Phương Dạ không ngoảnh đầu lại nhìn chiếc Air Puma đẹp trai của mình mà lái xe ba bánh nhanh như chớp trở về quán trà sữa. Cùng lúc đó, bên ngoài sân bay Hoa Hải xuất hiện một cô gái tóc tím dáng người nóng bỏng, phong cách trưng diện của cô ta táo bạo dẫn đầu xu hướng, trên sống mũi cao mang một chiếc kính mát gọng to thật lớn, tổng thể thoạt nhìn bí ẩn và gợi cảm, rất dễ khơi dậy dục vọng chinh phục của đàn ông.
Cô gái tóc tím tiện tay vẫy một cái, một chiếc taxi đã chú ý đến cô ta từ lâu nhanh chóng dừng ở bên đường, ánh mắt ông chú tài xế hơi nheo lại để nhìn, cười lên và nói: “Xin chào người đẹp, đến Hoa Hải du lịch à?”
Cô gái tóc tím không để ý đến ông ta mà trực tiếp mở cửa xe và ngồi vào ghế phụ lái, sau đó mở miệng nói: “Đến đồn cảnh sát.”
Ông chú tài xế có chút ngạc nhiên, bởi vì lúc này ông ta mới phát hiện đối phương ngoại trừ một cái bóp đầm ra thì không có hành lý nào nữa, hoàn toàn không giống với những người bạn quốc tế khác đến Hoa Hải du lịch cùng túi lớn túi nhỏ.
Ông ta vừa khởi động xe vừa hỏi: “Người đẹp, cô vừa tiễn bạn lên máy bay à?”
Cô gái tóc tím dựa người vào lưng ghế, hình như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không quan tâm đến suy nghĩ của ông ta.
Thấy đối phương rặt một vẻ xa cách ngàn dặm từ chối người khác, ông chú tài xế chỉ có thể tự cười nhạo bản thân, sau đó đưa taxi vào trong dòng xe, gần năm mươi phút mới đến đích.
Sau khi dừng xe, ông chú tài xế nhìn vào đồng hồ: “Tổng cộng một trăm hai mươi bảy tệ, cảm ơn cô!”
“Không cần thối lại.” Cô gái tóc tím tiện tay bỏ lại một tờ tiền, sau đó đẩy cửa xuống xe, động tác nhanh gọn dứt khoát.
Ông chú tài xế nhặt tờ tiền giấy trên chỗ ngồi vẫn còn lưu hương thơm nhìn qua, cái này vậy mà lại là một tờ ngoại tệ mệnh giá lớn, đừng nói là trả tiền xe lần này, chạy thêm mấy cuốc nữa cũng được luôn á!
“Người đẹp ngoại quốc đúng là hào phóng…” Sau khi ông ta cảm thán một tiếng thì vui vẻ lái xe rời đi, còn cô gái tóc tím thì đánh giá đồn cảnh sát bên kia đường một hồi lâu, sau đó đi vào một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24.
Chủ cửa hàng là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, cậu ta vốn đang ngồi trước máy tính say sưa theo dõi một bộ phim, sau khi đối phương đi vào, thoáng cái đã bị dáng người cao ráo hoạt bát hấp dẫn lôi kéo sự chú ý.
Cái đệt, vốn liếng tầm này đoán chừng cũng có thể đi làm siêu mẫu được luôn, quả là hoàn hảo không chê vào đâu được!
Cô gái tóc tím không quan sát hoàn cảnh bên trong cửa hàng mà lại đứng trước quầy thu ngân, chủ cửa hàng lau sạch dòng nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống, lập tức trưng vẻ mặt tươi cười chào hỏi: “Người đẹp, có muốn mua gì không?”
Trong lòng cậu ta âm thầm nghĩ đến, đêm hôm khuya khoắt, một cô gái ngoại quốc xinh đẹp cực phẩm thế này chạy đến cửa hàng tiện lợi, nếu như là muốn mua T thì đáng giận quá!
Cô gái tóc tím khẽ mỉm cười, đôi môi hơi dày gợi cảm đột nhiên bật ra một câu khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ: “Tôi muốn mua cậu.”
Cộp cộp!
Vừa dứt lời, kẹo mút trong miệng chủ cửa hàng đã rơi xuống mặt bàn, cậu ta nghẹn họng, dường như từ trong khiếp sợ còn chưa kịp phản ứng lại.
Ông trời có mắt mà, chẳng lẽ cún độc thân tôi đây rốt cục cũng được một nàng ngựa cái phương Tây giẫm chết ư?
Hormone bên trong cơ thể chủ cửa hàng nhanh chóng tăng cao, cậu ta hung hăng véo đùi một cái để xác định mình không nằm mơ, lắp bắp hỏi: “Người đẹp, cô nói là muốn mua... mua tôi?”
