Siêu Cấp Shipper

Chương 470: Chọn ngày không bằng gặp ngày




Thẩm Kiều Kiều nghe thấy vậy thì hai mắt lập tức sáng lên: “Em trai, có phải lúc nãy em đã gọi người rồi không?”

Cô ta biết em trai mình mở quán bar đã mấy năm, nên cũng có quen biết nhiều người trong giang hồ, chỉ cần gọi một cú điện thoại là bất kỳ lúc nào cũng có thể kéo mấy tên côn đồ đến giúp đỡ, cái gọi là hai nắm đấm cũng khó địch lại bốn tay, cho dù võ công của Phương Dạ có giỏi đến thế nào, gặp phải quá nhiều người thì cũng vô ích thôi.

Thẩm Kiếm nói: “Không sai, bây giờ chắc cũng đã đến rồi, hai tên đó chắc chắn không chạy thoát được đâu, tối nay sẽ là ngày chết của bọn họ!”

“Được, vậy chúng ta ra ngoài xem coi bọn họ chết thế nào!”

Lúc Phương Dạ và Điền Nhân đi ra khỏi cửa quán bar, tên bảo vệ vạm vỡ trước đó lập tức trốn ra xa, hai người nghênh ngang đi ra ngoài đường, đang định ngồi vào xe ba bánh rời đi, ở góc phố đột nhiên truyền đến tiếng phanh chói tai của bánh xe ma sát mặt đất.

Điền Nhân nhìn theo hướng phát ra tiếng động, thấy mười mấy chiếc xe van đang chạy như bay tới gần, trong chớp mắt đã chặn kín cả con đường đến giọt nước cũng không lọt.

Xung quanh truyền đến tiếng đóng cửa xe liên tục không dứt, mấy tên côn đồ ai nấy đều có vẻ mặt không có ý tốt, cầm dao và gậy sắt bước từ trong xe van ra, vây lại kín mít. Dẫn đầu là một tên mắt ưng để trần nửa người trên, phía sau đầu xăm một chữ “nhẫn” to đùng, trước ngực còn có hình rồng xanh hổ trắng bay lượn, cây dao trong tay anh ta to hơn những người khác, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì rồi!

Mấy tiệm bán đồ ăn vặt bên đường nhìn thấy cảnh tượng này, làm sao còn dám ở lại, trong chớp mắt đã bỏ chạy hết cả, còn có tác dụng hơn cả khi nhân viên thành phố đến truy quét.

Nhìn thấy đám người cao to đang không ngừng ép đến, Điền Nhân bị dọa đến sắc mặt thay đổi, bất giác chủ động nắm chặt lấy cánh tay của Phương Dạ.

Phương Dạ trấn an nói: “Đừng sợ, mặc dù mấy người này thấy thì nhiều thế thôi, thực ra đều chỉ là đồ ăn hại, có tôi ở đây, cô không cần lo lắng.”

Điền Nhân run rẩy nói: “Cậu đang đùa cái gì vậy, bọn họ không có một trăm cũng phải tám mươi người, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết chúng ta rồi, cậu bảo tôi làm sao không lo lắng được?”

Phương Dạ cười cười, không nói đúng sai, sắc mặt bình thản đi đến gần bọn côn đồ.

Tên mắt ưng dùng dao chỉ vào mũi anh, hỏi: “Nhóc con, lúc nãy mày là người kiếm chuyện ở trong quán bar đúng không?”

“Không sai.” Phương Dạ cười nhạt: “Các người là tay sai mà chị em nhà họ Thẩm gọi đến giúp phải không, có phải hơi ít người rồi không?”

“Quả nhiên là rất phách lối, rất hợp với khẩu vị của tao!” Tên mắt ưng cười ha ha: “Đáng tiếc mày đã đắc tội với cậu Thẩm, định sẵn là không sống qua nổi tối nay rồi, hãy nhớ kiếp sau hãy chú một chút, không phải người nào cũng có thể tuỳ tiện chọc vào được đâu!”

“Câu này cũng là câu mà tôi muốn nói với anh.” Phương Dạ nói: “Nhân lúc bây giờ tôi vẫn chưa ra tay, tôi khuyên các người mau chóng rời đi trước đi, để tránh một lát phải chịu đau đớn xác thịt.”

Tên mắt ưng hơi híp mắt lại: “Ý của mày là muốn giao đấu với đám người tụi tao đúng không?”

“Không sai.”

“Nhóc con, đừng tưởng đánh ngã được mấy tên bảo vệ là có thể trở thành siêu nhân, dám tỏ vẻ trước mặt Nhiếp Ưng này, xem như mày đen đủi tám kiếp rồi!” Tên mắt ưng tiện tay vung cây dao thành một vòng đẹp mắt, sau đó dùng sức quơ ra, thùng rác ở bên đường bỗng chốc bị chém thành hai nửa, khiến Điền Nhân bị dọa đến hét lên!

