Siêu Cấp Shipper

Chương 506: Ngài Đường




“Đoàng!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, đầu A Phi trên vai người khổng lồ bỗng nhiên nổ tung, theo đó nửa người trên của nó đều bị ánh lửa bao phủ!

Sau khi thấy một màn như vậy, Hồng Diệp kinh sợ đến nỗi suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

Phương Dạ nổ xong một súng này cũng phát hiện một hiện tượng kì lạ, hình như có thứ gì trong cơ thể mình bị rút ra một ít?

Viên đạn Tru Tà không biết được tạo thành từ cái gì, dù sao bị bắn trúng chính là nổ mạnh, hơn nữa ngọn lửa dẫn cháy có uy lực rất lớn, chỉ thấy thân thể khổng lồ của quái vật sụp đổ nhanh chóng như tuyết tan, những xương chi sau lưng cũng vang lên tiếng lách tách như tiếng củi đốt, không đến mười giây đã bị đốt không còn một mẩu, trên mặt đất chỉ còn lại một đống tro đang bốc khói.

Hơn nữa nhìn có vẻ uy lực còn lớn hơn một phát trước kia...

“Cục cưng của tôi ơi, xem ra uy lực không khác với khẩu súng của vị Boss lớn nhà Tinh Gia Điện Ảnh kia là bao nha?” Đang lúc Phương Dạ nhìn đến nỗi líu lưỡi thì Hồng Diệp đã giơ tay đoạt lại khẩu súng.

Phương Dạ nghiêm mặt nói: “Dùng cũng dùng rồi, cho tôi mượn chơi một chút được không?”

“Nằm mơ nhá, về sau anh đừng hòng chạm vào nó dù chỉ một chút!” Hồng Diệp trừng anh một cái, sau đó cắm súng lục vàng kim vào bên hông, nơi đó có đeo một bao đựng súng nhỏ khá tinh xảo được làm bằng da trâu, nhìn rất ngầu.

Còn không phải là sờ vào chỗ không nên sờ thôi sao, làm gì mà nhỏ mọn vậy?

Phương Dạ hậm hực nói: “Ngài tổ trưởng, bây giờ quái vật chết sạch rồi, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”

“Đi lên nhìn xem tình huống như thế nào, nếu biết được tà vật người khổng lồ này từ đâu ra tới thì nói không chừng ngài Đường thần bí kia cũng ở bên trên.”

“Đúng rồi, không hiểu mới hỏi, tà vật là cái gì vậy?”

“Đơn giản mà nói, tà vật là thứ có chứa thuộc tính bất tử.” Hồng Diệp không kiên nhẫn nói: “Trên sổ tay điều tra viên viết rất kỹ càng tỉ mỉ, chờ sau khi trang bị tới thì tự xem đi.”

Cô nhắm ngay đồng hồ lên cái động trên đỉnh đầu, đang lúc muốn lấy ra dây thừng giấu trong đinh thì máy móc trên sân khấu đột nhiên phát ra tiếng rầm rầm, mà trên đỉnh đầu cũng trở nên ầm ĩ, tiếng môtơ ầm ầm, tiếng bánh xích chuyển động, cùng với tiếng miệng cống đóng mở...

 

Phương Dạ nghi hoặc: “Nhìn động tĩnh này, không phải là lò đốt rác bị người khác khởi động đấy chứ?”

“Thủ đoạn thật là tàn nhẫn, còn đứng ngây ra đó làm gì, chúng ta chạy mau!” Hồng diệp cất đồng hồ đi, không quay đầu lại mà chạy về phía khán đài.

Sau khi hai người đi lên khán đài mới phát hiện cánh cửa nhỏ kia đã bị người khóa lại không biết từ bao giờ.

“Anh tránh ra một chút.”

Đương nhiên loại việc nhỏ này không làm khó được một điều tra viên lâu năm, Hồng Diệp nhắc nhở một câu, sau đó nâng chân dài trực tiếp đá vào cửa.

Rầm!

Sau khi đá một chân thật mạnh, mặt cô lập tức đổi sắc.

Hóa ra cánh cửa này không chỉ bị khóa trái mà phía sau hình như còn bị khá nhiều vật nặng chặn lại, một chân này suýt chút nữa khiến bản thân bị trật khớp eo.

Lò thiêu trên đỉnh đầu còn đang chuyển động ù ù, từng luồng khói đặc hòa chung với sóng nhiệt cuồn cuộn đi xuống qua cái động nham nhở kia, độ ấm trong nhà càng lúc càng cao.

“Khốn nạn, xem ra tên này đã sớm lên kế hoạch rồi, không trách được vừa nãy khi tiến vào có cảm giác không thích hợp, hóa ra là lò thiêu đã qua dự nhiệt...” Hồng Diệp tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng mà trời không tuyệt đường người, chúng ta từ chui từ cống ra ngoài!”

Đi ra ngoài bằng thủy đạo, vậy chẳng phải trở thành chuột à?

Huống hồ đây là cống thoát nước của xưởng xử lý rác, hương vị bên trong rất khó có thể tưởng tượng...

