Sô Phận

Chương 186: Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (3)




Chương 186 : Cơn Sóng Nhỏ Đang Lớn (3)
Eny cùng Opf không mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị thức ăn cho các thành viên Chấp pháp.
Dưới cái nắng gay gắt, cô nhìn thấy những gương mặt sạm đen, đôi môi nhợt nhạt vì thiếu nước của họ. Trong lòng Eny trào lên sự thương cảm. Cô thầm hiểu vì sao Rin lại nhờ cô làm việc này.
Opf đi sau lưng Eny, khuôn mặt nhăn nhó vì cái nóng. Cô nàng không ngừng phàn nàn, liên tục hối thúc Eny:
“Mau mau lên đi, trời nóng như lửa thế này! Chị muốn vào nhà ngay!”
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ "vô tư" của Opf, đôi mắt Eny khẽ lóe lên tia khó chịu. Hai "quả núi" trước ngực Opf đung đưa theo từng bước đi, như cố tình chọc tức Eny.
Cô cắn môi, bỏ lại Opf đang ngơ ngác phía sau và tiếp tục công việc của mình, chẳng buồn để ý đến những lời than vãn.
Kai – đội trưởng Chấp pháp – đang ngồi đàm đạo với Dio. Anh liếc qua thấy Eny và Opf đang loay hoay với công việc. Nhìn hai nhóm trưởng khác đang giúp đỡ thành viên của mình, làm sao Kai có thể chỉ đứng yên?
“Để tôi phụ một tay!”
Kai nhanh nhẹn chạy lại chỗ Eny, nhận lấy phần thức ăn và bắt đầu phân phát.
Cả ba người phối hợp nhịp nhàng, đi vòng khắp khu vực nhà của Ain để đảm bảo tất cả thành viên Chấp pháp đều nhận được phần lương thực của mình. Mỗi khi nhìn thấy nụ cười cảm ơn hay ánh mắt đầy biết ơn từ đồng đội, Eny cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết.
Dưới cái nắng chói chang, công việc tưởng chừng đơn giản nhưng lại mất hơn một giờ để hoàn thành. Cuối cùng, khi việc phân phát xong xuôi, cả nhóm đều mệt nhoài.
Kai cùng Dio chào tạm biệt Eny và Opf, mỗi người trở về nhà mình để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi họp với đầy đủ thành viên vào ngày mai.
Trời dần buông màn đêm.
Không gian bên trong căn nhà nhỏ trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đều đặn của Ain và ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu. Rin vẫn nằm ngủ bên giường Ain, gương mặt cô hiện ra đầy sự lo âu nhưng cũng kiên định, tay cô nắm chặt tắm chăn trên người Ain như muốn dùng sự hiện diện của mình để níu giữ Ain trở lại.
Eny và Opf đứng nép ở một góc phòng, nhìn bóng lưng mảnh mai nhưng kiên cường của Rin. Eny khẽ thở dài, rồi cẩn thận lấy một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Rin. Cô ngáp dài một cái, mệt mỏi sau cả ngày chạy đi chạy lại.

Ánh mắt Eny hướng ra phía cửa. Ngoài kia, bóng tối đã bao trùm khắp bộ lạc, nhưng ánh sáng từ những ngọn đuốc rực lên ở nhiều góc vẫn tạo cảm giác ấm áp. Cô mỉm cười, biết rằng bộ lạc vẫn an toàn dưới sự bảo vệ của các thành viên Chấp pháp.
Nhưng không chỉ có họ. Eny còn nhận ra, trong bóng tối của những góc khuất, các thành viên đội Phán Quyết cũng đang lặng lẽ thực hiện nhiệm vụ. Những bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện như thể hòa làm một với bóng tối.
Đội Phán Quyết – một đội ngũ đặc biệt mà chỉ những người đứng đầu bộ lạc mới biết đến. Với các tộc nhân bình thường, sự hiện diện của đội này là vô hình.
Họ không biết rằng những ánh mắt thầm lặng ấy vẫn luôn dõi theo, âm thầm bảo vệ và đôi khi điều tra chính họ, nếu cần thiết.
Eny thầm nghĩ, khi Ain tỉnh lại, chắc chắn hắn sẽ ra quyết định quan trọng: thông báo sự tồn tại của đội Phán Quyết cho toàn bộ tộc nhân.
Nhưng tất nhiên, đó chỉ là sự tồn tại cơ bản. Ain sẽ không bao giờ tiết lộ chi tiết về nhiệm vụ hay thành viên của đội.
“Để tộc nhân hiểu rằng không gì có thể qua mắt được ánh mắt của đội Phán Quyết, cũng là cách để mọi người cẩn thận hơn trong từng hành động của mình.” Eny thầm nghĩ, ánh mắt thoáng chút cảm phục.
Bên ngoài, tiếng gió khẽ rít qua, hòa cùng ánh sáng bập bùng của ngọn đuốc, tạo nên một bầu không khí vừa yên bình, vừa nghiêm nghị. Opf đã ngủ từ bao giờ, Eny thở dài, cô đi lại đèn dầu tắt đi, trả lại không gian tĩnh mịch.

