Siêu Cấp Shipper

Chương 550: Ra giá đi!




Nếu dựa theo tính tình trước kia của Phương Dạ thì chỉ sợ đã mở miệng mắng người từ sớm, nhưng với thân phận địa vị hiện tại của anh thì bực bội với loại người này có chút mất mặt, thôi thôi…

Thấy “Thằng ranh nghèo” không dám đáp lại, dường như đôi nam nữ này rất vừa lòng, chễm chệ ngồi xuống, tên để ria mép lớn tiếng nói: “Bà chủ, cho mười cái bánh bao thịt, cộng thêm bốn ly sữa đậu nành, phải nóng hổi đấy!”

Khi gã nói câu “phải nóng hổi” còn cố ý làm mặt quỷ với cô ta, trêu chọc đến nỗi đối phương không ngừng cười duyên.

“Đã biết, chờ một lát!”

Lúc bà chủ đang chuẩn bị bánh bao, Phương Dạ cũng nói: “Bà chủ, cho tôi mười cái… À không, hai mươi cái bánh bao thịt với bốn ly sữa đậu nành, có bán tiểu long bao không?”

Nghĩ đến sức ăn của mình và con rồng nhỏ, anh sửa miệng tăng gấp đôi số lượng.

“Có có có, tới ngay đây.”

Hai đôi nam nữ bất giác liếc Phương Dạ một cái, gọi nhiều như vậy, chàng trai này ăn hết được à, chẳng lẽ là đóng gói mang đi?

Rất nhanh, bà chủ đã mang tất cả bánh bao thịt đến, đang lúc bọn họ chuẩn bị ăn thì cô ả trang điểm đậm đột nhiên thấy A Thực nhảy ra từng trong lòng Phương Dạ, ánh mắt lập tức tràn đầy ngôi sao nhỏ.

Oa, con chó thật đáng yêu!

Phương Dạ đẩy mâm đựng mười cái bánh bao thịt và hai ly sữa đậu nành đến trước mặt A Thực, sau đó chỉ vào cái bụng nhỏ của nó, không ngờ rằng đối phương lại hiểu ý, hưng phấn gật đầu, sau đó ôm một cái bánh bao thịt bắt đầu gặm.

Vẻ đáng yêu ngốc nghếch này trực tiếp khiến Phương Dạ nhìn mà vui vẻ, thứ này đúng là không kiêng chay mặn, dễ nuôi giống hệt chó bụi vậy…

Khi anh đang định cầm một cái bánh bao thịt nóng hôi hổi lên ăn thì một mùi mỹ phẩm nồng nặc đột nhiên đánh úp lại, hóa ra cô gái bôi nhọ mình nhìn trộm cô ta đã chạy đến trước bàn.

“Này, con chó của anh là chủng loại gì, có bán hay không?”

“Không bán.”

Phương Dạ lười đến nỗi ngay cả mi mắt cũng không thèm nâng, trực tiếp cắn vỏ của tiểu long bao, sau đó hút hết nước canh vào trong miệng, mùi thịt nồng đậm lập tức tràn đầy cả khoang miệng, thật là sảng khoái…

Bà chủ dùng nguyên liêu rất có lương tâm, hơn nữa tay nghề tương đối khá, cộng thêm bận việc cả đêm nên bụng đói kêu vang, anh lập tức cảm thấy đây là tiểu long bao ăn ngon nhất trên thế giới.

Đương nhiên, nếu cô ả đáng ghét kia có thể cách mình xa một chút thì càng tốt.

“Một thằng ranh nghèo mà còn muốn nuôi thú cưng, mày con mẹ nó nuôi nổi à?” Thấy bạn gái của mình bị bơ đẹp, dây xích vàng to lập tức không vui, đi tới đập một tờ chủ tịch Mao màu đỏ lên bàn: “Ông đây cho mày một trăm tệ, bán con chó này cho tao!”

Phương Dạ vẫn không ngẩng đầu như cũ, uống một ngụm sữa đậu nành: “Không bán.”

Dây xích vàng to nhổ một ngụm nước bọt, sau đó cầm tờ chủ tịch Mao kia lên: “Không bán thì dẹp đi, một con chó hôi hám mà thôi, cục cưng, mình về thôi, lần sau anh mua cho em một con Husky thuần chủng, bảo đảm thông minh đáng yêu giống y như anh!”

“Em không cần Husky, em chỉ thích con chó này thôi!” Cô ta không chịu nghe theo, làm nũng nói: “Con chó này mới gọi là đáng yêu!”

Sao con mụ này rắc rối thế nhỉ?

Tuy rằng dây xích vàng to có chút bực bội, nhưng bây giờ mình còn chưa đắc thủ, đương nhiên phải nghe theo cô ta mới được, nếu không chẳng phải đống rượu tối hôm qua là uống vô ích à?

Gã ta bất đắc dĩ lấy thêm một tờ chủ tịch Mao màu đỏ nữa, trừng mắt nhìn Phương Dạ nói: “Lời cho tên nhóc thối nhà mày, hai trăm!”

Hai trăm tệ mà muốn mua một con rồng, nghĩ có cái rắm mà ăn đấy?

