Sô Phận

Chương 178: Cây Cầu Mỏng Manh




Chương 178 : Cây Cầu Mỏng Manh
Ain sau khi dò hỏi ở khu mỏ xong, cũng leo lên một xe kéo mang quặng trở lại ngã ba đường, đi cùng hắn là một nhóm người ở khu mỏ.
Họ vừa muốn quay về bộ lạc để bổ sung lương thực cho khu dân cư, cũng vừa muốn đi cùng với Ain.
Nhìn đám người không chịu ngồi yên mà cứ chòm đầu lên nói nói hỏi hỏi làm Ain khó chịu trong lòng, hắn đang mệt thấy bà do cả ngày đi tới đi lui mà đám này còn không cho hắn nghỉ ngơi.
Mặc kệ Ain có buồn bực ra mặt thì đám tộc nhân vẫn nói cười vui vẻ, không khí trên đoàn xe kéo cực kỳ phấn khởi, chỉ có một người không vui.
Nhưng rồi thời gian nhanh chóng trôi qua, Ain cũng tới được ngã ba, hắn bước xuống đầy mệt mỏi, còn đoàn xe thì tranh thủ quay về khu dân cư rồi chạy tới bộ lạc.
Ain ngáp một cái thật dài rồi nhìn chiếc xe dần biến mất sau những làn cây bên đường, Ain nhìn quanh một cái, hắn đi về bộ lạc.
Đi dọc con đường được lát gạch, Ain im lặng, hắn cứ đi chừng 10 phút sau mới dừng lại nói :
“Lệnh cho toàn Đội Phán Quyết, thu thập thông tin về kẻ t·ham ô· ở khu dân cư cho tôi, tôi cho toàn quyền thông qua, không có ai được cản trở nhiệm vụ này, phải làm sáng tỏ ra cho tôi. Nghe rõ chưa.”
“Rõ.”
Một nhóm người mặc áo đen sau lưng Ain hô to, nói xong nhóm người liền biến mất, Ain hừ lạnh một cái rồi tiếp tục về nhà, hắn rõ ràng biết đám người kia cấu kết với kẻ chủ mưu.
Làm sao mà một chuyện lớn như vậy thoát khỏi mắt nhóm Dơi và Dao, Ain không hiểu Zua làm cái gì mà để người mình lộng quyền như vậy, lần này nó trở về, hắn phải chấn chỉnh một phen.
Đi bộ gần 2 giờ, Ain mới về tới chỗ nhà Dio, bước vào trong nhà nó lần nữa, Ain trao đổi với Dio những chuyện mình gặp phải sau khi đi thăm thú, đặc biệt là nghi ngờ của mình.
Nghe lời này, Dio bực tức mà bóp nát cả chén sứ trong tay, nó không ngờ bộ lạc đã như vầy vẫn có kẻ cả gan làm chuyện như vậy, nhưng Dio sau cơn giận cũng bình tĩnh trở lại.
“Không được, chuyện này phải tạm giấu đã, chờ cho Đội Phán Quyết thu thập thông tin, rồi khi xác định thì mình sẽ tự tay xử lý tên đó.”
Ánh mắt của Dio thay đổi từ từ, thay vì rực lửa trở nên âm trầm hơn, Ain thu ánh mắt này lại, hắn thở ra một hơi, Ain lo sợ sự việc này có liên quan tới mấy đứa bạn của mình.


Nếu là như vậy thì Ain phải hủy diệt tất cả trước khi bộ lạc tự diệt hắn, Ain đã đánh cược khi nói chuyện này cho Dio, dù cho Dio phản ứng như thế nào hắn cũng đã quyết định rồi.
Kể cả khi Dio đang lừa hắn thì Ain còn gì để nói, sinh sống với nhau gần 20 năm mà Dio còn lừa được hắn thì Ain không còn lời gì để nói, không lẽ cả bộ lạc cùng nhau lừa hắn rồi tới lúc nào đó sẽ trừ khử hắn.
Ain thà tin heo rừng biết leo cây còn hơn là chuyện như vậy, mẹ Âu Cơ lừa hắn, thật ra hắn đ·ã c·hết và đang ở đâu đó trong địa ngục hoặc thiên đường.
Hay lão Quy lừa hắn, hắn đ·ã c·hết khi cố gắng tiếp nhận linh hồn của Vu bộ lạc Ruồi Thần, nếu là như vậy thì quá chân thật rồi.

