Chương 188 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (5)
Mọi người trong căn phòng nhanh chóng học thuộc phần việc của mình từ bản kế hoạch. Ai cũng hiểu rõ ràng: phần của mình thì mình làm, quản việc của người khác làm gì thêm phức tạp.
Hơn nữa, không phải ai cũng đủ kiến thức để hiểu hết những chức vụ khác.
Ngay cả người tài năng như Eny cũng chỉ nắm được bề nổi của nhóm Trị liệu, không thể đào sâu chuyên môn. Họ đều biết giới hạn của bản thân, và điều đó càng khiến họ tập trung hơn vào nhiệm vụ được giao.
Sau một giờ.
Mọi người đồng loạt rời khỏi căn phòng. Bản kế hoạch sau khi học thuộc được đốt sạch trong bếp nhà của Ain, không để lại bất cứ dấu vết nào. Từng người chào Dio rồi nhanh chóng trở về, để chuẩn bị cho kế hoạch quan trọng.
Căn phòng giờ chỉ còn lại một vài người: Dio, Zua, Duyên, người phụ nữ đi theo Zua, cùng Rin và Opf. Eny đã ra ngoài trò chuyện, đương nhiên về cảm giác làm mẹ.
Không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở đều đều và ánh nhìn thăm dò giữa những người còn lại. Dio ngồi ở trung tâm, chén trà trong tay hơi nhấc lên rồi đặt xuống bàn.
Zua ngồi bên trái Dio, tay chống cằm, còn Duyên đối diện Zua, gương mặt không biểu cảm.
Ba người cứ nhìn nhau như thế, im lặng, không ai nói gì, nhưng bầu không khí trong phòng nặng nề như tấm chăn dày đè lên họ.
Năm phút trôi qua, Dio cuối cùng cũng cất lời. Giọng cậu trầm nhưng lạnh như thép, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao:
"Zua, mày giải thích vì sao ở khu dân cư có t·ham ô·?"
Câu hỏi của Dio như một mũi kim chọc vào không gian tĩnh lặng. Zua và Duyên đều bất ngờ, ánh mắt chuyển sang Dio như muốn xác nhận lại.
Nhưng thứ họ nhận được là ánh mắt lạnh lùng, cứng rắn, ánh mắt của một người lãnh đạo.
Đó không còn là Dio bạn bè năm xưa, mà là ánh mắt mà họ từng chỉ thấy ở Ain – ánh mắt của người đứng đầu, kẻ mang trên vai cả trọng trách và quyền lực.
Zua nhướn mày, gương mặt thoáng qua vẻ bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Duyên không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát Dio, ánh mắt mang vẻ thăm dò nhưng không dám bất kính.
Khoảnh khắc đó, cả ba người đều hiểu: Dio không còn là một cậu thanh niên trong nhóm bạn năm nào nữa.
Zua xoa cằm, đôi mày nhíu lại như đang cân nhắc điều gì đó, rồi chậm rãi hỏi Dio:
“Sao mày hỏi vậy?”
Dio liếc nhìn Zua, ánh mắt sắc lạnh pha chút thất vọng. Nó hiểu người anh em của mình – tính cách của Zua từ trước đến giờ luôn vậy, không hề thay đổi.
Dio thở dài, một nụ cười nhạt thoáng qua môi như vừa nhớ lại chuyện xưa.
“Vẫn cái tính không chịu thẳng thắn như hồi nhỏ…” Dio lẩm bẩm, rồi lấy ra một tờ giấy, đẩy nhẹ về phía Zua.
“Xem đi.”
Zua nhận lấy tờ giấy, ánh mắt dán chặt vào từng dòng chữ. Đọc đến giữa, đôi mắt hắn khẽ dao động, sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt. Nhận ra phản ứng của Zua, Dio khẽ nhíu mày, hỏi tiếp:
“Đây là những gì Ain ghi lại khi đi thăm khu dân cư. Mày nghĩ xem, cảm giác của Ain lúc đó là như thế nào?”
Zua im lặng, đôi tay siết chặt tờ giấy. Hắn có thể cảm nhận được sự giận dữ của Ain qua những dòng chữ. Nhưng sau khi cơn giận qua đi, hắn không biết Ain đã nghĩ gì, đã quyết định điều gì.
Duyên, đang ngồi yên lặng từ nãy giờ, bỗng lên tiếng:
“Dio, khu dân cư là sao? Sao tôi chưa nghe chuyện này bao giờ?”
Dio quay sang nhìn Duyên, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt. Một mình Zua đã đủ làm phiền rồi, giờ thêm cả Duyên nữa. Nó đưa tay vò tóc, thở dài:
“Cô thực sự không biết?”
