Sau khi đọc xong tờ giấy này, gương mặt của người đàn ông từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh chuyển sang đen, lại từ đen quay về trắng bệch, màu sắc phong phú, tốc độ thay đổi cực nhanh khiến Phương Dạ nhìn mà thán phúc.
“Đúng là gia môn bất hạnh, con khốn kiếp này… Con khốn này giấu giếm tôi bấy lâu đúng là vật vả!” Người đàn ông đấm ngực dậm chân, vẻ mặt đau đớn tột cùng.
Người đàn ông đeo kính nghĩ đến việc chính bản thân mình cũng đã đội nón xanh lên đầu người ta nên vẻ mặt anh ta lập tức xấu hổ, anh ta ngượng ngùng nói: “Anh gì ơi, vậy bây giờ anh định làm thế nào?”
“Còn làm gì bây giờ nữa, tôi muốn xoá con khốn này khỏi hộ khẩu để ả gói ghém đồ đạc rồi cút khỏi nhà của tôi!” Người đàn ông nổi giận đùng đùng, nói.
Phương Dạ nói chen vào: “Vậy còn em trai anh thì sao?”
“Tên nhóc vô tích sự này quyến rũ chị dâu mình thì cũng thôi, thế mà nó còn dám lừa tiền nữa, hôm nay tôi nhất định phải dạy cho nó một bài học!” Người đàn ông mang theo ánh mắt kiên quyết mà nói, sau đó anh ta nhìn về phía người đàn ông đeo kính: “Đúng rồi, tờ bằng chứng này có thể sử dụng làm bằng chứng trước toà, anh có thể chuyển giao lại cho tôi được không?”
“Chuyện này…” Người đàn ông đeo kính chần chờ một lúc: “Cũng không phải là không được, nếu anh cần thì cứ cầm đi.”
Người đàn ông biết ơn mà nói: “Cảm ơn anh nhiều, anh yên tâm, tôi sẽ trả lại cho anh mười ba vạn không thiếu một xu, để bây giờ tôi chuyển luôn cho!”
Người đàn ông đeo kính gật đầu: “Vậy được.”
Người đàn ông rất dễ chịu cứ thế chuyển tiền cho anh ta, sau đó cất bằng chứng đi rồi vội vã đi thang máy lên tầng.
Người đàn ông đeo kính nhìn thang máy mà im lặng không nói gì, trong lòng không rõ có cảm xúc ra sao, còn Phương Dạ lại khen một câu: “Anh chàng này xem ra còn hiểu biết lý lẽ, biết anh bị vợ của anh ta hãm hại nên không đến tính sổ với anh mà còn trả lại tiền nữa, cũng coi như là một người đàn ông chân chính!”
Chuyện hôm nay đúng là máu chó. Đầu tiên là giúp người bắt gian, kết quả bị đôi nam nữ chó má bắt gian ngược lại, sau khi bồi thường tiền cho qua chuyện thì lại gặp anh nón xanh chân chính, cuối cùng thì bắt gian ngược lại đôi nam nữ chó má. Đúng là tình thế xoay chuyển khiến lòng người thán phục, có khi phim ảnh cũng chẳng dám diễn cảnh này đâu…
Cuối cùng thì người đàn ông đeo kính cũng phục hồi tinh thần: “Người anh em, ít nhiều cũng nhờ lúc nãy cậu phản ứng đủ nhanh nên mới không khiến tôi mất toi mười ba vạn đó, cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Phương Dạ phẩy tay: “Khụ, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, đây là chuyện tôi nên làm!”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành một chuyến giao hàng đặc biệt, thưởng *1 điểm nâng cấp kĩ năng, tổng số điểm hiện tại là 8!”
Vẻ mặt Phương Dạ nhanh chóng phấn khởi, không tồi, không tồi, đúng là không uổng công đi hóng chuyện lớn thế này!
Người đàn ông đeo kính chân thành nói: “Mười ba vạn này chẳng khác nào nhặt được, nếu không thì để tôi chia cho anh một nửa coi như thù lao nhé?”
“Aiz, tiền này vốn dĩ là của anh, sao lại nói là nhặt được?” Phương Dạ không chút do dự mà từ chối: “Tôi chỉ làm đúng công việc của mình mà thôi, anh cho tôi một nhận xét 5 sao khen ngợi là được, bây giờ không còn sớm nữa, hẹn gặp lại nhé!”
Sau khi chào tạm biệt người đàn ông đeo kính, anh quay về bãi đỗ xe của công viên rồi leo lên chiếc Poison của mình, sau đó nhanh như chớp rời đi.
Sau khi quay lại tiệm trà sữa, thấy còn lâu mới tới giờ hẹn nên anh dứt khoát lại nhận thêm một đơn ở gần đó, thử xem có thể ăn may gặp phải một đơn giao đặc biệt hay không.
