Chương 175: Bất Thường
Ain ra tới chòi thì đưa cho mấy đứa nhỏ xem thau cơm, tụi nhỏ thấy thau cơm có trứng gà, thịt, rau, tất cả được băm nhỏ, mấy đứa nhỏ ngạc nhiên trước một bữa ăn của sói con.
Như này có quá hào phóng không?
Ở nhà, dù có yêu thương động vật đến mấy, tụi nhỏ cũng không ai dám cho ăn xa xỉ như vậy, đa phần tụi nhỏ ở đây đều có hoàn cảnh:
+ Một là cha mẹ có chức vụ thấp nên ‘lương’ cũng thấp theo, cái ăn còn chưa lo xong làm gì có phần chăm sóc thú cưng.
+ Hai là cha mẹ mất đi trong quá trình sống trước và sau khi gia nhập bộ lạc Lạc Việt, vì vậy mà đứa nhỏ được bộ lạc bao nuôi, mà vấn đề này thì Ain vẫn chưa thay đổi được.
…
Không phải hắn không làm mà là chưa làm được, cùng lắm là Ain cải thiện bữa ăn cho tụi nhỏ thêm một chút, Ain hiểu rõ nỗi khổ của người nguyên thủy – khi mỗi bữa ăn đều là cuộc chiến giữa cái sống và c·ái c·hết.
Khi mà thực phẩm rất quan trọng với họ, không ai cũng đủ lòng thương mà bỏ thức ăn của mình cho những đứa trẻ xấu số, dù biết có thể đó là tương lai của họ.
Bộ lạc Đá đá năm xưa cũng ở tình trạng như thế, khi Ain chưa được sinh ra đã biết bao nhiêu đứa trẻ đã mất trong tình trạng suy dinh dưỡng nghiêm trọng.
Kể cả Ain được sinh ra cũng phải mất mấy năm trời cố gắng thì bộ lạc Đá đá mới an ổn thực phẩm, từ đó mà những đứa trẻ xấu số mới được chú ý nhiều hơn.
Còn bây giờ ở bộ lạc Lạc Việt thì vẫn chưa đủ sức để nói là an ổn thực phẩm, nguồn thực phẩm mà bộ lạc có vẫn đến từ săn bắt, sau đó mới đến lúa và các cây trồng khác.
Kể cả những con vật gà, vịt đã mang lại rất nhiều lợi ích cho bộ lạc thì cũng chẳng ai nấy coi trọng chúng, chưa ai đủ nhận thức để nhận ra sự nghiêm trọng khi chúng bỗng biến mất cả.
Ain biết, một ngày nào đó, khi sức người không còn đủ, chính bầy vật nuôi ấy sẽ trở thành chiến hữu, trở thành thức ăn, trở thành bạn đồng hành…Nhưng giờ đây, chẳng ai chịu nhìn xa đến thế.
Cả nhóm nuôi thú còn phải nhờ Opf mang ‘lương’ của mình để chống đỡ cho cả nhóm, thật sự trong bộ lạc nhóm nuôi thú vẫn không được mọi người quá coi trọng.
Mà cho dù Eny có cố tình tăng khẩu phần thì vẫn sẽ bị các tộc nhân phản đối, Ain có muốn hay không cũng phải thừa nhận bộ lạc này tồn tại, vẫn sống dựa vào niềm tin và lao động của các tộc nhân.
Dù có ấn ký bộ lạc thì sao? Vốn dĩ ấn của lão Quy tạo cho Ain chỉ có tác dụng cơ bản, không có một trừng phạt nào thích đáng.
Phản bội rồi thì sao? Nếu b·ị b·ắt lại, họ chỉ bị rút sức mạnh mà thôi. Còn nếu không b·ị b·ắt, thì chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vậy đám người kia chỉ cần trốn đi tìm một bộ lạc khác có thần hộ mệnh hùng mạnh hơn là được.
Ain có thể tin tưởng đám người của mình sẽ trung thành với bộ lạc sao?
Viển vông.
Nhìn họ mà xem khi bộ lạc của họ bị t·ấn c·ông, chỉ cần đi qua bộ lạc của Ain nhìn xung quanh thấy sự thịnh vượng liền đồng ý gia nhập, vậy thì họ cũng có thể gia nhập bộ lạc khác khi có biến mà thôi.
“Người phản bội một lần sẽ phản bội lần thứ hai khi có cơ hội.” Là câu mà Ain luôn ghi nhớ trong lòng.
Càng sinh sống ở bộ lạc, Ain càng phát hiện ra ấn chim Lạc chỉ là vật vô dụng, không chỉ phế phẩm về công năng mà còn về quyền lực, nếu như nó có khả năng tiêu diệt kẻ có ý định phản bội thì Ain sẽ vô cùng vui mừng.
