Sau khi nghe thấy những lời kể khổ của đối phương, mặt Phạm Ngọc Lan đột nhiên cứng lại, sau đó thì có hơi không phục.
Khách sạn năm sao thì sao chứ, chẳng lẽ tôi ăn không nổi sao, với tiền của con trai tôi, đừng nói là ăn một bữa hai bữa, cho dù mười bữa hay trăm bữa cũng không thành vấn đề…
Nhưng những lời này nghĩ trong lòng thôi là được rồi, bởi vì tiền đều để trong thẻ ngân hàng của chồng, bây giờ bà ấy có muốn dùng cũng không dùng được.
Sau khi mấy người đi vào nhà hàng Trung, Trương Triều Nam giơ tay gọi một người đẹp quản lý đến.
Quản lý cung kính cúi người nói: “Chào buổi tối anh Trương, xin hỏi anh đi mấy người ạ?”
Trương Triều Nam trả lời: “Tổng cộng tám người, cô sắp xếp một phòng bao đi, rốt cuộc là chữ A đầu.”
Phòng bao của khách sạn Thuỵ Hào đều dùng chữ cái để chia cấp bậc, chữ A đầu là thuộc cấp bậc cao nhất, chi phí thấp nhất cũng phải một trăm ngàn tệ trở nên, sau đó là chữ B đầu, chữ C đầu… cứ tiếp tục như vậy, phòng bao mà Lâm Sương Sương đặt trước đó là chữ E đầu, chi phí thấp nhất cũng cần 18888 tệ.
Ngoài ra, nghe nói trong khách sạn còn có một phòng bao chữ S đầu trong truyền thuyết, nhưng đó là phòng dùng để ông chủ tiếp đón những vị khách quan trọng, vì vậy căn bản là chưa có mấy người từng nhìn thấy.
“Vừa đúng còn lại một phòng A6, mời đi theo tôi.”
Người đẹp quản lý dẫn bọn họ đến một phòng bao được bày trí vô cùng xa hoa, sau khi ngồi xuống, tám phục vụ xinh đẹp mặc sườn xám bưng nước trà đi vào, bọn họ sẽ phục vụ 1:1 đối với mỗi một người khách, đây là điểm khác biệt của phòng bao cao cấp nhất.
Lúc Trương Triều Nam gọi món, Trương Xuân Kiều mỉm cười nói: “Hôm nay mấy bà xem như là có phúc ăn rồi đó, cơ bản là mỗi năm tôi đều phải đến Hoa Hải một chuyến, nhưng mà cũng chỉ đến nhà hàng Thuỵ Hoa này ăn có hai lần thôi đó.”
Tiết Kim Liên hỏi: “Kiều, đồ ăn ở đây chắc là đắt lắm hả?”
Trương Xuân Kiều đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, chi phí thấp nhất của phòng bao này là một trăm ngàn tệ, hơn nữa có quy định là số lượng khách không được vượt quá mười người, cũng có nghĩa là, hôm nay mỗi một người trong mấy bà ít nhất phải ăn mất hơn mười ngàn tệ đó.”
Mấy bác gái cùng hít sâu một hơi lạnh, mặc dù điều kiện trong nhà bọn họ cũng không tệ, nhưng một người ăn mất hơn mười ngàn tệ trong một bữa, nghĩ thôi cũng thấy đau ví rồi!
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt giống nhau của đám bạn học, lòng hư vinh của Trương Xuân Kiều đạt được thoả mãn, nhưng cảm thấy hình như vẫn chưa đã nghiện, vì vậy bà ta lại ném ra một trái bom hạng nặng: “Mấy bà cũng đừng quá ngạc nhiên, thực ra phòng bao đầu chữ A này vẫn chưa phải là phòng cao cấp nhất của Thuỵ Hào đâu, phía trên còn có phòng chữ S đầu nữa!”
“Không phải chứ, chi phí thấp nhất một trăm ngàn tệ vẫn chưa phải là cao cấp nhất à?” Phạm Ngọc Lan không nhịn được hỏi: “Vậy phòng bao chữ S đầu thì cần bao nhiêu tiền?”
“À ừ…” Trương Xuân Kiều bỗng chốc nghẹn lời, bởi vì đến bà ta cũng chưa từng nhìn thấy phòng bao chữ S đầu, chỉ nghe Trương Triều Nam nhắc qua một lần mà thôi.
Người đẹp quản lý mỉm cười giải thích: “Dì à, đúng là có phòng bao chữ S đầu, nhưng trước giờ đều không đón khách bên ngoài, mà do chủ tịch của chúng tôi giữ lại để chiêu đãi những vị khách quan trọng, vì vậy không có giá cả chi phí.”
Cô ta vừa nói xong, trong tai nghe đột nhiên truyền đến giọng nói của phó tổng giám đốc: “Tiểu Lệ, phòng A6 có phải là đã có khách rồi không?”
Người đẹp quản lý trả lời: “Đúng vậy thưa phó tổng, đã được anh Trương đặt rồi.”
Phó tổng giám đốc hơi nhíu mày: “Anh Trương nào?”
Người đẹp quản lý đè thấp giọng, nói: “Là anh Trương của trang sức Hoa Mỹ.”
