ain luôn mang trên vai, nhưng giờ đây, nó dường như đã được truyền lại cho những người còn ở lại. Trong lòng Rin, một niềm hy vọng nhỏ nhoi bỗng lóe lên.
Cô thì thầm:
"Ain, mọi người vẫn đang cố gắng vì anh. Anh nhất định phải tỉnh lại..."
Tấu chương xong.