Siêu Cấp Shipper

Chương 485: Dân lưu manh




Sau khi nghe thấy lời nói của đạo diễn Ngưu, Bạch Điều gãi đầu: “Không phải đâu anh Ngưu, lúc nãy tôi đã khoá cửa rồi.”

Đạo diễn Ngưu tức giận nói: “Đừng có nói mấy lời nhảm nhí nữa, mau lôi cậu ta ra ngoài cho tôi!”

“Được.” Bạch Điều thuận tay rút cây gậy ngắn có độ dài khoảng ba tấc từ dưới bàn trà ra, sau đó vừa chửi rủa vừa đi về phía cửa: “Thằng nhóc chết tiệt, đây không phải là nơi mày nên đến, mau cút cho tao!”

Phương Dạ yếu ớt nói: “Nhưng cô gái này đang kêu cứu đó, tôi không thể bỏ mặc được!”

Thư Tiểu Dĩnh muốn chạy qua phía anh, nhưng đáng tiếc lại bị đạo diễn Ngưu chặn đường, chỉ đành gáp gáp nói: “Phương Dạ, bọn họ vốn dĩ không phải là người của tổ kịch, mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi!”

“Cái gì?” Phương Dạ giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc: “Thì ra các người là kẻ giả mạo?”

Đạo diễn Ngưu cười lạnh nói: “Giả mạo thì sao chứ, nếu không muốn chết thì mau chóng cút cho tao, một tên shipper chết tiệt mà cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao, mày mẹ nó có bản lĩnh đó sao?”

Phương Dạ đang định nói, không ngờ điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, anh chỉ đành cười xấu hổ: “Thật ngại quá, tôi nhận điện thoại trước, một lát nói tiếp.”

“Nói cmm, đi chết đi!” Bạch Điều không kiềm chế được nữa, quơ cây gậy sắt đập lên đầu đối phương.

Phương Dạ không tránh không né, giống như hoàn toàn bị dọa đến ngây ra vậy. Mắt thấy cây gậy sắt sắp rơi xuống, bỗng chốc Thư Tiểu Dĩnh bị dọa đến hét lên.

“Alo?” Phương Dạ vừa nghe máy, gậy sắt đã đập trên trán anh bốp một tiếng.

Mà điều khiến tất cả mọi người kinh ngạc, đó là đầu của anh lại không bị gì cả, còn cây gậy sắt thô to đó lại cong thành chín mươi độ, sau đó tuột khỏi tay rơi xuống đất!

Bạch Điều nhìn gan bàn tay máu chảy đầm đìa của mình, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc, sau nửa giây do dự, trong mắt anh ta lóe lên sự hung dữ, móc con dao từ trong túi ra, dùng sức đâm vào eo Phương Dạ, Thư Tiểu Dĩnh nhìn thấy cảnh tượng này lại phát ra tiếng kêu lần nữa.

Bụp!

Phương Dạ vẫn không né, con dao mang theo ánh sáng lạnh thuận lợi đâm trúng mục tiêu, thế nhưng lại không hề đâm vào được chút nào, mũi dao đã hoàn toàn gãy xuống, suýt nữa là làm chủ nhân bị thương…

Trong điện thoại truyền đến giọng nói nghi ngờ của Hồng Diệp: “Anh đang làm gì vậy, tại sao lại có tiếng la hét của phụ nữ?”

“Không có gì, đang làm anh hùng cứu mỹ nhân thôi.” Phương Dạ cười hi hi: “Tổ trưởng, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn nói với anh một tiếng, bởi vì tối qua thành phố Lăng Tây xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nên thời gian khởi hành phải đẩy lên sớm hơn, trong vòng hai mươi phút tôi sẽ đến tiệm trà sữa, anh chuẩn bị đi.” Hồng Diệp nói xong thì cúp máy, hoàn toàn không cho anh cơ hội để hỏi.

Cô gái này sao mà tính cách giống y như tóc của cô ta vậy, lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ?

Phương Dạ cười khổ bỏ điện thoại xuống, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Ôi, lúc nãy nói đến đâu rồi, chúng ta tiếp tục nhé?”

Lúc này Bạch Điều đã bị dọa đến ngồi bệt xuống đất, anh ta hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, thằng nhóc này đã luyện Kim Chung Trảo hay là Thiết Bố Sam à, sao đến gậy sắt và dao cũng không thể làm anh bị thương?

Đạo diễn Ngưu cũng hết hồn, anh ta nơm nớp lo sợ nói: “Nhóc con, rốt… rốt cuộc mày là ai?”

“Tôi?” Phương Dạ cười nói: “Không phải lúc nãy đã giới thiệu rồi sao, tôi là một shipper có mơ ước làm diễn viên.”

Nhìn thấy hai người không dám manh động nữa, Thư Tiểu Dĩnh nhân cơ hội chạy qua phía Phương Dạ, cô tò mò nên lập tức sờ vào trán và bụng của anh.

