Siêu Cấp Shipper

Chương 478: Mèo mặt người




Giọng người đàn ông đầu húi cua trầm thấp, chuyện anh ta kể lại quá mức khó tin, điều này khiến lũ bạn anh ta sợ hết cả hồn, trong đó có hai em gái thậm chí còn hét lên thất thanh.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngược lại phấn khích nói: "Sau đó thì sao? Anh họ cậu không rút súng ra bắn nó à?"

“Rút súng bắn nó? Anh nghĩ nhiều rồi." Người đàn ông đầu húi cua cười toe toét: "Con mèo mặt người đó toàn thân đen như mực, thân hình to gấp mấy lần mèo rừng bình thường, gần bằng chó sói luôn ấy chứ, nhưng nó di chuyển cực nhanh. Anh họ tôi lúc ấy kinh ngạc đến mức đơ người mất hai giây, vừa định mở miệng chửi thề thì cái con đó đã nhẹ nhàng nhảy lên bức tường cao hơn hai mét, trong nháy mắt biến mất không tăm tích!"

"Hừ, bản lĩnh bịa chuyện của tên nhóc cậu cũng khá đấy, đáng tiếc vẫn còn trăm ngàn kẽ hở!" Người đàn ông đeo khuyên mũi hừ lạnh: "Đừng nói trên đời này có cái thứ như mèo mặt người hay không, đến cả chuyện con mèo đó to béo như vậy đã thấy vô lý rồi. Lại nói đến anh họ của cậu, lúc đó anh ta đã sợ hãi đến mức đấy, sao anh ta còn biết mình đơ người đúng hai giây? Tại sao không phải là một giây hay ba giây, hoặc thậm chí là bốn giây năm giây sáu giây đi, chẳng lẽ có người ở đó giúp anh ta đếm giây à?"

Người đàn ông đầu húi cua lập tức nghẹn họng: "Thì...thì đây là lời chính mồm anh họ tôi nói, tôi chỉ đang diễn giải lại thôi."

"Kiếp trước cậu là cây gậy hả, sao cứ thích thọc gậy bánh xe vậy?" Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng trừng mắt nhìn người đàn ông đeo khuyên mũi: "Việc anh họ cậu ta đơ người mấy giây không phải trọng điểm, mấu chốt là vết thương của người bị thương nọ trông như thế nào. Nếu dấu răng là đó thuộc về con người thì vậy là đủ chứng minh mèo mặt người thực sự tồn tại."

Người đàn ông đầu húi cua cười khổ nói: "Anh họ tôi không nhắc đến chuyện này..."

Người đàn ông đeo khuyên mũi đắc ý nói: "Anh xem đi xem đi, tôi biết ngay thằng nhóc này là đồ khoác lác mà, cứ nói đến vấn đề mấu chốt là lập tức tuột xích."

Người đàn ông đầu húi cua cố dùng lý lẽ phản bác lại: "Tôi thật sự không có lừa mấy người, đây là chuyện anh họ kể lại cho tôi thật mà!"

Một cô gái cười nói: "Anh muốn chứng minh điều mình nói là thật cũng dễ thôi mà. Bây giờ cứ gọi thẳng cho anh họ anh mà hỏi, sau đó bật chế độ rảnh tay lên, mọi người ở đây im lặng không lên tiếng là được rồi còn gì."

Đây cũng là một giải pháp. Người đàn ông đầu húi cua do dự trong chốc lát, sau đó vẫn gọi cho anh họ của anh ta, bật chế độ rảnh tay rồi đặt điện thoại lên bàn.

Mọi người nín thở chờ đợi, nhưng thật không may, điện thoại truyền đến âm báo nhắc nhở đầu bên kia không ở trong khu vực phủ sóng.

Người đàn ông đầu húi cua hơi ngượng ngùng, nói: "Chắc anh họ tôi đang làm nhiệm vụ hoặc đang họp nên..."

"Thế bữa tối nay định tính thế nào đây?" Người đàn ông đeo khuyên mũi châm chọc: "Cậu còn chẳng chứng minh được lời mình nói là thật, không thể để chúng tôi mời cậu đúng chứ?"

"Được rồi được rồi, bớt nói vài câu đi, lần này tôi mời." Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ra vẻ mình là ông chủ, hào phóng trả tiền cho bữa tối hôm nay, sau đó ôm một em gái trong số đó nói: "Muộn lắm rồi đấy, chúng ta giải tán thôi."

"Được được, giải tán, giải tán thôi!" Người đàn đeo khuyên mũi cười, ôm lấy một em gái khác: "Anh Lãng, nhà Mã Tử của tôi cùng đường với anh đấy, anh cho tôi đi nhờ một chuyến nhé?"

