Chương 179 : Tôi Là Ai? (1)
Ain sau khi ôm chầm những người vợ, hắn đẩy bọn họ vào nhà. Ain tận tay chăm sóc cho họ, nhìn những gương mặt hạnh phúc, có chút ngại ngùng khi Ain đút từng muỗng thức ăn.
Ain mỉm cười, một nụ cười thật lòng của hắn từng trước tới giờ, Ain càng quyết tâm bảo vệ những gì mình có.
Dù mấy cô nàng không hiểu gì trước những hành động bất thường của Ain, nhưng họ phải xiêu lòng trước nụ cười kia. Chưa bao giờ mấy cô nàng thấy nụ cười này của Ain.
Ain khổ sở khi mà mấy cô vợ không hiểu vì sao mà sáp lại hắn mò mẫm, rồi kiểm tra đến Ain nhỏ luôn nữa.
Cũng phải thôi, hành động lạ, rồi nụ cười c·hết mê c·hết mệt kia, mấy cô nàng không kiểm tra Ain mới lạ.
Nhưng rồi mọi thứ trở lại bình thường, Ain đi ra đằng trước nhà sau khi ‘ban thưởng’ cho mấy cô vợ hơn cả tiếng đồng hồ, hắn ngồi trước nhà nhìn về phía bộ lạc.
Zoa đang nằm ngủ cùng mẹ Alpha thấy chủ nhân đi ra, nó ngáp dài rồi ưỡn cơ thể to lớn của mình, đi lại dưới chân của Ain mà cọ cọ. Ain nhìn con sói đang làm nũng thì mỉm cười, hắn dùng tay xoa đầu Zoa.
Bất giác hắn lại nhớ tới Ichi, hắn cũng lo lắng nhưng cũng không thể đi tìm vì chính những thành viên Đội Phán Quyết còn mất dấu thì hắn tìm kiểu gì.
Ain chỉ nhớ rằng Ichi đi cùng với những con sói đực khác về phía nam bộ lạc, hắn nghi ngờ chúng đi tới chỗ chiến trường năm xưa làm gì đó.
Ain nhìn bầy sói con nằm co ro vì lạnh, Ain mới vỗ vào lưng Zoa rồi chỉ vào bầy sói con, Zoa hiểu nên đứng dậy quay về, trước khi đi nó còn liếm ướt cả chân Ain.
Hắn không quan tâm chuyện đó, Ain chỉ lấy chén trà lên húp một ngụm, trà ở bộ lạc không còn quý hiếm mà trái lại được trồng rất nhiều.
Số lượng đong đếm có thể nói là không thua kém lúa là mấy, còn có một ngọn đồi chỉ trồng cây trà, vì ngọn đồi đó trồng lúa khá kém năng suất nhưng trà lại tăng mạnh không ít.
Vì vậy mà lão Ky đã chuyển sang trồng toàn diện cây trà cho một ngọn đồi, từ đó quản lý cũng dễ hơn nhưng cũng phải gặp khó trong việc phòng chống thời tiết cực đoan.
Chỉ cần một mồi lửa vào mùa hè thì ngọn đồi trà sẽ thành một ngọn núi lửa, như vậy bộ lạc sẽ thất thu một khoảng thực phẩm lớn.
Nếu là lúa thì bộ lạc không quá lo lắng vì còn những thực phẩm khác để bỏ bụng, còn trà thì các tộc nhân bộ lạc sẽ không có gì để giảm stress.
Sau khi tìm ra công dụng uống trà sẽ giúp thanh tỉnh đầu óc, còn có một số công dụng khác trà mang lại cho cơ thể đang cần thời gian nghiên cứu và kiểm chứng.
Còn trước mắt thì khi căng thẳng đầu óc sau ngày dài mệt mỏi, các tộc nhân trong bộ lạc sẽ uống một vài chén trà giúp họ giảm stress đi trông thấy.
Một số người còn cảm thấy trà giống như trạng thái thanh tẩy cơ thể của ban thưởng kia nhưng hiệu quả nhỏ hơn, nên cũng hay l·ạm d·ụng việc uống trà để tận hưởng cảm giác thư thái đó.
Ain cũng lười quản việc này, chỉ là hắn đang nhận một số thông tin có người bắt đầu tích trữ lá trà, mục đích đối phương vì sao tích trữ lá trà lượng lớn, tới nay Đội Phán Quyết vẫn chưa có thông tin.
