Siêu Cấp Shipper

Chương 536: Hố đồng đội




Bởi vì đường hầm đột nhiên lún xuống, khiến cho Phương Dạ trực tiếp ngã vào trong đó, lão Lỗ theo sát phía sau vốn định kéo cậu ta lên, ai ngờ tốc độ rơi xuống quá nhanh, tay đưa ra kéo lên lại không kéo được.

Xong rồi, thanh niên này chết chắc rồi, sớm biết vậy thì đổi mình đi trước cho xong, sơ suất rồi!

Ngay khi lão Lỗ vừa mới bắt đầu ảo não, một bóng người đã bay lên từ trong hố, vững vàng đứng ở trước mặt anh ta.

Lấy thân thủ cùng phản ứng của Phương Dạ, cạm bẫy như này đương nhiên không đáng sợ, chỉ cần tùy tiện mượn một chút lực ở hai bên vách hố là có thể thoát ra được.

Lão Lỗ bị anh làm cho hoảng sợ, lắp bắp nói: "Mẹ kiếp, tiểu tử cậu có phải là châu chấu không vậy, sao lại có thể nhảy như vậy?"

Phương Dạ dở khóc dở cười: "Châu chấu cái con khỉ, thân thể tôi rõ ràng là nhẹ như yến có được không?"

Bởi vì vì tầm nhìn, Bạch Như phía sau cũng không biết phía trước đã xảy ra chuyện gì: "Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao không tiếp tục đi nữa?"

"Không đi được nữa, phía trước có hố, Phương Dạ thiếu chút nữa trúng chiêu." Lão Lỗ giải thích.

"Hả?" Bạch Như lướt qua hai tên trộm mộ đi tới phía trước, nhìn thấy ở phía trước xuất hiện một cái hố lún dài hơn mười mét, lông mày lập tức nhíu lại.

Cô ta giơ đèn pin lên chiếu, phát hiện cái hố này chỉ cách mặt đất hơn năm mét, nhưng phía dưới lại là một hồ nước đen xì, không biết bên trong có bí ẩn gì, nhưng nghĩ cũng biết chắc chắn là cơ quan giết người.

"Chết rồi, lần này không mang theo súng bắn dây đến, các anh có ai có dây thừng không?"

Một tên trộm mộ tên là Cường Tử nói: "Tôi có mang theo."

Hắn ta buông ba lô xuống, từ bên trong lấy ra một bó dây leo núi, nhìn bó này ít nhất cũng phải dài bốn năm mươi mét.

Phương Dạ không biết phải làm gì, hiện tại dây thừng đã có, nhưng vấn đề còn lại là đối diện hình như không có chỗ cố định?

Bạch Như rất nhanh đưa ra đáp án, cô ta buộc dây thừng vào thắt lưng, sau đó đeo một bộ găng tay cùng mũi giày giống như móng vuốt hổ, cứ như vậy dọc theo vách hố bò tới.

Dáng người cô ta nhẹ nhàng, động tác mạnh mẽ, khoảng cách hơn mười mét thoáng cái đã đi hết.

Sau khi rơi xuống hiện trường, Bạch Như dùng mấy cái đinh thép cố định dây thừng lên đỉnh, sau đó ra hiệu bọn họ có thể đi tới.

Phương Dạ vốn định là người đầu tiên đi, nhưng lão Lỗ kéo anh lại: "Vẫn là để tôi đi trước, cậu giúp tôi xem đi."

Phương Dạ gật gật đầu lui về phía sau một bước, lão Lỗ trước tiên thử độ chắc của dây thừng, cảm thấy không có vấn đề gì liền bò lên, anh ta dùng tay chân, tốc độ cũng không chậm hơn Bạch Như bao nhiêu.

Lúc lão Lỗ bò được một nửa, Dương Lãng và Viên Mục phụ trách đi sau cùng rốt cục cũng chạy tới, sau khi nhìn thấy hố trước mắt, thần sắc hai người cũng không có gì dị thường, chỉ là tay chân của tên trộm mộ cuối cùng lại có chút nhũn ra, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Phương Dạ nói: "Đội trưởng Dương, vẫn là các anh qua trước đi, tôi là người cuối cùng là được rồi."

"Hiện tại không phải lúc khiêm nhường, nhanh chóng đi qua đi, tôi tiếp tục đi sau." Dương Lãng lại không đồng ý.

Phương Dạ cũng không giả bộ nữa, sau khi nhìn thấy lão Lỗ đã đi xuống hiện trường, trèo lên dây thừng thoắt cái liền tới nơi, thân thủ nhẹ nhàng như vượn khỉ, khiến Dương Lãng nhìn thấy âm thầm gật đầu.

Ánh mắt Diệp Bất Viên quả nhiên không tệ, Phương Dạ thân là một người mới lại có thể có loại thực lực này thực sự là hiếm thấy, lần này ngay cả anh ta cũng nổi lên lòng yêu tài.