“Cô làm gì vậy?” Phương Dạ đột nhiên bị doạ cho nhảy dựng lên, sờ đầu thì cũng thôi đi, nhưng động tác sờ vào vào bụng này cũng quá mờ ám rồi đó?

Thư Tiểu Dĩnh đỏ mặt: “Tôi chỉ là muốn sờ xem anh được làm bằng gì thôi, tại sao đến dao cũng không đâm xuyên được, không phải anh nhét tấm thép ở bên trong áo chứ?”

“Đương nhiên là không phải, đó là vì tôi đã luyện Đồng Tử Công, nên dao súng đều không làm tôi bị thương được.” Phương Dạ nói bậy một câu, sau đó có lòng tốt mà nhắc nhở: “Tôi phải đi liền ngay, nếu cô muốn báo cảnh sát thì mau lên đi.”

“Đúng rồi!” Thư Tiểu Dĩnh sực tỉnh, mau chóng lấy điện thoại ra ấn số 110.

“Khoan đã, mày muốn chết đúng không?” Đạo diễn Ngưu vừa thấy vậy lập tức gấp gáp, nếu thật sự gọi cảnh sát đến, anh ta không ngồi tù mới là lạ đó!

“Tôi thấy anh muốn chết thì đúng hơn, có giỏi thì qua đây luyện với tôi thử?” Phương Dạ cầm lấy cây gậy sắt dưới đất lên, sau đó bẻ thẳng lại với vẻ mặt bình thản, rồi đập một cái lên kệ giày bên cạnh.

Ầm!

Một tiếng động cực lớn vang lên, hơn nửa kệ giày bị gậy sắt đập tan nát, vụn gỗ bay tứ tung trong không trung, những đôi giày bên trong bay rơi lung tung dưới đất, cảnh tượng kinh người này khiến cho đạo diễn Ngưu và Bạch Điều bị dọa đến sững người.

Bây giờ bọn họ đã nhìn ra rồi, thằng nhóc này chính là một quái vật, nếu như họ thật sự bước lên so với anh, chỉ sợ đến xương cũng bị bẻ gãy!

Dưới sự bảo vệ của Phương Dạ, Thư Tiểu Dĩnh rất nhanh đã gọi điện thoại xong, mấy phút sau, dưới lầu đã truyền đến tiếng của xe cảnh sát, đạo diễn Ngưu và Bạch Điều lập tức mặt như tro tàn, ngồi phịch lên sofa…

“Đinh! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần ship đặc biệt, phần thưởng là 2 điểm nâng cấp kỹ năng, tổng điểm trước mắt là 10!”

Sau khi nghe thấy giọng nói dễ nghe của hệ thống, Phương Dạ bỗng chốc mặt mày rạng rỡ, không tệ không tệ, cuối cùng cũng tích đủ 9 điểm kỹ năng để nâng cấp thuật Giác Khải rồi.

Trước khi cảnh sát lên lầu thì Phương Dạ đã rời đi rồi, thời gian đã không còn nhiều, nếu như đến trễ, Hồng Diệp chắc chắn sẽ nổi bão.

Trước khi đi, Phương Dạ còn để lại số điện thoại cho Thư Tiểu Dĩnh, nhưng không phải là của anh, mà là của Điền Nhân. Anh cảm thấy Thư Tiểu Dĩnh có tiềm lực không tệ, nói không chừng hai người họ còn có thể có cơ hội hợp tác…

Mười phút sau, cuối cùng Phương Dạ cũng về đến tiệm trà sữa, quả nhiên là không ngoài dự liệu của anh, Hồng Diệp đã ngồi trong tiệm đợi đến không còn kiên nhẫn rồi.

“Sao bây giờ anh mới về?” Cô ta liếc Phương Dạ một cái.

“Không phải nói là hai mươi phút sao? Bây giờ cũng chỉ mới mười lăm phút thôi mà?” Phương Dạ nói.

“Tôi mặc kệ!” Hồng Diệp ngang ngược nói: “Anh phải phân biệt rõ ai mới là cấp trên, chẳng lẽ anh cho rằng việc tôi đợi anh là một việc bình thường sao?”

“Được được được, cô là tổ trưởng, cô lớn nhất, tôi sai rồi có được chưa?” Bây giờ tâm trạng của Phương Dạ rất tốt, không hề có ý định tranh cãi với cô ta: “Không phải nói là phải khởi hành sớm hơn sao, có thể đi được chưa?”

“Khởi hành ngay đây, nhưng mà hành lý của anh đâu?” Hồng Diệp nghi ngờ nói.

Phương Dạ nói điềm nhiên như không: “Quên đem rồi, qua bên đó rồi mua vậy.”

“Phương Dạ, chúng ta đi làm việc, không phải đi du lịch, đừng tưởng anh lấy đại cái cớ là tôi sẽ cùng anh đi dạo phố.” Hồng Diệp lạnh lùng nói: “Tôi không thích kiểu đàn ông chưa trưởng thành vắt mũi như sạch như anh đâu, anh bỏ ý định đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.