Nhưng hắn biết người kia trung thành với bộ lạc, chỉ là tích trữ như vậy thì Ain tạm thời có thể loại bỏ tình nghi kẻ phản bội, vậy người kia chỉ có khả năng tham lam để đầu cơ trục lợi.
Ain hoàn toàn có khả năng để giải quyết việc này, còn thực tế như nào để sao khi Đội Phán Quyết thu thập thông tin.
“Aiz, càng nghĩ thì vấn đề càng hiện ra nhiều, bộ lạc tới lúc suy rồi sao?”
Ain thở dài, chỉ nghĩ một lá trà nhỏ bé thôi mà vấn đề trong bộ lạc cũng đã có, hắn không thể suy nghĩ tích cực lên được nữa, mới khôi phục cảm xúc một chút nhưng hiện thực thì không cho hắn thỏa mãn hiện tại.
Ain nhìn về phía trước bờ đê, nhìn con sống chảy ra biển, nghe tiếng nước chảy, cảm nhận tiếng gió hiu hiu, bầu trời dần có sao sáng trên đầu, không gian tĩnh mịch.
Ain buồn ngủ, hắn muốn ngủ một giấc cho khỏi hiện thực khó khăn đủ điều này, hắn chỉ là kẻ bình thường ở kiếp trước, kiếp này phải gánh vác nhiệm vụ cao cả do mẹ Âu Cơ giao cho.
Phải vận dụng đủ loại kiến thức hỗn tạp mà hắn có, để giúp các tộc nhân cải thiện cuộc sống nguyên thủy, nhưng rồi thì sao, hắn không có thời gian chăm sóc bản thân.
Phải thức khuya dậy sớm, phải làm người đứng đầu cho bộ lạc hơn 2000 tộc nhân, phải làm hình tượng hoàn hảo trong mấy các tộc nhân, phải làm người chồng yêu thương vợ.
Phải…phải….phải…
“Khò…khò…khò…”
Ain cứ chìm vào những dòng suy nghĩ mà ngủ tại chỗ.
Trời càng khuya, nhưng không ai nhận ra Ain đang ở bên ngoài.
Các tộc nhân bên kia bờ cũng đã giảm ánh lửa đuốc, họ bắt đầu nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày mới, những người lính canh gác thì ngáp lấy ngáp để vì buồn ngủ.
Một số thành viên Cảnh vệ đi tuần tra trong đêm, họ co ro vì lạnh, tay cầm ngọn đuốc đi kiểm tra từng ngóc ngách trong bộ lạc.
Những con cú thuộc Đội Phán Quyết đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh giới cho chủ nhân của mình, một số nhìn về phía ngôi nhà lẻ loi rồi cất vài tiếng kêu nhỏ “Cú…cú...cú…”.
Tiếng kêu dù nổi bật nhưng cũng không tác động quá lớn tới môi trường tĩnh lặng này.
Trời ngày càng tối đi, không gian dần lạnh lẽo, dù đang là mùa xuân, chắn hẳn vẫn còn dư đọng bởi mùa đông vừa rồi.
Ain ngủ ở ngoài nhà cũng dần mất tự chủ mà co cơ thể lại, “Bịch” Ain ngã xuống dưới đất, hắn không tỉnh dậy sau cú ngã, hắn cứ nằm đó, cơ thể dần co tròn lại.
Có lẽ Ain không muốn tỉnh lại, hắn muốn được ngủ một giấc đúng nghĩa, hắn chấp nhận mình đang ở trạng thái xấu để được gác lại mọi thứ để nghỉ ngơi.
Hắn đang từ bỏ? Không, Ain vẫn quyết tâm chỉ là hắn muốn nghỉ ngơi, cơ thể hắn đã mỏi nhừ sau vài năm quá sức. Hắn muốn đổ bệnh để cơ thể gia tăng sức đề kháng, hắn muốn mọi người lo cho mình ngược lại, hắn muốn mọi người phải thấy hắn chỉ là người bình thường.
Alpha nghe tiếng động liền tỉnh giấc, nó nhìn thân thể chủ nhân đang co rúm lại, nó đứng dậy, lắc mình vài cái rồi đi lại liếm vào má của chủ nhân.
Thấy chủ nhân không phản ứng, Alpha dùng chân cào cào vài cái, Ain vẫn như vậy, nó rên “ư ử” rồi nằm xuống, dùng cơ thể mình để sưởi ấm cho chủ nhân.
Beta tỉnh dậy, nó ngáp một cái dài, nhìn Alpha nằm kế chủ nhân, nó ể oải bước lại, nằm ở phía trên đầu Ain, nó cố dùng cơ thể mình để gác đầu Ain nằm.
