Siêu Cấp Shipper

Chương 479: Anh rặn mau lên




Ngày hôm sau, vừa ăn xong bữa sáng, Tiêu Ân đã tìm gặp Phương Dạ: "Chủ nhân, mặc dù biệt thự của anh vô cùng hào hoa xa xỉ, nhưng tôi thấy về mặt an ninh còn tồn tại nhiều kẽ hở lắm. Nếu anh đồng ý thì tôi sẽ giúp anh xây dựng lại một bộ hệ thống phòng thủ hoàn toàn mới, anh nghĩ sao?"

Phương Dạ đang vội đi làm nên thuận miệng đồng ý luôn: "Ừ ừ, muốn thì cứ xây đi, hết bao nhiêu tiền cứ đi gặp thư ký Dương mà lấy."

"Dạ được."

Sau khi quay lại quán trà sữa, Phương Dạ nhận được cuộc gọi từ mẹ anh.

"Mẹ à, có chuyện gì vậy?" Anh vừa khoác áo gi-lê vừa hỏi.

Phạm Ngọc Lan cười tít mắt nói: "Con trai, mẹ có chuyện muốn nhờ con làm giúp đây."

Phương Dạ cười nói: "Mẹ, mẹ muốn nhờ gì thì cứ nói thẳng cho con biết."

"Chuyện là thế này, con vẫn nhớ hai ngày trước mẹ có đi họp lớp đúng không? Bọn mẹ đã chơi rất vui, sau đó lại có người đề xuất tổ chức một chuyến du lịch đến thành phố Hoa Hải, cho nên..."

Phương Dạ tự cho mình là thông minh, nói: "Con biết rồi, ý mẹ là muốn con giúp đặt phòng khách sạn đúng không?"

"Đương nhiên không phải!" Phạm Ngọc Lan có chút ngượng ngùng nói: "Là như này, tối hôm đó mẹ uống hơi quá chén nên lỡ nói với bọn họ chuyện con có biệt thự hướng biển gì đó con bảo mẹ hồi trước ấy, nhưng bọn họ chẳng ai thèm tin, kêu muốn đến Hoa Hải kiểm chứng, thế nên mẹ muốn nhờ con thuê tạm một căn giữ lại chút thể diện cho mẹ, được không?"

"Mỗi chuyện bé tí tẹo này thôi ạ?" Phương Dạ không biết nên khóc hay nên cười, nói: "Mẹ, con có một căn biệt thự hướng biển thật mà, mẹ cứ đưa các bác đến đây là được. Nếu không có quá nhiều người thì không cần thuê khách sạn hay gì cả đâu, ở hết luôn trong biệt thự đi ạ."

Phạm Ngọc Lan nghe vậy nửa tin nửa ngờ: "Có thật hả?"

"Mẹ, con còn đưa hẳn cho mẹ cả trăm triệu rồi mà mẹ vẫn không tin con sao?" Phương Dạ cười khổ nói: "Khi nào mẹ đến Hoa Hải để con còn dặn quản gia chuẩn bị trước."

"Cái gì, trong biệt thự của con còn có cả quản gia nữa á?" Phạm Ngọc Lan nghi ngờ hỏi: "Thuê hết bao nhiêu là tiền, có cần thiết đến mức đấy không hả con?"

"Trong biệt thự lớn như vậy đương nhiên không chỉ có quản gia, còn có rất nhiều người giúp việc và người làm khác nữa." Phương Dạ cười nói: "Mẹ không cần quan tâm đến chuyện tiền nong đâu, bao nhiêu con trai mẹ cũng trả được hết. Mà nếu mẹ sống ở đây thấy vui thì đừng quay về huyện Lê nữa, gọi cha lên ở đây luôn nhé mẹ."

"Chuyện này nói sau đi. Bọn mẹ đã đặt vé tàu vào thứ Tư tuần tới rồi, chắc tầm khoảng năm giờ chiều là đến Hoa Hải đấy."

"Dạ được, đến lúc đó con sẽ đón mẹ."

"Cứ vậy đã nhé…"

Sau khi cúp điện thoại, Phương Dạ cười bất lực, sau đó xách túi đồ ăn bắt đầu đi giao hàng.

Địa chỉ của khách hàng đầu tiên là một công viên nào đó ở trung tâm thành phố. Sau khi đến nơi, Phương Dạ chỉ thấy một nhóm các bác trai bác gái đang nhảy quảng trường. Tiếng nhạc phát qua loa phóng thanh to đến mức tưởng như khiến trời đất rung chuyển, nghe mà đau hết cả óc.

Anh tấp vào một góc rồi gọi cho khách hàng. Giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền đến: "A lô, ai vậy?"

"Chào anh, tôi đến giao đồ ăn, xin hỏi bây giờ anh đang ở đâu?"

"Nghe tiếng thì hẳn là cậu đang đứng chỗ quảng trường nhỏ, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Được, vậy cậu cứ đi đến cuối con đường nhỏ ở phía Đông là được. Đến nơi thì đừng gọi to tiếng, tôi sẽ tự đi ra."

"Dạ được."

