Siêu Cấp Shipper

Chương 471: Cho xin đường link đi nhé




Nhìn thấy Phương Dạ càng ngày càng ép lại gần, trong cổ họng Mạnh Tiểu Phát phát ra một tiếng đã hoàn toàn hóa dã thú: “Phương Dạ, anh đừng ép người quá mạnh!”

Phương Dạ nhàn nhạt nói: “Thả người xuống mau, tôi sẽ không ép anh nữa.”

Mạnh Tiểu Phát chợt nhận ra, hóa ra đối phương đang do dự không dám lỗ mãng, và tưởng nhầm Kelly là con tin của mình.

Cậu ta dứt khoát tương kế tựu kế, nắm lấy cái cổ nhỏ nhắn của mỹ nữ: “Lùi lại cho tôi, nếu không tôi sẽ bóp chết cô ta!”

“Đừng hấp tấp, tôi lùi lại là được rồi chứ gì?” Phương Dạ không dám hành động lỗ mãng, quả nhiên lùi lại một bước.

Sau khi nhìn thấy hành động của Mạnh Tiểu Phát, Kelly đã hoàn toàn hiểu rằng người thanh niên tên Phương Dạ này chắc chắn phải là một cao thủ, nói không chừng anh cũng là một người lợi hại có cùng đẳng cấp với Tiêu Ân, cho nên mới khiến cậu ta nghi kỵ như vậy.

Bây giờ cơ thể cô ta đang bị thương nặng đương nhiên không thể dễ dàng động đến một tên như vậy, mau chóng đến địa điểm sơ tán mới là con đường đúng đắn!

Nghĩ đến đây, cô ta giả bộ đáng thương nói: “Anh trai, con quái vật này không nói dối đâu, nó sẽ thật sự sẽ giết chết tôi mất, vừa rồi nó đã giết rất nhiều người rồi, anh nên lui ra xa hơn một chút đi!”

Hơ, hóa ra là một cô gái nước ngoài?

Phương Dạ sau khi nghe xong, để xoa dịu trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của cô ta, anh đành phải lùi lại vài bước: “Cô cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cứu cô. Đứa cháu trai này trước đây tôi đã đánh mấy lần rồi, nó không chạy thoát nổi đâu!”

Sau khi nghe điều này, khuôn mặt con thằn lằn của Mạnh Tiểu Phát ngay lập tức bị bao phủ bởi những đường đen. Mặc dù bị người ta nói rất tệ nhưng dường như cũng không có cách nào phản bác lại được…

Kelly nháy mắt với cậu ta, cậu ta hiểu ý, bắt đầu di chuyển về phía đông nam.

Nơi này cách địa điểm sơ tán rất gần, hơn nữa thuyền đánh cá tiếp ứng bọn họ bây giờ đang cập bến ở đó, chỉ cần lên thuyền, bọn họ sẽ an toàn.

“Anh đừng cử động, chỉ cần anh di chuyển tôi sẽ giết cô ta ngay!” Mạnh Tiểu Phát vừa sải bước lùi về phía sau vừa hung hăn nhìn chằm chằm vào Phương Dạ, còn anh dứt khoát giơ tay lên ra hiệu rằng mình hoàn toàn không hề di chuyển.

Ngay lúc Mạnh Tiểu Phát đang đi qua khoảng trống giữa hai chiếc xe, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện sau lưng cậu ta, rồi ra sức vỗ mạnh vào vai cậu ta: “Cậu nhóc, cậu ăn mặc đẹp đấy, mua ở cửa hàng trực tuyến nào vậy?”

Mạnh Tiểu Phát, vốn thần kinh đã rất căng thẳng muốn rách toạc ra rồi còn bị dọa giật mình một phen, cậu ta đột ngột quay người lại, lập tức bị giật mình một lần nữa bởi khuôn mặt của Chu Vũ Long.

Ôi là trời, người đàn ông đầu lợn từ đâu ra thế?

Chu Vũ Long suýt chút nữa đã bị mùi hôi thối trong cái miệng lớn của đối phương làm cho nôn mửa, anh ta không nhịn được mà che miệng thốt lên: “Mẹ ơi, tên nhóc nhà cậu có phải là đã nửa tháng nay không đánh răng rồi không, sao trong miệng lại thối như vậy? Rõ ràng là muốn thối chết người ta.”

Mạnh Tiểu Phát cuối cùng cũng tỉnh táo lại, tên này hóa ra không phải là quái vật, cậu ta trầm giọng nói: “Anh là ai?”

“Tôi là ai không hề quan trọng, quan trọng là anh cậu đừng lùi lại nữa, cứ ở lại đây là được rồi, có hiểu không?” Chu Vũ Long vênh mặt hất hàm nói, thuận tay còn kéo cái đuôi dài của đối phương: “Này, cái đuôi này sờ rất tuyệt đấy, trọng lượng cũng được, tay nghề thực sự rất tốt, lát nữa cho tôi xin link nhé!”

“Cút mẹ anh đi đi!” Mạnh Tiểu Phát nắm lấy cổ áo của anh ta và ném, Chu Vũ Long tội nghiệp gào thét lên rồi bay lên không trung như một quả bóng.

Lúc đang rơi xuống với vận tốc nhanh chóng, cái đuôi dài của thằn lằn hung hăng đập mạnh, đánh Chu Vũ Long bay ra ngoài như đánh bóng chày, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm, chỉ còn lại tiếng kêu thét thảm thương đang dần dần biến mất, điều đó khiến cho chị em nhà họ Thẩm đang đứng quan sát ở cách đó không xa phải há hốc mồm...