Nhiếp Ưng hài lòng khi thấy vẻ mặt sợ hãi của Điền Nhân, anh ta cười lạnh nói: “Nhìn thấy chưa, đây sẽ là kết cục lát nữa của mày đó, chuẩn bị chịu chết đi!”

Phương Dạ móc móc ngón tay với anh ta: “Con người anh thật là nói nhiều lời vô dụng, chỉ tổ lãng phí thời gian, có bản lĩnh thì qua đây nào!”

Nhiếp Ưng bị anh nhạo báng đến vô cùng tức tối, cầm lấy hai cây dao la hét xông lên, lưỡi dao lạnh lẽo khúc xạ ánh sáng của mặt trăng, khiến Điền Nhân bị doạ đến nhắm chặt hai mắt không dám nhìn nữa.

Ầm ầm!

Vào lúc tên mắt ưng hung hăng tấn công, một bóng đen vạm vỡ đột nhiên từ trên trời đáp xuống, một cái móng vuốt có lớp giáp sắt đạp anh ta xuống đất!

Hửm? Đây là chuyện gì vậy?

Sau khi nhìn thấy rõ bóng đen vừa đáp xuống là Mạnh Tiểu Phát, hơn nữa trong lòng cậu ta còn ôm Kelly, Phương Dạ đột nhiên ngẩn người ra, còn đám côn đồ vây kín xung quanh cũng bị hình dạng kinh khủng của con quái vật này dọa cho nhảy dựng lên, tất cả đều đồng loạt lùi ra sau vài bước.

Nhiếp Ưng bị giẫm trên đất kêu lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi, sau đó chửi ầm lên: “Rốt cuộc là tên khốn nào đã đạp lên người tao, mau bò ra cho ông đây, nếu không coi chừng tao dùng một dao chém chết bây giờ!”

“Thật là ồn quá đi!”

Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, vốn dĩ trong lòng Mạnh Tiểu Phát đã hơi hốt hoảng, bị anh ta làm ồn lại càng phiền não hơn, nên dứt khoát nhấc móng vuốt lên rồi bỏ xuống, chỉ nghe thấy một tiếng phụt vang lên, đầu của tên côn đồ bị vỡ nát như trái dưa hấu…

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc này, đám côn đồ làm gì còn dám ở lại nữa, lập tức nhao nhao ba chân bốn cẳng chạy đi, đến xe van cũng chẳng quan tâm. Còn Điền Nhân thì trợn mắt một cái rồi ngất đi luôn, Phương Dạ dứt khoát nhét cô ta vào trong khoang xe của xe ba bánh, sau đó nhìn con quái vật với vẻ mặt hài hước.

“Mạnh Tiểu Phát, sao anh lại nhảy ra nữa rồi, chắc không phải là đến tìm tôi tính sổ chứ?”

Mạnh Tiểu Phát cảm thấy mình quả thật là vô cùng mất mặt, lúc nãy không dễ gì mới dùng Từ Lệ dẫn dụ Sean đi, thế mà không ngờ lúc dẫn theo Kelly lại đúng lúc bắt gặp tên biến thái Phương Dạ này…

Kelly nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt, trong mắt tỏa ra sự kinh ngạc, cô ta không hiểu tại sao Mạnh Tiểu Phát đã biến hoá thành người thằn lằn lại sợ người này như vậy?

Hơn nữa nghe hai người nói chuyện, hình như đây không phải là lần đầu tiên hai người họ giao đấu.

“Phương Dạ, anh đừng có mà đắc ý, rồi sẽ có một ngày tôi sẽ nhai xương của anh đến cặn cũng không còn!”

Đương nhiên là Phương Dạ chẳng sợ kiểu uy hiếp miệng hùm gan sứa này rồi, anh mỉm cười nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, đừng rồi sẽ có một ngày nữa, bây giờ luôn đi?”

Anh vừa nói, vừa bước một lớn lên trước.

“Anh đừng qua đây!” Mạnh Tiểu Phát giật mình nhảy dựng lên, bất giác lùi về sau một bước, vào lúc này, đám người Thẩm Kiều Kiều mặt mũi sưng vù đúng lúc đi ra khỏi cửa quán bar.

Sau khi nhìn thấy con đường trống vắng không có một ai, trên mặt của ba người tràn đầy sự nghi hoặc.

Thẩm Kiều Kiều hỏi: “Em trai, người mà em gọi đến đâu? Nếu còn chưa đến, hai tên kia sẽ đi mất đó!”

Thẩm Kiếm không trả lời câu hỏi của cô ta, bởi vì sự chú ý của anh ta đều bị con quái vật ở trên phố thu hút rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.