Chương 173 : Chính Thức Khởi Động Hội Thao
Một lần nữa, bảng tin lại truyền đến một thông tin chấn động: Sự kiện thể thao tại sân vận động Mùa Đông chính thức khởi động. Điều này khiến cho mọi người trong bộ lạc sục sôi.
Họ đã chờ đợi quá lâu rồi. Hai năm – không ngắn cũng chẳng dài – nhưng đủ để vài người bỏ cuộc, vài người nôn nóng từng ngày, tất cả là vì trước đây không có thời gian rõ ràng.
Nhưng giờ đây thì đã khác. Mọi thứ đã có lịch trình cụ thể: đầu mùa đông năm nay. Ai cũng biết thời điểm, vậy thì còn ai bỏ cuộc nữa? Đây không chỉ là dịp giao lưu đơn thuần.
Đối với nhóm đi săn, đây là cơ hội vàng. Những thành viên cấp thấp có thể gây ấn tượng với các tiểu đội trưởng, thậm chí có cơ may lọt vào mắt xanh của Ain.
…
Phải biết rằng trong bộ lạc, tỉ lệ chia chác khi đi săn là: bộ lạc nhận 7 phần, còn 3 phần để các thành viên tự chia. Ba phần nghe có vẻ ít, nhưng thực ra không hề nhỏ.
Ví dụ, một ngày săn được 300kg thịt thì phần chia riêng là 90kg. Với nhóm 10 người, mỗi người sẽ nhận 9kg thịt.
Đây là con số mà thợ săn nào cũng thèm khát – 9kg có thể đổi được rất nhiều thứ khác. Mà đó là phần thưởng riêng, không ảnh hưởng đến khẩu phần hàng ngày do bộ lạc phân phát.
Vì vậy, những người đi săn luôn rất được phụ nữ trong bộ lạc chào đón. Ai lại không muốn có một người chồng kiếm được nhiều thực phẩm trong thời đại này?
Muốn có nguồn thực phẩm dồi dào, phải gia nhập đội đi săn mạnh mẽ, có năng suất cao. Trong ba nhóm đi săn của bộ lạc, đội của Ry luôn là điểm đến lý tưởng, với số lượng thành viên đông đảo nhất.
Ai cũng muốn thể hiện thật tốt trong kỳ thi mùa đông để được gia nhập nhóm mình chọn. Các tiểu đội trưởng cũng hồi hộp không kém, thậm chí còn nôn nóng hơn.
Tiểu đội trưởng là chức vụ đặc biệt: không được bộ lạc chu cấp, nên thực phẩm họ nhận được phụ thuộc vào phần thưởng từ nhóm trưởng. Nếu đội đi săn tốt, họ được thưởng hậu hĩnh – nếu không, họ chịu đói.
Họ lo vì thành viên của mình có thể bị "hớt tay trên" – bị nhóm khác chiêu mộ mất. Họ phải nhanh chóng tuyển bổ sung, đồng thời nâng cao thực lực đội hình. Việc cạnh tranh khốc liệt giữa các tiểu đội trưởng là điều thường thấy – thậm chí trong cùng một nhóm đi săn.
Vì thế, ai cũng muốn tìm bến đỗ vững chắc. Ngay cả những nhóm ít chiêu mộ như nhóm của Tel cũng phải cảnh giác cao độ. Số lượng thành viên của Tel và Mit tương đương, nhưng không vì thế mà từ bỏ việc bổ sung người.
Do có ít thành viên hơn nhóm Ry, nhóm Tel chọn cách an toàn hơn – họ ưu tiên tỉ lệ săn bắt ổn định, giúp giữ năng suất ở mức vừa đủ, không thấp cũng không cao quá.
Mỗi nhóm trưởng còn được Ain quy định thưởng riêng 10% tổng số thực phẩm mà các đội trực thuộc họ săn được.
Ví dụ, nhóm Mit có 5 đội săn, mỗi ngày trung bình săn được 1,5 tấn. Sau khi chia cho thành viên (450kg) còn lại 1.050kg nộp cho bộ lạc.
Như vậy, Mit được hưởng 105kg thực phẩm – một con số khổng lồ. Với số đó, Mit có thể thưởng mỗi tiểu đội trưởng 10kg, vẫn còn dư 55kg.
Sự chênh lệch giữa người với người trong bộ lạc là như vậy. Ain cố tình để điều đó xảy ra.
Hắn chẳng rảnh để bao bọc ai mãi – muốn có nhiều thì phải tự vươn lên. Nếu không thì cứ sống nhờ vào phần chia mỗi ngày – hôm nào ít thì chịu chung với tất cả.
Một số nhóm khác còn có mức chênh lệch cao hơn nữa: nhóm nghiên cứu, trồng trọt, chế tác...Dù được bộ lạc bao nuôi, họ vẫn có thể thu thêm thực phẩm từ việc bán nghiên cứu, làm vật dụng riêng cho tộc nhân.
