Siêu Cấp Shipper

Chương 97: Mất Bạn Gái






“Ha ha ha, tôi là con cháu chi dưới của nhà họ Phương, đương nhiên là phải chịu trách nhiệm làm việc vặt.” Phương Dạ ngại ngùng, sờ đầu, sau đó lôi một chiếc ghế đẩu vô cùng bẩn thỉu từ phía sau ra, anh cũng chẳng thèm lau mà nói: “Chỗ ở đơn sơ, không có gì tiếp đãi, mời ngồi.”.
Tô Diệu Anh tươi cười, ngồi xuống, thậm chí cô còn không thèm quan tâm cái ghế đẩu này có làm bẩn váy Givenchy của cô hay không.
Thấy hai người ngồi cạnh nhau thân thiết như vậy, Phương Hằng giận xanh mặt, suýt nữa thì tự cắn gãy răng.
Tình huống gì thế này? Cả hai lại thân thuộc đến thế ư?
Lúc trước, khi Tô Diệu Anh hỏi về Phương Dạ, anh ta còn nghĩ đó chỉ là trùng hợp.
Nhưng cho dù có nằm mơ anh ta cũng đâu thể nào ngờ, hai người họ không những quen biết nhau mà thậm chí mối quan hệ cũng không hề đơn giản.
Hay chí ít là có cảm tình nhiều hơn so với anh ta!

Những người trong họ khác cũng đưa mắt nhìn nhau, họ hoàn toàn không hiểu nổi hướng đi của tình tiết câu chuyện.
Chẳng phải cô gái xinh đẹp này là bạn gái của con trai trưởng họ ư? Sao giờ lại ngồi cạnh Phương Dạ?
Tô Diệu Anh tò mò nhìn bếp lò: “Phương Dạ, không ngờ anh còn biết nhóm lửa nữa đó?”
Phương Dạ có chút đắc ý, anh đáp: “Đó là đương nhiên, từ nhỏ tôi đã thích nghịch lửa, cũng có thể coi như đây là sở trường.
Có muốn tôi dạy cho em không?”
“Có chứ, có chứ…”
Thấy hai người say mê nhóm lửa đến quên cả đất trời như tụi trẻ con, Phương Hằng bên này cũng tưởng như đang ngồi trên đống lửa.
Anh ta do dự hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: “Cô Tô à, ở đây nóng lắm, chi bằng tôi đưa em đi tham quan nơi khác?”
Rõ ràng là Tô Diệu Anh có hứng thú với Phương Dạ nhiều hơn, cô ta dứt khoát từ chối: “Không cần, ở đây rất tốt.”
Vẻ mặt Phương Hằng trông rất không vui.
Phương Dạ nói: “Tiểu Anh à, em về với cậu Phương Hằng đi thì hơn.
Ở đây vừa khói bụi, lại vừa nóng, không thích hợp để em ở lại.”
Tô Diệu Anh lau mồ hôi trên trán, bất mãn nói: “Đừng có xem em như cô cả được nuông chiều từ bé, anh có thể ở đây, dựa vào cái gì em lại không thể?”
“Được được được, vậy em cứ tiếp tục…”
Cái này thì hay rồi, tham quan nhà bếp một chuyến, tự nhiên mất “bạn gái”, cái loại tình huống chó má này, biết tìm ai để nói lý lẽ đây?
Phương Hằng nhìn Phương Dạ bằng ánh mắt đầy oán hận, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì có lẽ bây giờ Phương Dạ đã tan xương nát thịt…
Ở lại cũng vô nghĩa, Phương Hằng chỉ biết tối sầm mặt mà bước ra khỏi cửa, đi chưa được bao lâu thì thấy một nhóm thanh niên cầm gậy hùng hổ xông tới.
Không thể nào, sao lại có người dám làm loạn trong ngày lễ giỗ tổ?
Đến lúc nhìn rõ người cầm đầu, anh ta lập tức hét lên: “Phương Như Long, cậu làm gì vậy, muốn tạo phản hả?”
Phương Như Long lập tức sững sờ: “Cậu… Cậu Phương Hằng? Sao cậu lại ở đây?”
Bạn gái đột nhiên bị người ta cướp đi, lúc này Phương Hằng đang cảm thấy rất bực bội, anh ta lập tức mắng: “Mẹ nó, tôi hỏi cậu làm gì cơ mà, dẫn cả đám người tới đây làm quái gì, bộ muốn phá nhà bếp hả?”
“Đương nhiên là không phải, có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám!” Trước mặt những người khác Phương Như Long là cá mập, nhưng riêng trước mặt Phương Hằng anh ta chỉ dám làm cá con: “Cậu Phương Hằng, tôi đưa bọn họ đến đây, thực ra là để dạy giỗ cái thằng nhãi Phương Dạ khốn kiếp đó!".
“Dạy dỗ Phương Dạ?” trong lòng Phương Hằng khẽ dao động: “Nó chọc gì cậu à?"
Phương Như Long nói một cách mơ hồ: “Đúng vậy, lúc nãy nó khiến tôi chịu chút thiệt thòi.”
Phương Hằng có chút không tin: “Không thể nào, chẳng lẽ cậu không chơi lại mình nó?”
Phương Như Long làm lưu manh hơn chục năm nay, đánh nhau, ẩu đả đã là chuyện thường tình, làm gì có chuyện anh ta không thể đối phó với một tên Phương Dạ?
“Tại cậu không thấy đấy thôi, lực tay của thằng này cực mạnh, nó bóp cổ tôi tới chảy máu, không biết nó có uống thuốc tăng lực gì không nữa.” Phương Như Long gượng cười, anh ta nhấc cổ áo lên làm lộ ra một mảng thịt bầm xanh, bầm tím.
Tới đây Phương Hằng mới tin được bảy tám phần, Phương Như Long thực sự đã chịu thiệt thòi lớn, nên mới phải tìm người tới giúp.
“Dù sao hôm nay cũng là ngày lễ lớn, cậu mau bảo bọn họ cất hết gậy đi, chứ nếu lát nữa mà bị cha tôi nhìn thấy thì nhẹ nhất cũng bị cho ăn gậy!”
Cũng bởi vừa rồi Phương Như Long quá tức giận, chỉ nghĩ đến làm sao cho hả dạ, nên hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, giờ nghe Phương Hằng nói vậy, trán anh ta bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cất “hàng” vô!”
Thấy bọn côn đồ nhét hung khí vào dưới quần áo, Phương Hằng xua tay: “Cậu để bọn họ về trước đi.”
Phương Như Long sững sờ: “Cậu Phương Hằng, cậu để bọn họ về hết, vậy lấy ai đi dạy dỗ Phương Dạ?”