Kế tiếp là hai tên trộm mộ, tốc độ của bọn họ tuy rằng chậm một chút, nhưng cũng coi như vững vàng, đợi Viên Mục cũng đã đi xong, Dương Lãng nói với tên trộm mộ cuối cùng: "Cậu còn chờ cái gì nữa, mau đi qua đi?"

Tên trộm mộ đầu đầy mồ hôi này đáng thương nói: "Đại... Đại ca, tôi là người không sợ trời không sợ đất, nhưng hơi sợ độ cao, tôi có thể ở lại chỗ này chờ các anh trở về hay không?"

Không phải chứ, tự nhiên lại gặp phải một người mắc chứng sợ độ cao sao?

Dương Lãng nhất thời có chút dở khóc dở cười: "Cậu một mình ở lại nơi này không an toàn, ai cũng không biết những con sâu kia rốt cuộc đã chết hẳn chưa, đi cùng đội nhóm đương nhiên sẽ tốt hơn!"

“Nhưng tôi không dám đi qua!” Sắc mặt tên trộm mộ tái nhợt: "Cạm bẫy này cao như vậy, đừng nói là nhìn xem, chỉ nghĩ thôi tôi đã choáng hết đầu rồi!"

Cao quái gì, hai tầng còn chả tới!

Dương Lãng quả thực không biết nói gì, anh ta đành phải cố gắng khuyên nhủ: "Nếu không như này đi, đợi lát nữa cậu dùng vải bịt mắt, chỉ cần bò qua là được."

Tên trộm mộ liên tục lắc đầu: "Không được không được, tôi không vượt qua được vết nứt trong lòng, hơn nữa giờ tay chân tôi đều nhũn hết ra rồi, căn bản không bò được nữa!"

Lần này Dương Lãng không thể tưởng tượng nổi, dây thừng căn bản không chịu nổi sức nặng của hai người, mình cho dù có thực lực cũng không có biện pháp cõng cậu ta đi qua.

Lúc anh ta đang rối rắm có nên thật sự để đối phương ở lại hay không, thì trong đường hầm phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh sột soạt, giống y hệt tiếng mà đám côn trùng phá hoại ban nãy phát ra!

“Không hay rồi, mấy con sâu kia chắc chắn lại đuổi theo rồi!” Dương Lãng sợ hãi, không khách khí nói  thật, "Cậu rốt cuộc có bò qua hay không, nếu không bò thì ở lại đây cho sâu ăn đi, tôi mặc kệ cậu!"

Trên mặt tên trộm mộ mồ hôi đổ như thác nước, rất bối rối nói: "Tôi ... Tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Bạch Như ở đối diện hô to: " Đội trưởng Dương, anh mau tới đây đi, mặc kệ hắn ta!"

“Cậu chậm rãi suy nghĩ đi, tôi đi trước!" Dương Lãng đương nhiên sẽ không lựa chọn đồng quy vu tận cùng một tên trộm mộ, vì thế không chút do dự trèo lên dây thừng, cả tay chân đều dùng để bò qua.

Chờ sau khi anh ta rơi xuống đất, âm thanh trong đường hầm càng lớn hơn, tên trộm mộ run rẩy cầm đèn pin chiếu qua, chỉ thấy sâu một sừng đông nghịt đen ngòm như thủy triều dâng tới, cách mình không tới mười mét!

Má ơi!

Thời điểm quan trọng, giờ cũng không để ý cái gì mà sợ độ cao không sợ độ cao nữa, hắn ta sợ tới mức trực tiếp ném đèn pin xuống, sau đó trèo lên dây thừng liều mạng bò lên, tốc độ đã vậy còn rất nhanh.

Khi bò được một nửa, Cường Tử đột nhiên hét lên: "A Qua mau bò đi, sâu ở ngay phía sau cậu đó, đừng nhìn xuống là được!"

Không nói lời này còn tốt, sau khi nói xong, tên trộm mộ có chứng sợ độ cao bỗng nhiên nhớ tới hố sâu phía dưới, tay chân nhất thời mềm nhũn, tốc độ cũng lập tức giảm đi.

Mẹ kiếp, tên này là đang cố ý hãm hại đồng đội đấy à, biết rõ hắn ta có chứng sợ độ cao lại còn nhắc nhở một câu?

Phương Dạ mặt cổ quái nhìn Cường Tử một cái.

"Cường... Anh Cường cứu tôi, tôi sợ quá, tôi không thể bò được!" Tên trộm mộ nhanh chóng không còn sức lực để leo lên nữa, cứ treo trên sợi dây thừng mà khóc lóc.

Cường Tử lớn tiếng quát: "Cậu cách tôi xa như vậy thì tôi còn cứu cậu như thế nào? Mau tiếp tục bò đi, sâu sắp đuổi kịp rồi!"

Tên trộm mộ quay đầu lại nhìn, quả nhiên, mấy con sâu một sừng đã trèo lên dây thừng, rất nhanh sẽ đến gần mình, con gần nhất đã cách hắn ta không tới hai mét, hiện tại có thể nhìn thấy rõ ràng răng cưa đáng sợ trên sừng của nó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.