Muốn như họ thì phải học. Học nhiều vào, hoặc tự tìm con đường khác. Ở bộ lạc Lạc Việt, nguyên tắc là:
"Có làm thì mới có ăn."
Kể cả bọn con nít cũng vậy – tụi nhỏ thường nhặt quả dại đem bán cho nhà kho để tự kiếm cái ăn. Không ai muốn mình là kẻ vô dụng ở nơi này.
…
Đám trẻ nhỏ thì đã chờ đủ lâu, hai năm vừa đủ cho tụi nó chơi đá bóng triển khai đủ loại đội hình, hai năm cũng đã xuất hiện vài người nghiên cứu các chiến thuật mới lạ.
Sau đó họ thử nghiệm trên những trận đấu của mấy đứa nhỏ, có điểm tốt thì mang vào thử vào trận của đám người lớn. Cứ như vậy vừa thử, vừa học tới nay chiến thuật của bóng đá bộ lạc đã phát triển tới thời kỳ chiến thuật toàn diện.
Đội hình phổ biến hiện tại là 4-2-4.
Ain gần như không tác động tới việc này, do chúng chỉ là phương thức giải trí cho các tộc nhân, hắn còn đang lo cho an toàn của mọi người hơi "đâu mà lo việc này.
Ron và Lme gần như là ‘core’ của đội hình tụi nhỏ, những vệ tinh quay xung quanh cũng gần như hòa hợp với nhân vật chính này, Bta thì thuộc đội của Ron.
Mà Bta thì thể chất tương đối kém so với bạn đồng trang lứa, vì lúc cậu được sinh ra bộ lạc còn non yếu, không có người kinh nghiệm đỡ đẻ rồi thực phẩm lúc đó do mất mùa, nên mẹ cậu trong lúc mang thai ăn uống không đủ dưỡng chất.
Nhưng qua mấy năm nay, cậu đã cứng cáp hơn nhiều, không chỉ cậu mà còn những đứa trẻ gia nhập từ những bộ lạc khác cũng được hưởng lợi khá nhiều.
Không phải ai cũng có thể chất “biến thái” như Ron, nhưng Ron cũng đã xác nhận với cả đám rằng: “Năm sau là tao đủ 8 tuổi, sẽ đăng ký vào huấn luyện để trở thành người đi săn.”
Điều này làm mấy đứa nhỏ tiếc nuối nhưng ai cũng hiểu đây chỉ là trò giải trí, công việc chính là đóng góp cho bộ lạc, vì vậy mà trở thành thành viên đi săn là việc cần thiết.
Ít nhất là hiện tại tụi nó vẫn được chơi bóng cùng nhau, cả đám con nít nhìn nhau rồi đồng lòng chạy về sân vận động, kể một đứa lười như Bta cũng hăng hái chạy theo.
…
Nhưng khi tới nơi thì đám nhỏ mới ngạc nhiên, khi giờ đây số lượng tộc nhân đổ xô tới sân vận động rất nhiều, nhìn đoàn người đông nghẹt cả 8 cổng vào thì hiểu sức hút của cuộc thi vào mùa đông là lớn cỡ nào.
“Mấy nhóc, vào đây.”
Một giọng nói nhỏ vang tới chỗ đám con nít, cả đám nhìn sang hướng phát ra giọng nói, một cánh cửa nhỏ gần cửa sân chính hé ra, một cái đầu ló ra.
Đám con nít nhìn người vừa hiện ra liền vui mừng, vì đó là chú Gan, một thành viên bảo dưỡng sân vận động, do bọn nhóc rất hay tới đây đá bóng và cũng hay phụ mấy thành viên bảo dưỡng sân nên Gan mở cửa phụ cho tụi nó đi ké.
Đây là cửa phụ dành cho các thành viên xây dựng khi xảy ra sự cố, toàn sân cũng chỉ vài cửa phụ, mỗi cửa đều có chìa khóa riêng, hiện được nhóm bảo dưỡng giữ.
Cả đám vui mừng chạy tới, lần lượt chui qua cửa. Lần đầu đi cửa phụ khác hẳn cửa chính khiến tụi nhỏ bỡ ngỡ. Cả đám chào chú Gan, rồi chạy ùa ra sân. Nhưng khi đến nơi, tụi nó thấy sân đang bị nhóm người trưởng thành chiếm dụng, khiến tụi nhỏ tiu nghỉu leo lên khán đài.
…
Ry ở một bên ghế nhìn sân vận động mà im lặng, ở bên cạnh là Garu, Lim và một số thành viên trong đoàn người đi làm nhiệm vụ ở núi lửa, cả đám người nhìn khung cảnh xung quanh mà trầm trò.