Sau khi cúp điện thoại, Phương Dạ lẩm bẩm một câu: “Lại còn ra vẻ thần bí, làm như mình là người liên lạc của Đảng ngầm nào đấy không bằng. Đừng bảo đầu óc tên này có vấn đề đấy nhé?"

Khịa thì khịa, anh vẫn rất thật thà đi đến cuối con đường nhỏ, phía trước là rừng cây cùng bãi cỏ xanh tươi, có thể mơ hồ nhìn thấy trong đó có vài đôi tình nhân.

Ngay lúc Phương Dạ đang nhìn xung quanh tìm anh chàng khách hàng thì đột nhiên phía trên đầu vang lên một giọng nói: "Này, đừng nhìn Đông ngó Tây nữa, cẩn thận bị bọn họ nhìn thấy!"

Đệt, vậy ra con hàng này ở trên cây đó hả?

Anh nhìn lên trên, quả nhiên trông thấy một người đàn ông cao gầy đeo kính đang núp trong thân cây hoa lá rậm rạp.

Phương Dạ cạn lời: "Anh giai à, tôi nên đặt đồ ăn xuống đất cho anh tự lấy hay ném lên trên đó cho anh đây?"

"Ném lên đây đi." Người đàn ông đeo kính nói: "Cái cây này khó trèo quá, tôi sợ đi xuống xong không trèo lại lên được".

"Rồi oke!" Phương Dạ chuẩn xác ném cả cái túi đồ ăn đến trước mặt người đàn ông đeo kính nọ, sau đó anh ta bắt được.

"Chúc anh có một bữa ăn ngon, tạm biệt."

Phương Dạ đang định rời đi thì trên đầu lại truyền đến giọng nói của người đàn ông nọ: "Chờ…chờ một chút!"

"Còn chuyện gì nữa sao?"

Người đàn ông đeo kính lúng túng cười: "Người anh em này, phiền cậu lên đây một lát được không?"

Phương Dạ ngạc nhiên nói” "Anh bảo tôi lên đó làm gì?"

Người đàn ông đeo kính nói: "Giúp tôi theo dõi vợ tôi một lát, tôi buồn đi ị, nhé nhé!"

"Theo dõi vợ anh?" Phương Dạ cuối cùng cũng hiểu ra: "Nói vậy có nghĩa là vợ của anh đang lén chim chuột với một người đàn ông khác trong rừng cây này hả?"

"Tôi vẫn chưa chắc được hai người họ có phải đang hẹn hò thật hay không. Tôi đợi ở đây lâu ơi là lâu chỉ để tìm cái bằng chứng thôi đấy." Người đàn ông đeo kính cười khổ: "Tôi sắp không nhịn được nữa rồi, cậu lên đây nhanh nhanh dùm đi."

"Đến đây." Phương Dạ dùng cả hai tay hai chân, chỉ chốc lát đã trèo lên đến thân cây cao bốn năm mét. Độ linh hoạt này của anh có thể sánh ngang với một con vượn, khiến người đàn ông đeo kính nhìn mà đơ cả người.

"Tôi đệt, cậu xuất thân từ nghề diễn xiếc đúng không? Sao có thể trèo cây nhanh như vậy được?"

"Tôi luyện từ khi còn nhỏ, hồi đấy tôi nghịch lắm." Phương Dạ cười nói: "Nào, nói cho tôi biết cô ta ở đâu."

"Cặp đó đó, cậu nhìn thấy chưa?" Người đàn ông đeo kính chỉ vào một cặp tình nhân mà nói.

Phương Dạ nhìn theo tay anh ta chỉ, đột nhiên không nói nên lời. Trên bãi cỏ cách đó chừng hai mươi ba mươi mét, một người phụ nữ ăn mặc hở hang đang nằm trên đùi một người đàn ông, hai người cười cười nói nói, không khí vui vẻ hòa thuận.

Đệch, hai người bọn họ đã trong cái tư thế này rồi, không phải hẹn hò chim chuột thì còn là gì được nữa?

Phương Dạ đầy mặt nghi ngờ liếc nhìn người đàn ông đeo kính: "Anh giai, vợ anh làm thế này với người đàn ông khác mà anh vẫn nhịn nổi hả?"

Người đàn ông đeo kính đỏ mặt: "Tôi muốn tóm được bằng chứng xác thực, thế nên...Không ổn rồi, tôi không nhịn nổi nữa, trận doanh này tạm thời giao lại cho cậu nhé, nhớ để mắt đến bọn họ!"

Phương Dạ chỉ đành xua xua tay: "Anh cứ việc yên tâm mà đi đi."

Người đàn ông đeo kính không dám chần chừ thêm nữa, vội vàng trượt xuống thân cây chạy về phía nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa.

"Lại còn chứng cứ xác thực, anh định bắt quả tang tận giường sao?" Phương Dạ vừa nhìn đôi nam nữ nọ vừa lẩm bẩm nói, nhưng bọn họ lại đột nhiên đứng lên, vỗ vỗ mông chuẩn bị rời đi.

"Không phải chứ, sao mà đúng lúc thế?" Anh không khỏi cảm thấy hơi may mắn thay cho người đàn ông đeo kính, may mà gặp được anh đấy, nếu không kế hoạch bắt gian tại trận của anh ta đổ sông đổ bể rồi còn đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.