Duyên gật đầu, ánh mắt hiện lên sự tò mò pha lẫn nghi hoặc. Dio nhắm mắt, cố giữ bình tĩnh rồi đáp:
“Ain muốn đi thăm khu dân cư, xem sau hai năm mọi thứ đã thay đổi thế nào. Nhưng thay vì những cải tiến mà nó mong đợi, Ain phát hiện ra hàng loạt vấn đề. Và đỉnh điểm là có kẻ t·ham ô· tài nguyên phân phát cho khu dân cư.”
Duyên ngạc nhiên, gương mặt thoáng trầm ngâm. Sau một lúc suy nghĩ, cô khẽ lên tiếng:
“Giờ nghe anh nói, tôi mới để ý. Đúng là sau khi trở về, anh Ain có hơi lạ. Đêm trước khi bệnh, anh ấy vẫn rất bình thường.
Nhưng sáng hôm sau, tôi phát hiện anh ấy ngất trước cửa nhà. Tôi đoán chắc là anh ấy đã ngồi ở ngoài suy nghĩ suốt đêm về những vấn đề ở khu dân cư, và cuối cùng kiệt sức.”
Dio nghe xong, ánh mắt càng tối lại. Nó đặt mạnh chén trà xuống bàn, cảm nhận được sự nặng nề đang đè lên vai mình.
“Ain đã suy nghĩ quá nhiều…” Dio lẩm bẩm, ánh mắt như nhìn vào khoảng không xa xăm.
Zua và Duyên đều im lặng, không ai nói gì thêm. Bầu không khí trong phòng như đông cứng lại, chỉ còn những tiếng thở đều đều pha lẫn cảm giác căng thẳng đang bao trùm lên tất cả.
Duyên nhắm mắt, những dòng suy nghĩ mâu thuẫn tràn ngập tâm trí. Cô do dự, phân vân không biết liệu có nên nói ra điều này hay không.
Nhưng cuối cùng, nghĩ đến Ain, cô biết mình phải lên tiếng. Duyên cần giải tỏa, không chỉ cho bản thân mà còn để cả Dio và Zua hiểu rõ vấn đề.
Cô thở dài, một tiếng thở dài nặng nề và hiếm hoi – chưa bao giờ Duyên thể hiện sự mệt mỏi như vậy trước mặt người khác. Rồi cô chậm rãi lên tiếng, giọng nói pha chút đượm buồn:
“Hai người có biết tại sao Ain lại sáp nhập hai đội Dơi và Dao không?”
Zua và Dio ngẩng đầu nhìn Duyên, ánh mắt đầy thắc mắc. Cả hai lắc đầu, chờ đợi câu trả lời. Duyên hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, cô nói rõ ràng:
“Là vì sự quản lý không tối ưu cho bộ lạc.”
Zua khẽ nhíu mày, sự khó hiểu càng lộ rõ trên khuôn mặt. Dio thì khác, ánh mắt hắn chợt lóe lên như đã đoán được điều gì đó.
Duyên tiếp tục, giọng cô trầm xuống, như thể từng câu chữ đều mang theo cảm giác trách móc chính bản thân mình:
“Lý do thực sự nằm ở việc xuất hiện kẻ t·ham ô· tại khu dân cư. Tôi không rõ toàn bộ chi tiết, nhưng theo suy đoán của tôi, vấn đề bắt đầu phát sinh vì quản lý lỏng lẻo. Tôi đã ở nhà chăm sóc Ain quá nhiều, và không để ý rằng mình đã không làm tròn vai trò giá·m s·át. Còn Zua…”
Cô nhìn sang Zua, ánh mắt như muốn khơi dậy sự nhận thức nơi người đồng đội.
“Có thể là vì cậu bận lo cho người phụ nữ kia, nên giao lại trách nhiệm cho thành viên của mình mà không giá·m s·át đủ sát sao.”
Những lời của Duyên khiến không khí trong phòng lặng đi. Dio đặt chén trà xuống bàn, tiếng chạm khẽ vang lên giữa sự im lặng.
Zua cúi đầu, đôi mắt lộ vẻ trầm ngâm. Hắn biết Duyên nói đúng. Một lý do đơn giản đến mức chẳng ai ngờ tới lại có thể dẫn đến vấn đề lớn như vậy.
Nhưng điều khiến hắn nặng lòng nhất chính là Ain đã nhận ra vấn đề này từ sớm – thế mà họ, những người đồng đội sát cánh bên Ain, lại để mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Bất giác, Zua siết chặt nắm tay.