Phương Dạ không có khẩu trang cho nên từ chối biện pháp chui cống này, anh khuyên: “Ngài tổ trưởng, nếu người này đã tính chuẩn như vậy thì chắc chắn trong cống cũng có mai phục, nói không chừng đã thiết trí bộ binh hay là mìn gì gì đó, chúng ta vẫn nên nghĩ cách đi ra ngoài từ nơi này thôi?”

“Ra kiểu gì đây? Bên ngoài đã bị phá hỏng rồi!” Không khí càng ngày càng nóng nực oi bức, tính tình của hồng diệp cũng dần dần xấu đi.

“Dùng Tru Tà của cô chẳng phải được rồi?” Phương Dạ cười hì hì nói: “Uy lực của nó lớn như vậy, đánh ra một cái động chắc là chuyện dễ dàng thôi đúng chứ?”

Hồng Diệp nghe mà trợn trắng mắt: “Viên đạn của Tru Tà không có tác dụng với vật chết, giờ mà bắn vào thì cùng lắm chỉ có một cái lỗ nhỏ mà thôi, anh đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”

 

“Vậy được rồi, nếu không dựa vào Tru Tà được thì để tôi thử xem.” Phương Dạ làm bộ làm tịch lui về phía sau vài bước, “Ngài tổ trưởng, cô tránh sang một bên đi!”

“Anh bỏ cái ý tưởng này đi, tôi đã thử rồi, cánh cửa này vốn không đá được!”

Phương Dạ vẫy tay, sau đó bắt đầu lao tới.

Rầm!

Sau một tiếng vang lớn, chỗ chính giữa của cánh cửa đã lõm xuống một lỗ.

Tròng mắt của Hồng diệp đều sắp rơi ra ngoài rồi, tuy rằng cánh cửa này nhìn thì nhỏ, nhưng nó lại được làm ra từ tấm thép dày hai cm, mình đá vào không thấy chút sứt mẻ nào, không thể tưởng được Phương Dạ lại có thể đá nó đến nỗi biến dạng!

Hơn nữa đây còn là trạng thái bị lõm vài, nói lên vật nặng phía sau đã bị đẩy ra một ít!

Độ ấm đã lên đến mức khó có thể chịu đựng, lần này Phương Dạ lười giả vờ tiếp, chỉ đứng một chỗ đạp từng chân từng chân một.

Rầm!

Sau khi đạp liên tục bốn, năm chân, cuối cùng thì cánh cửa nhỏ cũng bị sụp hoàn toàn, bên ngoài lộ ra cái tủ sắt đã biến dạng, hóa ra những vật nặng đó chỉ là tủ đựng đồ trong phòng thay quần áo mà thôi…

Cùng lúc đấy, Tạ Bỉnh Thiên vẻ mặt thong dong ngậm một điếu thuốc, đi xuống từ bầu trời đầy sao, anh ta lấy ra một thùng xăng ở trong Minibus sau đó tùy tiện đổ vào trong xe, cầm bật lửa, tách một tiếng rồi châm thuốc lá.

Hít một hơi thuốc lá thật sâu, trên mặt anh ta lộ ra biểu tình cực kỳ thỏa mãn, sau đó tiện tay ném bật lửa còn chưa tắt thông khí vào trong xe, đến khi ánh lửa bốc lên cao thì rời khỏi đại viện...

Khi Phương Dạ và Hồng Diệp ra khỏi cửa lớn thì Minibus đang cháy hừng hực.

“Không xong, hình như chúng ta quên mất Tạ Bỉnh Thiên rồi!” Phương Dạ vỗ đùi.

Hồng Diệp chần chờ một lát, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi, có điều cô không gọi cho Tạ Bỉnh Thiêm, mà là gọi cho Tiêu Phú Quốc.

“Đội trưởng Tiêu đấy à, tôi muốn hỏi anh một chút, vừa rồi có người nào tên là Tạ Bỉnh Thiên gọi điện thoại cho anh không?”

Tiêu Phú Quốc nghi hoặc nói: “Tạ Bỉnh Thiên, anh ta không phải là thám tử tư sao, đêm nay không gọi điện thoại cho tôi.”

 

“Vậy được rồi, cảm ơn anh.”

Hồng Diệp đang định tắt điện thoại thì Tiêu Phú Quốc nhanh chóng nói: “Đúng rồi tổ trưởng Hồng Diệp, vừa nãy khi chúng tôi đuổi tới biệt thự của Hồ Kiến Nhân thì phát hiện có khá nhiều thi thể đã không cánh mà bay, hiện trường có dấu vết bị kéo lê trên nền đất...”

Hồng diệp đánh gãy lời nói của anh ta: “Đội trưởng Tiêu, tôi biết những thi thể này ở đâu, bây giờ anh dẫn người tới xưởng xử lý rác ở thành đông đi, đúng rồi, từ giờ trở đi toàn thành truy nã Tạ Bỉnh Thiên, không thể để anh ta rời khỏi Lăng Tây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.