Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 52: Bia Mộ Trong Nghĩa Địa




Đối với những người khác và Lưu Lệ mà nói, có thể Lâm Phi mới trải qua mười phút nhưng đối với bản thân hắn thì vừa rồi trong giáo trình huấn luyện của Hệ Thống Chiến Thẩn, thời gian ít nhất phải hơn mười ngày. Hiện giờ hắn đã không để ý tới chuyện tranh cãi với Lưu Lệ trước đó nữa.
- Cho tôi một nơi ở đi. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Quá mệt mỏi rồi. Không cần nói nữa.
Lâm Phi nhìn dáng vẻ huấn luyện viên Lưu Lệ há miệng muốn nói liền đáp lời.
Sau đó hắn liền nhanh nhanh chóng chóng muốn rời đi. Thầy giáo chủ nhiệm tránh cho hai đại thân lại gây chuyện, lập tức đưa hắn tới một căn phòng cao cấp trong học viện để nghỉ ngơi.
Mà các học viên kiểm tra khác trong trường huấn luyện xạ kích hôm nay đều có tinh thần hơi hoảng hốt, dưới sự chỉ đạo của huấn luyện viên Lưu Lệ, bắt đầu điều khiển cơ giáp viễn trình, tiến hành thi xạ kích. Chẳng qua trình độ của những học viên khác cũng rất bình thường phát huy lại không được như ý. Chắc là năng lực xạ kích khủng bố của Lâm Phi đã lưu lại bóng ma không nhỏ trong lòng bọn họ.
Lâm Phi hao phí rất nhiều tinh thần trong giáo trình xạ kích của Hệ Thống Chiến Thần, sau khi tới phòng nghỉ cao cấp cho một người, cũng không khách sáo gì thêm với thầy giáo chủ nhiệm, trực tiếp nói:
- Tôi muốn nghỉ ngơi, có việc gì thì hôm khác nói nhé.
Thầy giáo chủ nhiệm còn muốn tâm sự thêm với Lâm Phi liền bị tiễn ra khỏi phòng. Sau đó hắn liền ngã lên ga giường thoải mái, bắt đầu lăn ra ngủ.
Khi Lâm Phi mở hai mắt ra lần nữa, hắn phát hiện ra mình lại xuất hiện bên trong khu nghĩa địa.
Cảnh tượng chỗ này hơi quen thuộc. Lâm Phi đang suy nghĩ thì lại thấy bên cạnh xuất hiện một người đàn ông khôi ngộ mặc đồ đen.
- Ký chủ, hoan nghênh trở lại.
Hệ Thống Chiến Thần lạnh lùng nói với Lâm Phi.
Thầy Chiến Thần khôi ngô bên cạnh, Lâm Phi rốt cục biết tại sao mình lại thấy quen với cảnh tượng này rồi. Đây là nơi mà mình gặp Hệ Thống Chiến Thần lần đầu tiên, một khu nghĩa địa mênh mông bát ngát.
- Tại sao ngươi lại dẫn ta tới chỗ này?
Quen biết một năm. Lâm Phi đã không còn xa lạ gì với Hệ Thống Chiến Thần nữa. Hệ Thống Chiến Thần biến thái này, trong ý nghĩ của Lâm Phi, người chế tạo ra nó không phải là một tiến sĩ điên thì chắc là trong quá trình chế tạo xuất hiện vấn đề, bị một nền văn minh cao ném tới chỗ này.
- Ngươi đã thông qua huấn luyện cơ giáp xạ kích sơ cấp, có tư cách ghi tên tại chỗ này rồi. Ngươi cũng có tư cách ghi lại trong kho tin tức của ta giống như bọn họ.
Hệ Thống Chiến Thần chỉ vào bia mộ bốn phía.
Lâm Phi nhìn theo ngón tay của Hệ Thống Chiến Thần một chút, thấy trên những bia mộ bên cạnh mình đều có tên thật.
- Lão đại à, ta còn chưa chết mà. Ngươi không cần phải ám ta như vậy. Lâm Phi trả lời.
- Đây chỉ là một quá trình ghi nhớ, ghi lại những ký chủ ta đã bồi dưỡng thôi, có bao nhiêu người đã đạt tới yêu cầu của chiến sĩ cấp thấp nhất.
Hệ Thống Chiến Thần lạnh lùng đáp, hoàn toàn mặc kệ cảm thụ của Lâm Phi, trong tay xuất hiện một tấm bia mộ. Sau đó Hệ Thống Chiến Thần lấy tay ghi lên trên tấm bia: Lâm Phi, Thiên Long Liên Bang, nhân loại, tháng 2 năm vũ trụ thứ 10201 đã hoàn thành huấn luyện cơ giáp xạ kích sơ cấp, đạt tiêu chuẩn chiến sĩ sơ cấp.
Ghi xong, Hệ Thống Chiến Thần liền vung bia mộ trong tay một cái. Bia mộ liền cắm một phần ba xuống dưới đất, chỉ lộ ra trên mặt đất tin tức về Lâm Phi.
Thấy cảnh này, Lâm Phi cũng chi còn biết bất đắc dĩ tuân theo.
Lúc này đột nhiên hắn nghĩ tới một câu hỏi. Nếu tin tức của mình được khắc thành bia mộ, xuất hiện bên trong nghĩa địa này, như vậy những bia mộ bốn phía này nhìn không thấy điểm cuối này đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Đám bia mộ này cũng là ngươi dùng đề ghi lại tin tức phải không?