Nhưng hắn cũng sẽ dần mất đi quyền lực của người đứng đầu, thay thế Ain chính là ấn ký kia, lúc đó ai mà cần Ain làm gì, chỉ cần thờ ấn ký là được rồi.
Bởi vì cái ấn mới là thứ quyết định mạng sống của họ không phải là Ain, mà nó không có công năng kia thì có thể xem khi các tộc nhân chấp nhận ấn là một lời hứa.
“Tôi sẽ không phản bội bộ lạc, tôi sẽ trung thành.”
Mà lời hứa thì rất dễ dàng xé bỏ, Ain vô cùng tức giận khi càng ngày nhận ra sự vô dụng của cái ấn, nhưng hắn không từ đó mà giận lão Quy, hắn chỉ giận sự ngu ngốc của mình.
Lần đầu khi nhận cái ấn ký, Ain còn mơ tưởng viễn cảnh hào nhoáng nhưng rồi hiện thực dập tắt một cách tàn bạo, Ain rất mừng vì mình đã nhận ra còn sớm, không thì nhiệm vụ của mẹ giao cho đã đổ sông đổ bể hết.
Vì vậy mà giờ đây, Ain cảm thấy mình chẳng khác gì một con rối, tay cầm quyền nhưng chân bị trói bởi sự thật trần trụi.
…
Ain mỉm cười rồi hướng dẫn mấy đứa nhỏ cho sói con ăn ra sao, chăm sóc, tính cách, bệnh tật thường gặp, thực phẩm nào chúng thích nào ghét.
Bọn nhỏ thì ngồi trầm trồ trước những kiến thức mới, có đứa buồn thúi ruột vì không mang theo giấy bút để ghi chép kiến thức mới, đây là nguồn thu nhập quý báo đó nha.
Bán kiến thức không quá xa lạ với các tộc nhân bộ lạc, đặc biệt là bán cho nhóm nghiên cứu, chỉ cần xác minh được nguồn kiến thức và tính thực thi sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh.
Còn sau khi bán thì nhóm nghiên cứu có bán lại cho nhóm cần kiến thức kia không thì không ai quản, đối với mấy đứa trẻ này chỉ cần bán kiến thức mới mà Ain nói sẽ giúp gia đình chúng kiếm được chút ít rồi.
Ain đương nhiên biết tụi nhỏ nghĩ gì, hắn đã cố tình bán kiến thức cho chúng một cách miễn phí, y hệt năm xưa hắn bán cho tụi Ry.
Ain mỉm cười vô thức.
Sau một tiếng, chơi đùa chán chê với đám sói con thì mấy đứa nhỏ vội trở về nhà để viết kiến thức bán cho nhóm nghiên cứu hoặc nhóm nuôi thú, vì trong bộ lạc sói không phổ biến như gà hay vịt.
Ain thì đi vào nhà dẹp cái thau rồi đi khắp nơi trong bộ lạc để kiểm tra, không còn như lúc trước, giờ đây mỗi tuần Ain chỉ còn khoảng 1,2 ngày để đi thăm thú mà thôi.
Lượng công việc quá nhiều làm cho hắn chỉ chôn chân ở trong nhà mà giải quyết, Ain cũng đã giảm khối lượng công việc của Dio và mấy đứa khác xuống để chúng thay hắn quan sát bộ lạc.
Vì vậy mà khối lượng công việc của Ain tăng lên, đây là con dao hai lưỡi, hắn chịu thiệt nhưng lại có thể quan sát toàn thể bộ lạc bằng những người dưới trướng.
Nhưng gì cũng có sự qua lại, Ain cũng chẳng tin đám người kia lại luôn chăm chỉ làm việc, chẳng may có một tên lười biếng báo cáo giả thì c·hết.
Nhìn khung cảnh trong bộ lạc vẫn như vậy, Ain không vui lắm, đúng như hắn muốn thì với những công nghệ, vật dụng, kiến thức qua bao năm thì quá trình phát triển đã phải nhanh chóng rồi chứ.
Ain không hiểu lý do do đâu? Do hắn chưa điều hành tốt hay sao? Hay các tộc nhân không chịu phát triển?
Mãi suy nghĩ, Ain từ bao giờ đã đi tới nhà của Dio lúc nào, hắn đứng nhìn một lúc rồi bước vào, vẫn là không gian quen thuộc, Dio ngồi trên bàn làm việc.
Thấy cửa mở, Dio ngước đầu lên nhìn, liền thấy Ain bước vào, Dio vội đứng dậy, Ain mỉm cười.
Ain ngồi vào bộ sofa, Dio nhanh tay đi ra rót trà cho hắn, húp một ngụm nhỏ, Dio thoải mái hỏi Ain:
“Sao vậy tộc trưởng đi thăm thú gì đây?”