Địa chỉ lần này nằm ở một tòa chung cư. Phương Dạ vào thang máy, lúc cửa sắp đóng lại thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nữ lảnh lót như chuông bạc: “Anh gì ơi đợi tôi với!”
Phương Dạ nhanh chóng ấn nút giữ cửa, chẳng bao lâu sau thì một cô gái xinh đẹp, mặc một chiếc váy xếp ly nhanh chóng bước vào, thở hồng hộc mà nói: “Cảm ơn anh nhé, suýt… Suýt nữa thì tôi không đến kịp rồi.”
Phương Dạ tò mò hỏi: “Cô chạy gấp như vậy là đang vội đi đâu à?”
Thư Tiểu Dĩnh trả lời: “Tôi đến thử vai đó, ban đầu đạo diễn hẹn buổi chiều nhưng lúc nãy lại báo chiều không rảnh, muốn đổi thành buổi sáng nên tôi mới phải vội vàng chạy tới đây.”
Phương Dạ cười nói: “Không ngờ thì ra cô là diễn viên đó?”
“Chưa tới mức gọi là diễn viên đâu, tôi chỉ là người mới thôi.” Thư Tiểu Dĩnh nói: “Tôi đọc được thông báo casting của đạo diễn ở trên mạng nên mới tới đây thử vận may.”
“Tuyển nữ chính à?”
Vẻ mặt Thư Tiểu Dĩnh hưng phấn, nói: “Đương nhiên là không phải, chỉ là một vai nữ phụ thôi, nhưng tôi nghe đạo diễn nói vai này có rất nhiều phân cảnh, nếu diễn tốt thì khả năng cao có thể thành danh sau một đêm đó!”
Phương Dạ lại hỏi: “Bộ phim đó có chủ đề về gì vậy?”
“Bộ phim chiến tranh siêu anh hùng thời Minh Quốc, nghe nói chủ đề này bây giờ đang rất hot!”
“Bộ phim chiến tranh siêu… Siêu anh hùng?”
Khóe miệng Phương Dạ co rút một hồi, chỉ cần nghe tên thôi là đã biết bộ phim này có thể khiến bao nhiêu người choáng váng rồi…
Đinh!
Một tiếng động nhỏ vang lên, thang máy dừng ở tầng 11. Lúc này Phương Dạ mới phát hiện thì ra đích đến của hai người đều nằm cùng một tầng.
Anh thuận miệng hỏi: “Cô đi thử vai ở đâu vậy?”
Thư Tiểu Dĩnh: “Phòng 1105, còn anh thì sao?”
“Trùng hợp vậy, khách hàng của tôi cũng ở phòng 1105.” Phương Dạ kinh ngạc nói.
Thư Tiểu Dĩnh vừa đi vừa nói chuyện: “Hai chúng ta đúng là có duyên, làm quen chút nha, tôi là Thư Tiểu Dĩnh.”
“Tôi là Phương Dạ.”
Phương Dạ mỉm cười, duỗi tay khẽ siết nhẹ tay cô ấy, tính tình cô em này đúng là không tệ, nói chuyện thì dễ nghe, dung mạo, dáng người đều thuộc hàng thượng đẳng, diễn vai nữ phụ chắc cũng thừa sức thôi.”
Thư Tiểu Dĩnh ấn chuông cửa phòng 1105, không lâu sau thì cánh cửa mở ra để lộ một gương mặt đàn ông đầy vẻ thô lỗ, mọc đầy râu quai nón: “Cô tìm ai?”
Thư Tiểu Dĩnh rất lễ phép hỏi: “Cho hỏi đạo diễn Ngưu có ở đây không ạ, tôi là Thư Tiểu Dĩnh, tôi tới đây thử vai.”
Đầu tiên, tên râu quai nón đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lộ ra vẻ tươi cười hài lòng: “À, thì ra cô là Tiểu Dĩnh, kẻ hèn này chính là đạo diễn Ngưu đây, cô nhanh vào đi.”
Nụ cười của người này mang theo chút nét đáng khinh, hơn nữa trong mắt còn có ánh sáng bất chính loé lên. Thư Tiểu Dĩnh không chú ý tới nhưng Phương Dạ đứng phía sau đều đã nhìn thấy hết.
Tên này hình như không có ý tốt, hơn nữa hắn làm gì có dáng vẻ của đạo diễn chứ, hay là có trá?
Phương Dạ khẽ nhíu mày, sau đó giơ đồ ăn lên nói: “Xin hỏi đơn đồ ăn này có phải của anh không?”
“Chờ một chút.” Đạo diễn Ngưu không kiên nhẫn mà quay vào bên trong rồi hét lên một câu: “Bạch Điều, có phải mày đặt cơm hộp không?”