Lâm Phi nhìn bia mộ mênh mông bát ngát bốn phá, hỏi.
- Bọn họ đều là ký chủ trước kia của ta. Chẳng qua đều chết tại nửa đường khi trở thành Chiến Thần rồi.
Hệ Thống Chiến Thần dùng giọng nói cơ giới chậm rãi trả lời.
- Có ai được ngươi bồi dưỡng thành Chiến Thần không?
Lâm Phi dò hỏi
- Không có.
Nghe thấy câu này, Lâm Phi cảm giác sau lưng mình có một cơn gió lạnh ngắt thổi tới.
Sau đó cảnh tượng trước mắt liền bắt đầu biến hóa
Vài phút sau, Lâm Phi tỉnh lại nhớ tới Hệ Thống Chiến Thần, trong não liền xuất hiện đám bia mộ mênh mông bát ngát. Xem ra cái gọi cái Hệ Thống Chiến Thần này là biến thái cũng không sai rồi.
Nghĩa địa đó ít nhất phải có trên mười ngàn bia mộ. Không ngờ được hiện giờ hệ thống trong đầu mình đã bồi dưỡng trên mười ngàn hạt giống Chiến Thần rồi, hơn nữa đều chết non cả. Hệ thống này mặc dù có thể cấp năng lực cho mình nhưng uy hiếp so với lợi ích vẫn còn kinh khủng hơn nhiều.
Không, chính mình nhất định phải sống sót, phải trở thành Chiến Thần. Lâm Phi bị vây trong nỗi sợ tử vong.
- Ông đây nhất định sẽ trở thành Chiến Thần đầu tiên được hệ thống biến thái này bồi dưỡng thành công.
Nằm ngẩn ra trên giường vài phút, Lâm Phi cảm thấy đã hơi đói bụng, tạm không thèm nghĩ tới uy hiếp kinh khủng kia nữa. Hắn cầm thẻ học sinh mà thầy giáo chủ nhiệm hôm qua phát cho, chuẩn bị đi tới phòng ăn của học viện quân sự Bắc Đẩu làm một trận.
Lâm Phi đi tới bên trong khu nội bộ rất lớn của học viện quân sự Bắc Đẩu, thỉnh thoảng nhìn theo hướng biển chỉ dẫn điện tử ở bên đường, tìm vị trí phòng ăn.
Bởi hôm nay là ngày nghỉ, bên trong trường có rất nhiều học viên, vừa lúc đang là mùa hè. Lâm Phi nhìn thấy các học sinh nữ mặc đủ loại trang phục, váy ngắn, áo dây thỉnh thoảng lại đi qua cạnh mình. Nhìn đôi đùi đẹp kia, hắn cảm thán học viện quân sự cấp cao đúng là tuyệt thật.
Lâm Phi vốn là học viên của một học viện quân sự hạng ba, trang phục của nữ sinh trong đó hầu như đều là của mấy em gái nhỏ vậy. Mà các nữ sinh của học viện quân sự Bắc Đẩu này, rõ ràng các ăn mặc phải cao hơn mấy tầng.
Còn có rất nhiều đôi tình lữ đang ở bên trong rừng cây, đình gỗ, bên hồ của học viện nói chuyện phiếm. Trở lại cuộc sống học trò, cảm nhận khí thế của học viện, làm cho Lâm Phi vừa bị dọa nạt kinh hãi giờ lại an tâm không ít. Đồng thòi tính tình bạo ngược tĩnh lũy cả năm nay của hắn cũng giảm xuống nhiều.
Lâm Phi đi chầm chậm bẽn trong con đường nhỏ của trường cuối cùng thấy được kiến trúc phòng ăn khổng lồ của phòng ăn cho học viên.
Lúc này đã là giữa trưa, số học viên tới ăn cơm rất nhiều, phần lớn các bàn đều đã kín học viên đang ăn. Còn may là cửa sổ cấp cơm vẫn còn đang mở.
Sau mười phút, Lâm Phi cầm thẻ học viên của mình, mang được hai khay lớn đầy thức ăn ngon miệng về, tìm một bàn ăn không ngờ không có người ngồi, đặt khay cơm xuống liền bắt đầu cắm cổ ăn.
Đối với Lâm Phi bị nhốt trong ngục một năm mà nói, thức ăn hiện giờ tuyệt đối là cao lương mỹ vị rồi.
Học viên bốn phía thấy Lâm Phi không ngờ lại dám ngồi vào cái bàn vắng tanh kia, bắt đầu ăn cơm, hầu hết đều kinh ngạc, hoặc tức tối, hoặc có vẻ như đang chờ xem kịch hay vậy.
Rất nhanh, mười mấy học viên nam cao lớn đã đi tới trước bàn Lâm Phi đang cắm cổ ăn, gõ gõ tay lên mặt bàn.
- Thằng ranh. Mày đang ngồi chỗ của các học trưởng đã tốt nghiệp và nữ thần đấy. Mày là học viên mới phải không? lập tức lau sạch bàn đi rồi rời khỏi đây ngay. Nể việc mày không biết, lần này sẽ không gây khó dễ với mày. Biến đi.
Một học viên cơ thể rất to lớn, đầu húi cua nói với Lâm Phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.