Ain cười trừ rồi thả lỏng cơ thể, hắn ngã người ra sau rồi chán nản nói:
“Tao...chỉ đang lo liệu mọi thứ có đi đúng hướng không?”
Dio nhíu mày, thứ nó lo nhiều năm qua đã tới, Ain lại nói tiếp:
“Tao đã chỉ cho mọi người cách làm nông, cách xây nhà, thậm chí là cách tạo ra những công cụ mới, chữ viết, ngôn ngữ...Nhưng mọi thứ vẫn không tiến triển nhanh như tao nghĩ…
Dường như mọi người đang dậm chân lại không muốn phát triển hơn nữa.”
Dio im lặng nghe những lời tâm sự của Ain, Ain nói xong cũng im lặng, Dio cầm lấy chén trà lên nhấp môi rồi nhẹ nhàng hỏi ngược lại Ain:
“Mày đang mong đợi điều gì, Ain? Bộ lạc mới được thành lập mới 5 năm, còn quá sớm để thấy sự khác biệt so với bộ lạc khác. Thậm chí chúng ta chỉ mới thoát c·hiến t·ranh hơn 2 năm gần đây.”
Ain ngẩng đầu lại, nhìn vào Dio đầy sự ngạc nhiên, nó đáp lại ánh mắt của hắn, Ain thận trọng nói:
“Vậy mày nghĩ bộ lạc bao lâu mới như mong đợi của tao?”
Dio mỉm cười, tay nó gõ nhẹ vào cái bàn gỗ rồi nói:
“Tao cũng giống mày, cũng từng nghĩ như mày, tao cũng mong bộ lạc như mày. Nhưng khi chứng kiến sự phát triển quá chậm, tao tự nghĩ lý do là gì?
Và tao đi hỏi những người lớn tuổi nhất ở bộ lạc, mày biết họ nói gì không?”
Ain lắc đầu, Dio thở dài nói:
“Mọi người ở bộ lạc này không giống nhau, chúng ta khác nhau về cách sống, văn hóa, phong tục chỉ là số phận đưa đẩy về sinh sống chung một bộ lạc.
Không phải ai cũng đủ sức để có thể bỏ những cái đã quen thuộc với họ bao năm, phải có thời gian để họ dần loại bỏ chúng.
Đúng là mày cho họ biết đến những công cụ mới nhưng mày cũng phải để họ tận tay tìm hiểu những vật đó. Không phải lúc nào mày cũng nói công dụng cho họ, phải để họ tự tay tìm hiểu như cách mày cho nhóm nghiên cứu tự khám phá vậy.”
Ain im lặng hồi lâu, hắn thở dài đầy mệt mỏi rồi nói:
“Vậy à.”
“Mày cũng đừng quá lo lắng việc này, chẳng phải mày từng nói…hmm gì nhỉ?”
Dio đang nói thì bỗng ngừng lại, nó xoa đầu như muốn nhớ lại cái gì đó, Ain chỉ cười rồi nói:
“Hạt gieo chờ cây phát triển.”
Dio vỗ đầu, nó nhìn Ain chăm chú, còn Ain thì lại im lặng, hắn chui vào những dòng suy nghĩ của riêng mình.
Hắn là người hiện đại, cuộc sống lúc trước là sự hối hả nhộn nhịp của xã hội, không theo kịp sẽ bị đào thải ngay lập tức, Ain chưa bao nghĩ mình sẽ sống thời đại này.
Ain vô thức vẫn giữ lối sống nhanh chóng kia, dù hắn đã ở đây gần 20 năm nhưng hắn vẫn cảm giác mọi thứ quá chậm, Ain chưa bao giờ tự mình đặt vào suy nghĩ của một người ở thời đại này.
Ain đã mất kiên nhẫn trước sự chậm rãi của nhân loại thời đại này, họ không sai khi sống như vậy, nếu là Ain không sống ở kiếp trước thì hắn sẽ sống như họ.
Khi mà thời đại không cho phép họ sống nhanh, vì xung quanh họ là những hung thú, thần thánh, thực vật, thời tiết,...Mọi thứ chống lại họ, họ phải sống cẩn thận để hòa nhập với nhịp độ với thiên nhiên.
Ain bất giác mỉm cười, lòng đã nhẹ nhõm đi trông thấy, có lẽ lúc này hắn cần chấp nhận sự khác biệt cách sống của hai kiếp người.
“Sống chậm một thời gian cũng được.”
Ain lẩm bẩm rồi tạm biệt Dio, hắn thong thả bước đi qua chỗ nhà nung. Dio nhìn theo bóng lưng của thằng bạn mà suy ngẫm, nó lắc đầu rồi quay vào trong nhà, có nhiều việc cần nó làm ngay lúc này.
tấu chương xong.