Mạnh Tiểu Phát bởi vì đang bị Phương Dạ làm cho phải kìm cả một bụng lửa giận, đang buồn rầu không có nơi nào để trút bỏ, nên cái thứ ngu ngốc này đã tự mình dâng lên đến tận cửa.

Phương Dạ khóe miệng co giật một hồi, nhìn độ cao và tốc độ bay, Chu Vũ Long nếu không chết thì cũng sẽ phải trở thành người thực vật, tên này thật sự là cứ tự chuốc khổ vào thân...

Mạnh Tiểu Phát tập trung sự chú ý của mình vào anh một lần nữa, lên tiếng cảnh cáo: “Đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích!”

“Rốt cuộc là anh đang muốn làm gì?”

“Tôi đi mua vài quả cam cho anh.”

Phương Dạ: ???

Kelly: ???

Thẩm Kiếm và Thẩm Kiều Kiều: ...

Mạnh Tiểu Phát đột nhiên tỉnh lại và giận dữ nói: “Ồ không đúng, ý của tôi là nếu anh dám nhúc nhích, tôi sẽ bẻ đầu của cô ta như hái cam!”

Phương Dạ bất lực nói: “Tôi vẫn luôn không hề nhúc nhích, anh đừng khích động!”

Phía đông nam quán bar là bãi biển Nhất Mã Bình Xuyên, Phương Dạ có thuật Ưng Nhãn nên đương nhiên không sợ Mạnh Tiểu Phát có thể chạy đến đâu, với tốc độ của anh, nhường cho đối phương chạy trước một phút cũng không thành vấn đề gì, anh hoàn toàn có thể dễ dàng đuổi kịp.

Nhìn thấy Phương Dạ quả thực là đang ngoan ngoãn đứng ngay tại chỗ, Mạnh Tiểu Phát thở phào nhẹ nhõm, bước thêm mấy bước nữa.

Đúng lúc này, điện thoại của Phương Dạ đột nhiên đổ chuông, anh thấy Mạnh Tiểu Phát đã đi xa rồi, nên lấy ra xem thì đó là cuộc gọi của Từ Lệ.

Sau khi nghe thấy giọng nói của cô ấy, không biết vì sao Phương Dạ thở phào nhẹ nhõm, bởi vì vừa rồi Kelly nói Mạnh Tiểu Phát đã giết rất nhiều người, anh còn tưởng rằng đội tuần tra đã đẫm trong biển máu rồi chứ!

“Phương Dạ, anh đang ở đâu?” Từ Lệ lo lắng không yên hỏi.

“Đang ngắm bầu trời ở bãi biển.” Phương Dạ cười khổ: “Đội phó Từ, các người làm ăn kiểu gì thế, tại sao lại để tên nhóc Mạnh Tiểu Phát trốn thoát ra ngoài rồi?” “Này, làm sao anh biết?” Từ Lệ rõ ràng là đang sửng sốt.

“Bởi vì anh ta cũng đang ở bãi biển, tình cờ bị tôi bắt gặp.”

Từ Lệ lo lắng: “Vậy anh ngăn cản anh ta lại chưa?”

Phương Dạ giải thích: “Trong tay anh ta còn có con tin, tôi làm sao có thể ngăn cản được?”

“Con tin gì, không phải là một người phụ nữ tóc tím đó chứ?”

“Ừ, còn là một người nước ngoài.” Phương Dạ nói: “Cô ta có vẻ đang bị sợ hãi, tôi không dám hành động hấp tấp.”

Từ Lệ suýt chút nữa đã bị tức chết: “Nước ngoài cái đầu anh đấy, người phụ nữ đó là thành viên của tổ chức Wild Hunt, cô ta và Mạnh Tiểu Phát là cùng một bọn, bọn họ chỉ đang diễn kịch mà thôi!”

“Không phải sao?” Phương Dạ sửng sốt: “Tại sao cô không gọi đến sớm hơn?”

“Mạnh Tiểu Phát đã đánh ngất tôi, ban nãy tôi vừa mới bị người hầu Tiêu Ân của anh đánh thức.” Từ Lệ lo lắng nói: “Anh mau ngăn bọn họ lại đi, nếu tôi đoán không lầm, hai người bọn họ hẳn là muốn rời khỏi Hoa Hải bằng đường biển, không thể để họ thành công được!”

“Hiểu rồi!” Phương Dạ không dám chần chừ, trực tiếp nhảy lên chiếc xe ba bánh nhỏ bên cạnh, vặn ga rồi lao thẳng về phía bãi biển.

“Không ổn rồi, anh ta đã nhìn thấu rồi!” Nhìn thấy chiếc xe ba bánh từ phía xa đang lao về mình, Mạnh Tiểu Phát đang cắm đầu cắm cổ chạy, đã sợ hãi đến mức mất hồn, suýt chút nữa đã khiến cho cả đôi chân thằn lằn của mình phải trẹo luôn rồi.

Kelly chưa từng nhìn được chứng kiến sự lợi hại của Phương Dạ nên không sợ hãi lắm, cô ta cố hết sức an ủi nói: “Đừng hoảng, tiếp tục chạy đi, người tiếp ứng chỉ còn cách chúng ta không xa mà thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.