"Được, đi thôi."

Bốn người bọn họ nhanh chóng ôm ôm ấp ấp rời đi, để lại người đàn ông tóc húi cua đứng đó hâm mộ ghen tị, trong số năm người thì chỉ có anh ta là chó độc thân...

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng mở cửa con xe Bluebird xám ra, sau khi hai em gái kia lên xe, người đàn ông đeo khuyên mũi đột nhiên kêu toáng lên: "Chờ một chút anh Lãng, ban nãy tôi uống nhiều quá, muốn đi giải quyết một chút trước đã."

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng không kiên nhẫn xua tay: "Đúng là người lười cứt đái nhiều, nhớ đi nhanh về nhanh."

"Biết rồi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi."

Người đàn ông đeo khuyên mũi chạy vào một con hẻm, kéo khóa quần bắt đầu giải quyết, vừa huýt sáo vừa tiểu.

Đang tiểu giữa chừng, anh ta lại chế nhạo: “Thằng nhóc đó tối nay cũng biết bốc phét quá chứ, đến cả mèo mặt người cũng bịa ra được, ông đây nhổ vào, trên đời này có sinh vật như vậy tồn tại chắc? Nói bà già mặt mèo may ra mình còn tin, ha ha ha ha!"

Lúc anh ta vừa định xách quần lên thì trước mắt chợt lóe, hình như có một bóng đen vừa vụt qua, hơn nữa tay anh ta còn sờ đến thứ gì đó có xúc cảm mềm mềm như lông thú vậy!

“Cái quái gì thế?”

Người đàn ông đeo khuyên mũi cậy có men rượu gầm lên một tiếng, nhìn ngó một vòng xung quanh thì bỗng thấy bóng đen to bằng một con chó sói trưởng thành đang đứng cách đó năm sáu mét, đôi mắt xanh lục của nó đang nhìn chằm chằm vào anh ta.

"Đâu ra con chó hoang to thế, coi chừng ông đây đem người đi nướng ăn!" Người đàn ông đeo khuyên mũi vừa chửi bới vừa xách quần lên, đang định quay người rời đi thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Không đúng, thành phố Lăng Tây đạo gần đây đang tiến hành rầm rộ chiến dịch càn quét chó hoang, chó hoang trong thành phố cơ bản đã được giải quyết sạch sẽ, còn lại mấy con thì đều đã chạy trốn hết vào rừng sâu núi thẳm, sao có thể để xổng mất một con lớn như vậy trong khu vực nội thành được?

Trừ khi nó hoàn toàn không phải một con chó, mà là con mèo mặt người mà người đàn ông đầu húi cua kia vừa nói!

Nghĩ đến đây, tóc của người đàn ông đeo khuyên mũi đột nhiên dựng đứng hết cả lên, cả người đang lâng lâng vì men say cũng tỉnh táo lại đôi phần. Anh ta run rẩy quay đầu lại, nhưng đột nhiên phát hiện bóng đen kia đã biến mất.

Meo…

Phía sau lưng đột nhiên có tiếng mèo khẽ kêu, người đàn ông đeo khuyên mũi vừa đi tiểu xong mà giờ đã sợ đến mức lại muốn tè ra quần.

Anh ta lấy hết can đảm nhìn lại lần nữa, thế nhưng phía trước vẫn trống không một mảnh. Từ ngoài ngõ truyền đến tiếng thúc giục của người đàn ông mặc áo sơ mi trắng: "Mẹ nó, cậu rốt cuộc tiểu xong chưa vậy, cái thứ đồ kia của cậu có bệnh rồi chắc?"

Nghe thấy tiếng cười đùa của hai em gái, người đàn ông đeo khuyên mũi bỗng chốc trở nên can đảm hơn vài phần, anh ta vừa cười vừa mắng vừa chạy: "Anh mới có bệnh ấy, chẳng qua trữ lượng của tôi lớn hơn bình thường chút thôi, đương nhiên phải tiểu lâu hơn!"

"Thôi đi, có bệnh thì nhận, bọn tôi cũng đâu có cười nhạo cậu."

"Biến!"

“Ha ha ha ha."

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, người đàn ông đeo khuyên mũi chạy về phía xe, chẳng hề phát hiện ra một đàn toàn những bóng đen đang theo sau mình!

Tiếng cười nói của ba người trên xe đột ngột dừng lại, bởi vì bọn họ đều nhìn thấy đám bóng đen nọ.

Điều khiến người ta phải sởn tóc gáy nhất là vì ánh sáng và góc độ vừa đúng, bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt người như ẩn như hiện trên đầu của đám bóng đen đó...

"Má ôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.