“Chúng ta đều biết Ain đã cạn kiệt sức lực vì chuyện này…”
Duyên nói, giọng nghẹn lại: “Ain đã cố gắng hết sức để khắc phục, nhưng khi chưa kịp xử lý, vấn đề đã bùng nổ. Để rồi giờ đây…”
Duyên không nói hết câu. Những gì còn lại là bầu không khí nặng nề và ánh mắt áy náy của ba người.
Họ đã hiểu tại sao Ain kiệt sức – không phải vì những nhiệm vụ lớn lao, mà là vì những thứ tưởng chừng nhỏ nhặt đã âm thầm gặm nhấm bộ lạc từ bên trong.
Zua nhìn Duyên, ánh mắt trở nên âm trầm và sắc bén như một con thú săn mồi. Giọng hắn trầm thấp nhưng không giấu nổi sát ý:
“Vậy người làm ra chuyện đó là ai? Tôi sẽ thay Ain giải quyết.”
Duyên khẽ giật mình. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sát ý thực sự từ Zua – một thứ mà hắn luôn giấu kín, thậm chí trong những trận chiến khốc liệt nhất. Cô biết Zua không chỉ giận dữ, mà còn đang muốn chuộc lỗi bằng cách hành động, bằng cách xử lý vấn đề thay Ain.
Nhưng cô chỉ có thể bất lực lắc đầu.
“Tôi không biết.” Duyên đáp, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng chất chứa sự bất lực.
Zua khẽ thở ra, cơ thể dần thả lỏng. Hắn biết việc này sẽ không thể giải quyết dễ dàng. Tất cả bây giờ phải bắt đầu lại từ đầu, từng bước một tìm ra kẻ đứng sau, như mò kim đáy bể.
Nhưng Zua cũng hiểu rõ, nếu làm không tốt, hậu quả sẽ không chỉ dừng lại ở vài kẻ t·ham ô· – nền móng của bộ lạc có thể bị lung lay, và kế hoạch lớn của Ain sẽ tan thành mây khói.
Bên cạnh đó, Dio vẫn giữ vẻ bình tĩnh bề ngoài, nhưng ánh mắt hắn ngày càng trầm trọng. Hắn biết, là người đứng đầu lúc này, quyết định thuộc về mình – và mỗi lựa chọn đều có thể dẫn đến những hậu quả khôn lường.
Hắn suy nghĩ, cân nhắc giữa hai con đường:
Một là điều tra tới cùng, vạch trần kẻ t·ham ô· bất chấp bộ lạc sẽ chao đảo trong thời gian tới. Nội bộ có thể bị xáo trộn, niềm tin của tộc nhân có thể lung lay.
Nếu mọi chuyện không được kiểm soát, thậm chí bộ lạc có nguy cơ tan rã.
Hai là tạm thời bỏ qua, tập trung toàn lực vào việc thực hiện kế hoạch của Ain. Đợi đến khi kế hoạch thành công, bộ lạc ổn định, hắn sẽ giải quyết chuyện này sau.
Nhưng chấp nhận cách này cũng có nghĩa là phải sống chung với hiểm họa, nhìn nó âm thầm ăn mòn bộ lạc từng ngày.
Dio cảm nhận được áp lực đè nặng lên vai mình. Hắn là người phải đưa ra quyết định cuối cùng, và dù chọn hướng nào, cũng sẽ khiến lòng hắn day dứt.
Hơi thở của Dio dần trở nên nặng nề. Không khí xung quanh như đặc quánh lại, khiến hắn cảm thấy ngột ngạt. Hắn muốn thở, nhưng dường như không thể.
Zua và Duyên im lặng nhìn Dio, họ hiểu áp lực mà hắn đang gánh. Không ai lên tiếng, vì họ biết, giờ đây chỉ có Dio mới có thể đưa ra quyết định.
(Tôi biết khi độc giả đọc tới đây sẽ thắc mắc, sao Ain suy nghĩ một đằng mà Dio và Zua nghĩ một nẻo.
tui chỉ muốn nói rằng mỗi con người là một suy nghĩ, không ai giống ai và nhân vật của tôi cũng giống vậy. Dio người bạn hơn 20 năm của Ain còn chưa hiểu hết về hắn thì suy nghĩ làm sao giống nhau được.
Câu chuyện của tôi viết không chỉ để đọc mà còn là những suy nghĩ của tôi, mọi chi tiết được tôi cân đo đong đếm kỹ lưỡng, có thể tôi cách viết truyện không mạch lạc do đây là truyện đầu tay nhưng cốt truyện của tôi dám đảm bảo là hay ho, thú vị.
Và đây chỉ là nền tảng cho một loạt truyện khác của tôi trong tương lai, cũng rất mong mọi người đón nhận. Cảm ơn vì đã đọc dòng này, mọi thứ đều là suy nghĩ tự luyến của bản thân. Lan man quá ta.)
tấu chương xong.