Dio nhìn Ain rồi nói :
“Vậy mày tính làm gì?”
Ain ngả lưng ra ghế rồi chán nản nói :
“Chưa biết, nhưng tạm thời chuyện này sẽ cần phải giấu một thời gian, khi nào có kết quả tao báo mày, thôi trời cũng tối rồi, tao về.”
Nói xong, Ain bước ra khỏi cửa trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, Dio nheo mắt nhìn theo, nó thở dài rồi đóng cửa.
Ain dù đang bước đi nhưng trong lòng hắn lại đứng im, như thể cả thế giới xung quanh đã ngừng chuyển động. Từ bao giờ mọi thứ quanh hắn lại trở nên phức tạp đến thế?
Dù hắn cố gắng điều chỉnh, vận mệnh dường như đã sắp đặt mọi thứ theo cách riêng, khiến mỗi bước đi của hắn chỉ như một quân domino đung đưa trên bờ vực sụp đổ.
Hắn không thể không nghĩ, chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể làm tất cả sụp đổ. Nhưng càng cố gắng giữ cho một dãy domino đứng vững, hắn lại nhận ra có vô số dãy khác đang xuất hiện xung quanh, chờ đợi để sụp đổ.
Cảm giác bất lực bao trùm lấy Ain, giam hắn trong vòng lặp không hồi kết của sự lựa chọn và hậu quả.
Từ khi ngờ vực chuyện kia, đầu óc hắn không ngừng quay cuồng. Những suy nghĩ đến rồi đi, như dòng nước chảy xiết, cuốn phăng mọi thứ. Hắn không nhớ rõ mình đã suy nghĩ bao nhiêu, chỉ biết rằng tất cả đều xoay quanh một câu hỏi không lời đáp.
"Liệu đâu là thật, đâu là giả?"
Đây không chỉ là một câu hỏi, mà là sự t·ra t·ấn. Hắn cố vạch ra ranh giới, cố phân định đúng sai, nhưng mọi thứ trở nên mờ mịt, méo mó như hình ảnh phản chiếu trong một chiếc gương đã vỡ. Hắn không biết liệu mình đang đi tìm sự thật, hay đang lạc sâu hơn vào vòng xoáy của ngờ vực và sợ hãi.

Bóng tối bao trùm khi hắn về tới nhà. Trời đêm đen như mực, không lấy một ngôi sao, càng khiến tâm trạng Ain thêm nặng nề. Hắn ngước lên bầu trời, cố tìm kiếm một ánh sáng, một dấu hiệu, nhưng không có gì cả. Cả thế giới như một hố đen khổng lồ đang hút lấy hắn, không để lại lối thoát.
Hắn dừng lại, đôi chân như mất đi sức lực. Cảm giác có thứ gì đó vô hình đang đè nặng lên ngực, khiến hơi thở trở nên ngắn ngủi và gấp gáp.
Hắn nhìn về phía trước, nhưng trước mắt chỉ là bóng tối vô tận. Trong lòng hắn vang lên câu hỏi ấy thêm một lần nữa, nhấn chìm hắn trong sự bế tắc:
"Liệu đâu là thật, đâu là giả?"
Ain thở dài, hơi thở nặng nề vang lên giữa đêm yên tĩnh. Chỉ một lần vi hành đến khu vực ngoài bộ lạc, hắn đã đối mặt với vô số vấn đề. Hắn tự hỏi, nếu tiếp tục đi hết những nơi khác, liệu hắn có còn đủ sức để gánh vác tất cả?
Hắn nghi ngờ mọi thứ xung quanh, nhưng đồng thời lại tin tưởng vào những gì mình đã xây dựng. Một mâu thuẫn nội tâm lớn lao dấy lên trong lòng, khiến
Ain không thể ngừng tự vấn:
“Rốt cuộc mình là người như thế nào? Tại sao mọi thứ mình đang cố gắng gìn giữ lại mỏng manh đến thế?”
Năm năm – một khoảng thời gian không ngắn, nhưng đối với Ain, nó lại quá ít để thay đổi cả nhân loại thời nguyên thủy. Những gì hắn làm tới nay là đúng hay sai, chỉ có thời gian mới trả lời được.
Ain ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên cây cầu gỗ trước mặt. Bên kia cầu là nhà của hắn, là nơi những người thương yêu đang chờ đợi hắn mỗi ngày. Đó là nơi
Ain đã dựng nên tổ ấm của mình, là tương lai của bộ lạc, là sự tin tưởng của hơn 2000 tộc nhân. Là nơi mọi người tìm đến mỗi khi gặp khó khăn – thành trì đầu tiên và duy nhất mà hắn đã dồn hết tâm huyết để xây dựng trong suốt 5 năm qua.
Nhưng bên đây cầu, phía sau Ain, là hiện thực trần trụi. Là bộ lạc mà hắn đã gây dựng, nhưng giờ đây đang phải gánh chịu những mâu thuẫn, nguy cơ đổ vỡ.
Ain bất giác cảm nhận mình như chính cây cầu gỗ này: cũ kỹ, mỏng manh, thiếu liên kết, và chịu đựng quá nhiều sức nặng.
Chiếc cầu ấy đã tồn tại bộ lạc được thành lập ngay sau khi thành lập, chứng kiến mọi thăng trầm trong quá trình phát triển. Nhưng thời gian không buông tha bất kỳ thứ gì.
Nó mục nát từng chút một, và rồi sẽ đến lúc không thể chống đỡ được nữa. Giống như Ain, nếu tiếp tục gánh quá nhiều trách nhiệm, hắn cũng sẽ sụp đổ.