Thời gian cứ thế trôi qua, bóng đêm dần nhường chỗ cho ánh sáng đầu tiên của ngày mới. Những tia nắng yếu ớt len lỏi qua kẽ lá, rọi vào căn phòng nhỏ, mang theo hơi thở ấm áp của bình minh.
Rin khẽ mở đôi mắt phượng, ánh nhìn còn chút mơ màng. Cảnh vật trước mắt nhòe đi trong vài giây, nhưng ngay lập tức cô nhận ra hình dáng quen thuộc nằm bất động trên chiếc giường.
Như một phản xạ, Rin chồm tới, áp tai vào cơ thể Ain. Cô vòng tay ôm lấy cơ thể quen thuộc của hắn, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi hương mà cô đã quen thuộc đến mức khắc cốt ghi tâm.
Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên gương mặt Rin. Cô từ từ đứng dậy, vươn vai để xua đi sự mệt mỏi còn vương lại sau một đêm dài. Rin đưa tay lên chạm nhẹ vào khóe mắt, phủi đi những bụi bặm còn đọng lại.
Cô quay đầu lại, bắt gặp cảnh Eny và Opf đang cuộn tròn bên góc giường, ôm nhau ngủ ngon lành như hai chú mèo nhỏ. Cảnh tượng ấy khiến Rin không kìm được một nụ cười tủm tỉm.
Cô bước lại gần, nghịch ngợm véo má hai cô gái một chút, khiến họ khẽ cựa mình nhưng vẫn không tỉnh giấc.
Bước ra khỏi nhà, Rin hít một hơi thật sâu bầu không khí buổi sớm trong lành. Ánh mắt cô quét qua cảnh bộ lạc đang dần tỉnh giấc.

Những thành viên Chấp pháp mệt mỏi sau một đêm trực vẫn đang ngủ gục tại chỗ, trên người khoác tạm một lớp áo lông thú mỏng.
Xa xa, đàn sói con bắt đầu nô đùa, tung tăng chạy quanh sân. Một vài con tinh nghịch hơn còn chạy lại bên Rin, cắn nhẹ vào ống quần cô như muốn rủ rê chơi đùa.
Rin thở dài, nhưng vẫn cúi xuống vuốt ve chúng, thậm chí còn nô đùa cùng bầy sói con một lúc.
Khi đã tạm ổn định mọi thứ, Rin quay vào trong nhà. Cô bước vào bếp, ánh mắt dịu dàng nhìn quanh căn bếp sạch sẽ, ngăn nắp. Nụ cười lại nở trên môi cô.
“Phải chuẩn bị bữa sáng thôi.” cô thầm nghĩ. Rin xắn tay áo, bắt đầu nhóm lửa, chuẩn bị nấu cơm và thức ăn cho cả bầy sói nghịch ngợm đang chờ ở ngoài.

Tài năng nấu nướng của Rin, dù không được xuất sắc như Eny hay Opf, vẫn đủ để chuẩn bị một bữa sáng "chấp nhận được". Dù vậy, Ain đã cẩn thận viết riêng cho Eny, một cuốn sách nấu ăn đầy đủ chi tiết.
Đối với Rin, quyển sách này chẳng khác gì một cơn ác mộng. Những từ ngữ như protein, chất xơ, chất bột đường dường như đến từ một thế giới khác, xa lạ và đầy thách thức.
Mỗi lần cô cố gắng đọc để cải thiện tay nghề, cái đầu của cô như muốn nổ tung. Nhưng cô vẫn phải kiên trì.
Rin biết rõ, một ngày nào đó Eny và Opf sẽ không ở đây mãi để giúp cô, và khi đó, cô phải tự mình nấu cho Ain. Dù vậy, việc này luôn khiến cô toát mồ hôi hột.
Eny thì trái ngược lại, con bé đã tiếp thu được một phần kiến thức trong cuốn sách trị liệu của Ain viết cho Rin, thậm chí còn áp dụng cả vào chữa trị. Điều này càng làm Rin thấy áp lực hơn.
Đang loay hoay nấu nướng thì Rin nghe thấy tiếng động lạ từ trong nhà. Cô vội vàng chạy vào, lo lắng không biết chuyện gì xảy ra.
Trước mắt cô là cảnh Opf ngồi bệt trên sàn, hai tay ôm lấy đầu, miệng rên rỉ đầy oan ức. Trên giường, Eny ngồi đó với đôi mắt hí lại, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Rin thở dài, lắc đầu ngao ngán. Cô quay người đi về lại bếp, chẳng buồn hỏi thêm. Chỉ vài giây sau, từ phía sau cô đã nghe tiếng Opf nổi giận, nhào tới định "trả thù" Eny. Nhưng Rin thừa biết kết cục sẽ ra sao.