“Cậu yên tâm, tôi tự có cách.”
Bất đắc dĩ, Phương Như Long đành giải tán đám anh em.
Phương Hằng thấy chung quanh không có ai, thì nói khẽ với Phương Như Long: “Cậu dùng gậy đánh nó cũng chưa chắc đã xả hết giận, chúng ta phải tàn nhẫn một chút!”
“Tàn nhẫn?” Ánh mắt Phương Như Long lóe lên một tia tàn khốc: “Ý cậu là muốn tôi tìm một khẩu shotgun pằng pằng nó hả?"
“Pằng cái đầu của cậu, cậu có thể có não chút không?” Phương Hằng cú vào đầu anh ta: “Mấy năm nay, có thể tùy tiện sử dụng súng sao? Nếu lỡ gây chú ý khiến cảnh sát kéo đến trong một ngày lễ tốt lành như vậy, đảm bảo cha tôi sẽ lột da cậu…! "
Phương Như Long ôm đầu, uất ức nói: “Cậu Phương Hằng, vậy ý của cậu là?”
Phương Hằng hỏi: “Năm nay, ai là người được chọn làm đấu sĩ đấu bò?”
Phương Như Long nói: “Hình như là cái tên Phương Như Hải.”
“Sai, không phải Phương Như Hải mà là Phương Dạ!”
Phương Như Long sững sờ: “Phương Dạ? Chẳ… Chẳng phải nó là người chi dưới sao?”
“Chi dưới thì đã sao, tôi nói nó là nó!” Phương Hằng cười lạnh: “Dám giành phụ nữ với tôi, xem tôi có chơi chết nó không!"
Phương Như Long cuối cùng cũng định thần lại: “Ý cậu là, để Phương Dạ nếm chút đau khổ trên trường đấu bò?”
Phương Hằng khẽ nói: “Khổ một chút sao đủ? Để trận đấu thêm phần đặc sắc, lát nữa cậu hãy đến chuồng bò và cho đấu bò thêm một ít…”
Nghe xong, Phương Như Long liên tục gật đầu: “Cậu Phương Hằng yên tâm, chuyện này cứ giao hết cho tôi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.