Sau khi đạt được ý muốn, nó ngáp dài rồi nhắm mắt ngủ, Alpha hé mắt nhìn Beta rồi cũng nhắm mắt. Dần dần, Zoa và đàn sói con cũng tỉnh dậy, khi mà mùi của mẹ và bà ngoại biến mất, thay vào đó chúng lại xuất phát từ chỗ chủ nhân.
Xung quanh Ain không còn là sàn nhà lạnh lẽo, thay vào đó là những thân thể sói bao vây lấy hắn, như hệt một con sói bị bệnh được cả đàn chăm sóc.
Ain đã được hai con sói đầu đàn chấp nhận hắn là thành viên của bầy, vì vậy mà Ain có dấu hiệu bệnh, đàn sói liền cố chăm sóc chúng, hắn không chỉ là thành viên mà còn là chủ nhân của chúng.
Mối quan hệ giữa Ain và sói đã tồn tại từ rất lâu, ngay khi Alpha, Beta chạm mặt ba thằng nhóc nhân loại, giữa hai loài khác biệt ấy đã có một mối liên kết hình thành.
Mối liên kết ấy ngày càng chặt chẽ hơn, Ichi là thứ keo gắn chặt mối liên kết ấy, Ain cũng không hề nhận ra rằng, hắn đã là một vật không thể tách rời khỏi bầy sói.
Có được nguồn nhiệt ấm áp, gương mặt của Ain dần giãn ra, dần dần trên khuôn mặt ấy hiện ra một nụ cười.
…
Ain nhìn cảnh trước mắt, hắn ngạc nhiên tới mức mà không thể phát ra tiếng, hắn cứ há hốc mồm trước cảnh vật, một khung cảnh mà nó xuất hiện hằng đêm trong giấc mơ của hắn.
Trước mắt hắn là cảnh một lớp học, Ain cúi đầu nhìn xuống chỗ phù hiệu.
“Nguyễn Long Thiên, Lớp : 9/2”
Ain không ngờ mình đang ở lớp 9, hắn nhéo má một cái.
“Ui đau, là thật?”
Ain ngơ ngác, cảm nhận từng xúc giác thật truyền tới não, Ain bật dậy mà hú hét. Bỗng hắn thấy lạ, cả lớp nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, còn cô giáo nhìn nheo mắt nhìn hắn rồi hỏi :
“Thiên, anh hét cái gì, muốn tôi ghi vào sổ đầu bài không? Đã không chịu học bài còn ngủ, giờ thì hú cái gì? Ra ngoài lớp đứng cho tôi.”
“Dạ.”
Ain rón rén bước ra ngoài lớp, hắn không quan tâm trước ánh mắt khó hiểu của lũ bạn. Ain ra ngoài lớp, hắn sờ vào tay, chân mình như thằng ngốc.
Một bóng dáng quen thuộc bước tới gần Ain rồi hỏi :
“Lại bị phạt à?”
Ain ngước đầu lên, hắn ngạc nhiên vì người trước mặt là Duyên, cô lúc này vẫn như hệt ký ức, Ain bỗng nhẹ giọng rồi chán nản nói :
“Đúng rồi.”
“Thôi, tôi vào lớp đây.”
Duyên nghe vậy thì cười tươi, rồi cô vào lớp Ain, sau vài giây cô nàng đi ra. Duyên học lớp 9/1 là lớp chọn, nhưng vì lý do nào đó, cô rất hay qua lớp hắn xin phấn.
Mà mỗi lần xin là gặp Ain đang bị phạt đứng ngoài hành lang, Ain bồi hồi nhớ lại, hắn nhìn theo bóng lưng Duyên, bỗng Ain thấy cô nàng đứng khựng lại.
Ain còn đang khó hiểu thì Duyên quay đầu lại, cô nàng hai mắt trở nên vô hồn nhìn Ain hỏi :
“Cậu là Ain hay Thiên?”
Ain muốn bỏ chạy, vì xung quanh hắn xuất hiện những dòng vật chất đen ngòm bám lấy hắn, không còn cảnh lớp học nữa thay vào đó là một mảng đen tối.
Tất cả chỉ còn Ain đứng đó, xung quanh vang lên câu hỏi kia liên tục, hắn không thể cựa quậy, hắn cứ như vậy trôi qua mà chính hắn không rõ đã bao lâu.
Ain chỉ còn câu nói trong đầu :
“Tôi là ai?”
tấu chương xong