Ngày hôm qua, Ry nhận một bảng báo cáo từ Ain nói về hệ thống sức mạnh mới, nó không phản đối cái gì, Ry muốn quan sát thực tế, nhưng khi ngồi ở đây rồi nó không có lời nào phản đối.
Ngồi trên khán đài, nó có thể nhìn rõ toàn cảnh ở bên dưới, nhìn mấy tộc nhân đang thi thố với nhau, Ry tặc lưỡi không thôi :
“Kỹ năng của đám này đã tăng rất nhiều, aiz da, đau đầu đây.”
Garu ngồi bên cạnh thì vô cùng chăm chú, chống cằm, đôi mắt dõi theo từng chuyển động bên dưới.
Lim thì vô cùng hứng thú với môn đá bóng mới này, hắn nhận ra mỗi khi trái bóng di chuyển tới đâu thì cả khối đội hình cả hai đội đều thay đổi, hắn cảm thấy mơ hồ như bọn họ đang đánh trận vậy.
…
Ry không biết rằng chính Ain đã gián tiếp nâng cao cho họ, cứ vài tháng Ain âm thầm cho vài học viên trọng tài tổ chức vài cuộc thi nhỏ, mục đích ban đầu chỉ là rèn luyện cho các học viên.
Nhưng Ain không ngờ là sau hai tuần thử thì sự việc lại gây bùng nổ phong trào đến kinh khủng, cứ mỗi tuần là đám tộc nhân lại hẹn nhau làm cái ‘kèo’ rồi nhờ trọng tài chấm điểm.
Từ người đi mời thành người được mời làm trọng tài, đám học viên bất ngờ nhưng rồi họ nhận ra hiện thực kinh khủng cỡ nào, một ngày cao điểm họ phải làm trọng tài cho 5,6 cuộc thi lớn nhỏ.
Còn phải tự học luật liên tục, vì mỗi cuộc thi sẽ có luật riêng không ai giống ai, họ phải học luật chính thức từ Ain, rồi chạy show như c·hết, chạy đông chạy tây.
Nhờ vậy mà đám người này nâng cao tay nghề trọng tài nhanh chóng, nhưng không phải ai cũng theo kịp, tỉ lệ đào thải cũng khá cao, làm Ain thở phào vì đã giải quyết được một phần số thành viên đăng ký làm nghề trọng tài.
Còn đám tộc nhân thi thố thì tăng kỹ năng cao khủng bố, vì đã thi phải có thưởng có phạt, làm gì có ai muốn thua, ai cũng muốn thắng, muốn chứng minh cho mọi người thấy.
Vì vậy mà mỗi cuộc thi dù nhỏ hay lớn, đám người cũng tung hết sức mình, thắng thì cũng vui mà thua cũng có phần vui. Vui vì mình đã làm hết sức, vui vì được đấu với kẻ mạnh hơn từ đó học hỏi không ít kinh nghiệm.
Với tinh thần này, không ít có người dám thách thức những tiểu đội trưởng, thậm chí là đội trưởng, mấy tiểu đội trưởng thì không phải hư danh mà ai cũng có.
Họ hạ được đám quá khích kia nhưng khi nhìn ánh mắt rực lửa thì họ cũng cảm thấy rén, một số người bắt đầu sợ đám tân binh mạnh lên rồi hạ bệ mình nên cố gắng gia tăng sức mạnh.
Một số vẫn còn tự tin sức mạnh của mình nhưng khi thi thố đã không còn dạng chơi chơi mà chuyển qua nghiêm túc, bọn họ cũng dần mong muốn lật đổ những nhóm trưởng.
Dần dần sau một năm, không khí cạnh tranh nhau ngày càng lớn hơn, nó không còn nằm trong khuôn khổ của nhóm đi săn mà lan ra khắp ngành nghề trong bộ lạc.
Những nhóm trường là người vừa vui vừa buồn, vui vì tổng thể nhóm tăng cao, buồn vì mình nếu không cố gắng thì sẽ bị lật quyền, mà đã rớt rồi thì họ có thể không lên lại.
Ai cũng điên cuồng cố gắng giữ chức vụ hoặc bị rớt, lên cao hoặc dậm chân tại chỗ.
Không khí này làm cho đoàn người đi làm nhiệm vụ ở núi lửa phải choáng ngợp, thậm chí là Ry cũng đổ mồ hôi hột khi vừa về bộ lạc được một tuần đã có rất nhiều lời khiêu chiến.
Đoàn người không kịp thích nghi với bầu không khí này, nhưng với ý chí của mình thì đoàn người họ không dễ bỏ cuộc đâu, đừng tưởng chỉ mới đi khỏi bộ lạc mới hai năm mà bỏ xa bọn họ được đâu.
“Mùa đông đúng không? Nhiêu đó đủ để tụi này trở lại vị thế rồi. Cứ chờ đó.”
Tấu chương xong.