Phương Dạ vẫn bình chân như vại đáp trả lại hai chữ: “Không bán.”

“Mày!”

Cơn tức giận của dây xích vàng to dâng lên, đang định nổi cáu nhưng khi gã thấy dáng vẻ chu miệng gợi cảm của cô gái kia thì lại mềm lòng xuống.

“Thôi thôi, coi như thằng nhóc mày lợi hại!” Gã lại móc thêm ba tờ chủ tịch Mao từ trong ví ra, sau đó đập tất cả lên bàn, động tác mạnh mẽ khiến rồng nhỏ cũng bị giật mình nhảy lên một cái, suýt chút nữa thì đổ sữa đậu nành lên đầu.

A Thực lập tức trở nên tức giận, gào hai câu về phía dây xích vàng to, đáng tiếc nó ngay cả răng cũng chưa mọc, thật sự không long uy gì đáng nói…

“Năm trăm tệ, bằng này đủ rồi chứ, ngay cả Golden thuần chủng cũng có thể mua được, thằng nhóc mày đừng có tham lam quá!”

Đối phương ồn ào hết lần này đến lần khác, Phương Dạ cũng có chút không cao hứng: “Có phải ông không nghe hiểu tiếng Trung hay không đấy, tôi đã nói ba lần là không bán, lỗ tai có bệnh thì làm ơn đến bệnh viện kiểm tra đi, miễn cho hại người hại mình.”

“Mày con mẹ nó dám mắng tao là kẻ điếc?”

Dây xích vàng to không nhịn được nữa, đang muốn vung tay dạy dỗ đối phương một chút, thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bà chủ hét lớn: “Làm gì đấy, muốn gây chuyện trong quán của tôi đấy à, bạn trai của cháu gái bên ngoại của dì hai của cháu họ tôi làm ở đồn cảnh sát đấy, hơn nữa trong quán còn có camera giám sát, không sợ thì cứ đánh đi!”

Dây xích vàng to lại rụt tay về, ngại ngùng cười: “Cái này… Bà chủ hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang đuổi một con sâu nhỏ mà thôi, hình như chỗ bà chủ có hơi nhiều ruồi bọ…”

Tôi thấy ông mới là ruồi bọ ấy!

Bà chủ trừng gã một cái, rồi lại trở về bận việc tiếp.

Nếu không thể mạnh bạo, vậy đành phải dùng biện pháp khác, dây xích vàng to căm hận mà nói: “Thằng nhóc, cuối cùng thì đưa bao nhiêu mày mới bằng lòng bán con chó này, ra giá đi!”

Phương Dạ hơi mỉm cười: “Các người muốn mua thật à?”

Cô gái gật đầu liên tục: “Thật mà thật mà, tôi thật sự rất thích con chó này, anh bán nó cho tôi có được không, cùng lắm thì để anh…”

Cô ta còn cố ý vô tình để lộ phần đùi đeo tất đen của mình, Phương Dạ nhìn mà suýt chút nữa thì nôn ra.

“Quý cô này xin hãy tự trọng, muốn mua chó cũng được, nhưng giá cả có hơi cao, tôi sợ hai người không chấp nhận được.”

Dây xích vàng to vừa nghe có cửa thì lập tức tùy tiện nói: “Bao nhiêu tiền mày cứ nói, ông đây có rất nhiều!”

Cô gái cười duyên nói: “Đúng vậy, anh cứ việc mở miệng, anh Lữ chính là người đi được xe Benz G, anh có biết Benz G không, cái xe mấy trăm vạn tệ, tiền lương một ngày của anh cũng không đủ đạp ga mấy lần đâu!”

Dây xích vàng to đắc ý ôm vòng eo của cô gái, cười nói: “Không sai, ông đây không ưu điểm gì khác, chính là nhiều tiền, mày cứ việc mở miệng, nhíu mày một cái coi như tao thua!”

Đối với gã mà nói, loại ranh con nghèo như Phương Dạ ra giá thì cao nhất chỉ đến bốn con số, mình khẽ cắn môi mua là được, lông dê lấy ở trên người dê, chỉ cần sau khi đắc thủ rồi dùng đủ lời ngon tiếng ngọt, chắc chắn có thể kiếm lại tiền từ trên người cô ả này, dù sao tiền lương đi làm ở hộp đên cũng không thấp!

“Nể tình các người thành tâm như thế, vậy được rồi, tôi sẽ đưa ra một cái giá.” Phương Dạ giả vờ giả vịt mà nói: “Thời tiết hôm nay không tồi, vậy tôi lấy một con số may mắn đi, chín trăm chín mươi chín…”

“Được, cứ quyết định như vậy!” Dây xích vàng to cực kì sảng khoái rút ra năm tờ chủ tịch Mao, đập tất cả lên bàn: “Đây là một nghìn tệ, không cần trả lại tiền thừa!”

Trong lòng gã không ngừng cười lạnh, xem ra mình vẫn đánh giá cao thằng nhóc này, vậy mà ngay cả bốn con số cũng không đến, quả nhiên thằng ranh nghèo thì vẫn mãi là thằng ranh nghèo thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.