Sức mạnh của Eny vốn đã là huyền thoại trong nhà. Thậm chí Rin và Duyên hợp sức lại còn chẳng thắng nổi, nói gì đến Opf. Chưa đầy một phút, Opf đã b·ị đ·ánh thêm mấy cái.
Rin nhìn lại, thấy Opf vừa ôm đầu vừa ngồi ăn, nước mắt lưng tròng, gương mặt đầy oan ức. Trong khi đó, Eny ngồi cạnh, ăn uống ngon lành nhưng đôi mắt thỉnh thoảng len lén liếc Rin, như sợ bị mắng vì gây chuyện.
Rin cố nhịn cười, nhưng vẻ mặt của hai người kia khiến cô không thể kìm được. Bữa sáng, dù có chút "náo nhiệt" cuối cùng vẫn diễn ra trong không khí đầy tiếng cười.

9h sáng, ngày thứ 26, tháng 1, năm thứ 5 Lạc Việt.
Tại căn nhà lớn nhất bộ lạc – chính là nhà của Ain, những thành viên đầu não đã tề tựu đông đủ.
Dù là những người ở xa như Zua hay những người vừa rời đi vào hôm qua như Duyên, tất cả đều có mặt đúng giờ.
Zua xuất hiện trong bộ dạng thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, rõ ràng hắn đã chạy xuyên đêm để kịp thời quay về. Nhưng điều khiến mọi người chú ý không phải chỉ mình Zua, mà còn là người đi cùng hắn.
Đứng nép sau lưng Zua là một người phụ nữ với dáng vẻ bình thường, nếu không muốn nói là có phần mộc mạc khi so sánh với những người phụ nữ trong bộ lạc, đặc biệt là so với bốn người vợ của Ain – những mỹ nhân được xem như biểu tượng của sức mạnh và sắc đẹp.
Thế nhưng, không một ai dám tỏ thái độ coi thường cô gái này.
Người phụ nữ ấy từng là một thành viên chủ chốt của nhóm Dao, tiền thân của đội Phán Quyết hiện tại. Thêm vào đó, cô còn là người trong lòng của Zua – một chiến binh xuất sắc và được kính trọng bậc nhất.
Chỉ riêng việc giữ vai trò trọng yếu trong một tổ chức quan trọng như vậy cũng đủ chứng minh sức mạnh và năng lực vượt trội của cô.
Nhưng giờ đây, hình ảnh mạnh mẽ ấy dường như bị lu mờ đi bởi dáng vẻ dịu dàng và e thẹn của cô. Đôi tay cô đặt nhẹ lên bụng như bản năng che chắn, và dù không ai nói ra, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt hướng về phía đó.
Thậm chí, đến cả Opf – người thường ngày chậm chạp trong việc nhận ra mọi chuyện – cũng dễ dàng nhận ra điều bất thường: cô gái này đang mang thai.
Trong khi mọi người còn đang ngỡ ngàng, vài người bạn thân thiết của Zua không thể nhịn được mà trêu chọc hắn không ngừng.
Những lời bông đùa nửa thật nửa đùa vang lên khắp căn phòng, khiến Zua đỏ bừng mặt, chẳng thể phản bác được câu nào.
Duyên đứng ở một góc bàn, khoanh tay nhìn cảnh này với nụ cười nhàn nhạt, như thể vừa buồn cười vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vì bầu không khí bớt căng thẳng.
Duyên đã tiêu tốn một ngày để chuẩn bị, thậm chí cô còn ngạc nhiên khi cũng hay tin Zua cũng làm giống cô, cả hai dù khác nhau về cách làm việc nhưng mục tiêu chỉ có một nên cô cũng không bất ngờ lắm.
tấu chương xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.