“Phải thay cây cầu này,” Ain lẩm bẩm, tay chạm vào lan can thô ráp. “Hoặc ít nhất là tân trang cho nó một lớp áo mới. Cực đoan hơn, mình có thể phá bỏ nó để xây một cây cầu mới, mạnh mẽ và vững chãi hơn. Nhưng làm vậy liệu có đúng không?”
Ain dừng lại, ánh mắt mông lung. Chiếc cầu gỗ này không chỉ là một lối đi, nó là chứng nhân của lịch sử, là biểu tượng của bộ lạc. Phá bỏ nó, chẳng khác nào phá vỡ những ký ức đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người.
“Phá đi là tốt hay xấu?” Ain thở dài. Lòng hắn chất chứa những câu hỏi mà bản thân không tìm ra câu trả lời.
Mỗi bước chân trên cầu, lòng Ain càng nặng trĩu. Hắn nhìn về phía sau, ánh đuốc sáng rực khắp bộ lạc. Tiếng ca múa, tiếng trẻ con vui đùa, tiếng cười nói vang lên, tạo nên một khung cảnh hạnh phúc mà hắn đã cố gắng xây dựng.
Rồi Ain quay đầu về phía trước, nơi chỉ có một ngôi nhà duy nhất, ánh sáng nhỏ nhoi giữa đêm tĩnh mịch. Trong căn nhà ấy, những bóng hình nhỏ bé đang chờ hắn trở về.
Ain đứng giữa cầu, lặng im trong màn đêm. Những câu hỏi vang vọng trong tâm trí hắn, như một âm hưởng dai dẳng không dứt:
“Lý do mà mẹ Âu Cơ đưa mình tới đây? Nhiệm vụ kia có ý nghĩa gì? Điều mình đang làm sẽ dẫn đến đâu? Liệu mình có như cây cầu này, sau vài năm nữa cũng sẽ tan biến trong dòng chảy thời gian?”
Ain không biết tương lai sẽ thế nào, cũng chẳng rõ những quyết định của mình hôm nay sẽ dẫn đến đâu.
Nhưng ít nhất, vào khoảnh khắc này, hắn cảm thấy hài lòng với những gì mình đang làm. Hắn thở dài, bước chân tiếp tục hướng về phía ngôi nhà nhỏ bên kia cây cầu.
Những bước chân của Ain ngày một vững chãi hơn. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng giờ đây, hắn quyết định sẽ không tự làm mình mỏi mệt thêm nữa.
Mọi thứ, đúng hay sai, hãy để đời sau phán xét. Còn hiện tại, nếu hắn cho là đúng, thì đó là con đường mà hắn sẽ đi đến cùng.
“Ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ kia. Hậu quả thế nào, thời gian sẽ trả lời. Cuộc đời ta còn dài, cơ hội vẫn còn. Nếu cứ mãi phân vân, chẳng phải ta đang tự giam cầm chính mình hay sao?”
Nghĩ đến đây, Ain cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn. Hắn còn người thương đang đợi mình. Những bóng hình nhỏ nhắn ấy là lý do duy nhất khiến Ain không bao giờ muốn dừng bước.
Dẫu cho con đường phía trước có đầy rẫy thử thách, hắn biết mình phải mạnh mẽ vượt qua.
“Số phận có thể đã sắp đặt tất cả, nhưng chỉ cần ta tự tin bước đi trên con đường mà ta chọn, chẳng điều gì có thể quật ngã được ta.”
Trước mặt hắn, ánh sáng từ ngôi nhà nhỏ tỏa ra ấm áp giữa đêm đen. Những bóng dáng quen thuộc chạy ùa ra, những cô gái hắn yêu thương xà vào lòng chào đón hắn sau một ngày dài mệt mỏi.
Ain mỉm cười, hơi ấm từ những người hắn thương yêu đang dần chữa lành mọi v·ết t·hương trong lòng hắn.
Trái tim hắn, từng mỏi mệt và trĩu nặng, giờ đây đang được bao phủ bởi yêu thương, từng chút một, trở lại lành lặn và kiên cường.
Hắn ôm lấy họ, nhắm mắt, và trong lòng biết rằng, dù tương lai có ra sao, hiện tại này là điều duy nhất hắn muốn bảo vệ bằng tất cả những gì mình có.
Tấu chương xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.