“À, thì ra là anh ta à, vậy thì đỡ, không phải là khách quan trọng gì.” Phó tổng giám đốc thở phào một hơi: “Chắc món ăn vẫn chưa lên đúng không, cô đổi phòng chữ B đầu cho bọn họ đi, tốc độ nhanh một chút.”
Người đẹp quản lý bỗng chốc ngơ ngác: “Dạ, đổi phòng sao?”
Phó tổng giám đốc thở dài nói: “Không sai, cậu hai nhà họ Lưu vừa gọi điện thoại đến, nói muốn đặt một phòng bao chữ A đầu để mở tiệc mời khách quý, tôi đã xem qua rồi, khách trong những phòng bao khác căn bản đều không thể đắc tội được, cũng chỉ có phòng A6 có thể nhường ra, cô nói chuyện cố gắng uyển chuyển khách sáo một chút, nếu anh Trương không vui, cho anh ta miễn phí dùng phòng chữ B đầu cũng được.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Sau khi người đẹp quản lý sắp xếp câu nói, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào nhất: “Anh Trương, có một chuyện tôi muốn thương lượng với anh một chút.”
Trương Triều Nam hỏi: “Có chuyện gì?”
“Là như vậy, lúc nãy tổng đài gọi điện thoại đến, nói là thực ra phòng A6 này đã được đặt trước rồi, vì vậy muốn mời anh đổi qua nơi khác.”
Cô ta vừa dứt lời, Trương Xuân Kiều lập tức tỏ vẻ không vui: “Có nhầm không vậy, nhiều người như vậy còn chưa ngồi nóng mông, cô đã muốn đuổi chúng tôi đi à?”
Người đẹp quản lý vội vàng giải thích: “Không không không, dì hiểu lầm rồi, chỉ là mời các dì đổi một phòng bao khác mà thôi!”
Trương Triều Nam cũng tỏ vẻ không vui: “Đồ ăn cũng sắp gọi xong rồi, đột nhiên cô bảo chúng tôi đổi phòng khác, vậy tôi sẽ mất mặt đến thế nào?”
“Xin lỗi anh Trương, chúng tôi thật lòng xin lỗi vì sự bất tiện đã gây ra cho anh, nếu anh đồng ý đổi phòng, phó tổng giám đốc đồng ý có thể cho anh dùng phòng chữ B đầu miễn phí.” Người đẹp quản lý tỏ vẻ xin lỗi, nhưng lời nói vẫn hơi cứng rắn: “Cũng có nghĩa là, chỉ cần trong hạn mức chi phí thấp nhất, chúng tôi sẽ không thu bất kỳ chi phí nào.”
Không cần thu phí, vậy không phải đồng nghĩa với ăn không sao? Chi phí thấp nhất của phòng bao chữ B đầu là 88888 đó!
Sau khi nghe thấy lời cô ta, ánh mắt của mấy bác gái đều ngây ra.
Nhưng chuyện tốt như miếng bánh từ trên trời rơi xuống thế này vẫn khiến Trương Triều Nam hơi bất mãn: “Miễn phí thì thế nào, chẳng lẽ Trương Triều Nam tôi không bỏ ra nổi một trăm mấy chục ngàn tệ hay sao, cô xem thường ai đó?”
Trương Xuân Kiều cũng nói: “Đúng đó, cháu tôi là con trai của chủ tiệm trang sức Hoa Mỹ đó, đâu có thiếu tiền, phòng bao này á, chúng tôi nhất quyết không đổi!”
Chuyện mà người đẹp quản lý lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, cô ta chỉ có thể đau khổ khuyên: “Anh Trương, xin hãy hiểu cho nỗi khổ của chúng tôi, người đặt phòng A6 là cậu hai nhà họ Lưu, chúng tôi không đắc tội nổi đâu!”
Sau khi nghe thấy lời này, Trương Triều Nam rõ ràng là ngẩn ra một lúc, còn Trương Xuân Kiều thì không hề biết nhà họ Lưu là gia tộc lớn thứ ba của Hoa Hải, bà ta lớn giọng kêu gào: “Tôi mặc kệ cậu Lưu hay cậu Cẩu gì, chẳng lẽ cháu tôi thì không phải là cậu chủ sao, bảo cậu ta tự đến phòng bao chữ B đầu ăn là được rồi, đến trước được trước có hiểu không?”
Ầm!
Vào lúc này, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, một chàng trai mặc đồ thoải mái đi vào, bên cạnh còn có bốn năm cô gái ăn mặc gợi cảm, ai ai cũng trang điểm đậm, dáng điệu trêu người.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ ăn mặc còn mát mẻ hơn những cuộn vải của các cô gái, mấy bác gái đều tỏ vẻ cay mắt.
Sau khi chàng trai đi vào, người đẹp quản lý lập tức cung kính nói: “Chào buổi tối, cậu Lưu!”
Lưu Tử Hiệp quét mắt nhìn một vòng các bác gái trong phòng bao, sau đó giơ hai ngón tay lên, cô gái bên cạnh lập tức đưa một điếu xì ga qua, một cô gái khác thì cầm bật lửa vốn dĩ không thể nhìn thấy trên thị trường, vô cùng thành thục mà châm thuốc cho anh ta.