Siêu Cấp Shipper

Chương 467: Dám đến đây ra vẻ




Sau khi đến tát đôi cẩu nam nữ hai cái bạt tay, Điền Nhân cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm, vẫy vẫy tay nói: "Hai cái tát tay này trả lại cho các người, tên họ Chu kia, đừng tưởng bản thân cao quý lắm, tôi căn bản không yêu anh nữa, từ hôm nay trở đi chúng ta đường ai nấy đi, tạm biệt!"

Cô ta quay người muốn rời đi, lại không ngờ đụng phải người nào đó, ngước đầu nhìn, thì ra là một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, theo sau còn có hai vệ sĩ mặc vest.

"Xin lỗi." Điền Nhân đang định bước ra chỗ khác, không ngờ đối phương đột nhiên nắm lấy tay cô ta.

Khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên: "Người đẹp, đánh người xong liền muốn rời khỏi, đúng là không coi họ Thẩm tôi ra gì rồi?"

Điền Nhân cảnh giác nhìn anh ta: "Đây là ân oán riêng của tôi và bọn họ, có liên quan gì đến anh sao?"

Người đàn ông cười nhạt nói: "Đương nhiên có liên quan rồi, về tình, người cô đánh là chị của tôi, về lý, chủ quán bar này là tôi, khách của quán mình bị đánh, tôi có thể ngồi nhìn không quản sao?"

Thẩm Kiều Kiều gào lên: "Không được để con tiện nhân này rời khỏi, dám tát tay bà đây, hôm nay tao nhất định phải dạy cho cô ta một bài học, khiến cô ta biết hoa tại sao lại đỏ!"

Điền Nhân tức giận nói:  "Đàn bà già như bà còn không biết xấu hổ, tối nay rõ ràng là bà ra tay trước, tôi chỉ là đánh lại thôi!"

Thẩm Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng: "Con tiện nhân, mặt của cô có thể so sánh với tôi sao, bà đây đánh cô bạt tay đã là cho cô mặt mũi, người bình thường tôi còn lười mà đánh bọn họ!"

Người đàn ông hỏi: "Chị, chị định làm sao với cô ta?"

"Kêu người đem cô ta vào phòng đi, chị có cách hành hạ cô ta!" Thẩm Kiều Kiều cười thương xót: “Ít nhất cũng phải để cô ta cả đời này không quên được, từ nay về sau cũng không dám đối đầu với tôi."

Thẩm Kiếm hơi do dự: "Chị, nghe nói Hoa Hải bây giờ đang ầm ĩ mấy ngày nay, đừng đùa quá trớn."

Thẩm Kiều Kiều lãnh đạm nói: "Yên tâm, chị tự biết có chừng mực."

Điền Nhân vừa nghe muốn đem cô nhốt vào phòng tối, lập tức lo lắng: "Các người, đừng làm bậy à, tôi có người giúp ở bên ngoài đó!"

"Cô mà cũng mang theo người đến, hù dọa ai vậy?" Chu Vũ Long cười lạnh nói: “Điền Nhân ơi Điền Nhân, bình thường cô bận công việc, bạn bè còn không có đến hai người, ai sẽ rảnh rỗi đến giúp cô chứ?"

"Ai nói không có, anh ấy đang đứng canh ở bên ngoài đấy!" Điền Nhân bây giờ đã hối hận vì bản thân quá kích động, sớm biết nghe lời Phương Dạ, không hành động thiếu suy nghĩ thì tốt rồi.

Nhưng mà, tên nhóc Phương Dạ này hiệu suất cũng chậm quá rồi, đến bây giờ vẫn chưa đi vào, chẳng lẽ bị tên bảo vệ to lớn ngoài cửa giữ lại rồi...

Nghĩ đến điều này, trong lòng cô ta có chút lo sợ.

"Vẫn còn đang đứng ngoài kia, xem ra căn bản không dám vào rồi." Chu Vũ Long cười giễu cợt: “Chị Kiều, đối với tiện nhân không có tiền không có chống lưng này, không cần khách sáo, chị muốn làm như thế nào cứ làm như thế đó!"

Thẩm Kiều Kiều gật gật đầu: "Tốt, vậy cứ giúp cô ta quay một đoạn phim đi, đăng lên mạng cho mọi người vui một chút."

"Bà dám?" Điền Nhân nhất thời vừa sợ vừa tức giận, ánh mắt đối phương đều là ý xấu, dùng đầu gối cũng có thể đoán được là loại video gì.

Nếu thật sự đăng lên mạng, thế thì cả đời này căn bản đã bị hủy rồi.

Thẩm Kiều Kiều rất thỏa mãn vẻ mặt kinh sợ của đối phương, cô ta cười lạnh: "Làm sao tôi không dám, thế nào, bây giờ biết sợ rồi? Đáng tiếc, trễ quá rồi, em à, đưa cô ta vào phòng!"

"Thả tôi ra, các người như vầy là phạm pháp...á á á?" Điền Nhân nhìn thấy không ít khách đang nhìn về phía này, muốn giãy giụa cầu cứu, ai ngờ lập tức đã bị bảo vệ bịt miệng lại.

Thẩm Kiếm lạnh lùng nhìn lướt qua, những người khách đó không dám nhìn thẳng vào anh ta, lập tức thu ánh mắt về.

"Còn ngẩn ra làm gì, đem cô ta vào trong đi, nhớ là trói tay chân lại."

"Dạ biết, ông chủ."

Điền Nhân liều mạng giãy dụa, nhưng mà sức lực cô ta làm sao so được với tên bảo vệ cường trắng, giống như con gà con bị người bắt đem đi, mà Thẩm Kiều Kiều với Chu Vũ Long lại đứng phía sau lạnh lùng cười.

Ngay tại thời điểm Điền Nhân cảm thấy tuyệt vọng, sau lưng Thẩm Kiếm đột nhiên truyền lại một giọng nói uể oải: "Đợi một chút, các người muốn đem cô ta đi đâu?"

Nghe thấy giọng của Phương Dạ, trong mắt Điền Nhân lập tức dấy lên hy vọng, mà những người khác cũng nhao nhao lên nhìn anh ấy, sau khi nhìn thấy đối phương cũng chỉ là một shipper mặc áo khoác vàng, Chu Vũ Long xém chút nữa cười ra tiếng.

" Điền Nhân, chẳng lẽ anh shipper này là người đi chung với cô sao, đừng đùa như vậy chứ?"

Phương Dạ thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta: "Anh chính là tên đàn ông rác rưởi thay lòng đổi dạ đó sao? Bộ dạng cũng không phải là quá xấu, không trách bà già này thích anh."

Chu Vũ Long đang cười chợt đông cứng lại, tức giận hừ một tiếng, nói:"Tên nhóc, miệng mồm sạch sẽ một chút, tin tôi kêu người đem cậu quăng ra ngoài không?"

"Tôi đúng là không tin." Phương Dạ cười hì hì: “Hay là như thế này đi, bây giờ các người thả bạn tôi ra ngay lập tức, nếu các người tự tát mình mười cái, thì tôi có thể tha cho các người lần này."

Thẩm Kiếm cười lạnh lùng, nói: "Tên nhóc, xem cậu tuổi còn trẻ, khẩu khí cũng không nhỏ, biết tao là ai không?"

"Không cần biết anh là ai, dù sao cũng đã nói rồi, cơ hội chỉ có một lần, nghe không nghe thì tùy các người." Phương Dạ vẻ mặt thong thả mà nói.

"Hay lắm tên nhóc, dám đến địa bàn của tao ra vẻ đúng không, tao sẽ khiến mày hối hận vì những lời nói lúc nãy!" Thẩm Kiếm phất tay, các góc tối lập tức xuất hiện vài tên bảo vệ to lớn: “Xé miệng của nó ra, sau đó vứt ra đường!"

"Vâng, ông chủ." Một tên mặc đồng phục bảo vệ cao lớn không giống ai bước lên phía trước, vươn tay nắm lấy áo Phương Dạ, dự định cho đối phương một vài cái tát tay rồi nói sau.

Thế mà, chưa đi được một thước, trong đại sảnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng động lớn, sau đó liền nhìn thấy anh ta lộn ngược như con tôm luộc bị hất văng đến chiếc ghế sô pha cách đó vài mét.

Nhìn thấy đội trưởng đội bảo vệ nằm sấp trên mặt đất sùi bọt mép, khách ngồi bàn nọ bị dọa sợ mà hét lên, vội vàng đứng dậy lùi về phía sau vài bước.

Vài tên bảo vệ còn lại trợn tròn mắt, bởi vì ánh đèn lờ mờ, không ai nhìn thấy rõ Phương Dạ động chân, căn bản không biết tại sao đội trưởng lại văng đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.