“Ở đây chỉ có mình cậu là đàn ông, tôi không mua cậu còn có thể mua ai đây?” Tiếng Hoa của cô gái tóc tím tuy là hơi cứng nhắc một chút nhưng lại mang theo kiểu tình ý khác, cô ta vừa nói vừa tháo kính của mình ra, để lộ một đôi mắt màu tím xinh đẹp như phỉ thúy.
Điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là, trong đồng tử của cô ta tựa như có một tia sáng lấp lánh, như mộng như ảo!
“Đẹp… Mắt đẹp quá…” Sau khi chủ cửa hàng nhìn thấy đôi mắt ấy, cậu ta vốn đã có chút thần hồn điên đảo thì nay lập tức lâm vào trạng thái si ngốc.
Cô gái tóc tím đeo kính mát lên lần nữa, sau đó chỉ vào phòng chứa đồ bên trong: “Bây giờ vào nghỉ ngơi đi, ít nhất phải đến sáng mai mới có thể tỉnh lại được.”
Chủ cửa hàng đờ đẫn mà gật đầu, sau đó giống như xác chết đi vào trong phòng chứa đồ, còn thuận tay khóa trái cửa lại, chẳng bao lâu sau, bên trong truyền đến tiếng ngáy yếu ớt.
Cô gái tóc tím ngồi xuống quầy thu ngân, sau đó mở camera giám sát nhanh chóng xem xét.
Trong và ngoài cửa hàng tiện lợi có bốn camera, trong đó có một camera đối diện với cổng của đồn cảnh sát, cho nên cô ta nhanh chóng tìm được tin tức mà mình muốn.
“Người bị áp giải về cuối cùng vào tối hôm qua tám chín phần mười chính là Rắn Mối Vượn, vậy thì vừa khéo, cũng đỡ cho mình phải lăn tới lăn lui khắp nơi.”
Cô gái tóc tím hài lòng gật đầu, ngay khi cô ta chuẩn bị tắt video thì điện thoại trên bàn vang lên.
Sau vài giây do dự, cô ta vẫn nhấc điện thoại lên: “Xin chào, đây là cửa hàng tiện lợi IKEA.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Phùng Khang: “Ấy, sao lại là tiếng của một em gái ha, cái thằng Tiểu Hứa kia đâu?”
Cô gái tóc tím thuận miệng nói: “Anh ấy bị đau bụng nên hơi khó chịu, đã về nghỉ ngơi rồi ạ.”
“Vậy sao, vậy cô là bạn gái của nó đúng không?”
“Đúng vậy.”
Phùng Khang tiếp tục nói: “Vậy được rồi, cô giúp tôi đưa ít đồ đến đồn cảnh sát đi, hai bao thuốc Trung Hoa cứng, hai tô mì ăn liền, thêm ba lon Hắc Ngưu, địa chỉ là văn phòng đầu tiên ở góc lầu hai, nhớ kỹ chưa?”
Cô gái tóc tím mỉm cười nói: “Đã nhớ rồi ạ, xin hãy yên tâm, tôi lập tức đến ngay.”
“Vậy được rồi, cô báo một tiếng với chú Lý gác cổng, nói là đưa đồ cho Phùng Khang là được, chú ấy sẽ cho cô vào, làm phiền cô rồi.”
“Vâng, tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng cô gái tóc tím lộ ra một nụ cười, cô ta cầm lấy một bộ quần áo nhân viên cửa hàng từ trên lưng ghế mặc vào, sau đó tiện tay cầm hai gói thuốc lá trên giá thuốc lá, kế tiếp lấy thêm mì tô và đồ uống.
Trước khi ra khỏi cửa, cô ta còn búi mái tóc màu tím lên, sau đó đội một cái mũ lưỡi trai màu vàng, cứ như vậy đi thẳng tới cổng đồn cảnh sát, ngay cả cửa hàng tiện lợi cũng lười chẳng buồn đóng lại.
Chú Lý gác cổng nhìn thấy nhân viên cửa hàng thì sau đó thuận miệng hỏi một câu rồi thả đi, bởi vì người thức khuya trong đồn cảnh sát đều thích gọi cho cửa hàng tiện lợi đối diện đưa thuốc lá, việc này cũng đã trở thành chuyện bình thường.
Cô gái tóc tím nghênh ngang đi vào đại sảnh lầu một của đồn cảnh sát, cô ta cũng không nóng lòng đi lên lầu hai mà nhìn lướt qua bảng thông báo bên cạnh vài lần, rất nhanh đã tìm được tên của Phùng Khang.
Còn là một vị trung đội trưởng cơ đấy, xem ra chức vụ không thấp nha, hẳn là có thể biết được không ít tin tức nhỉ…
Cô ta mím môi cười, xoay người từ cầu thang đi lên lầu hai, sau đó gõ cửa của một trong những văn phòng.
“Mời vào.” Bên trong truyền đến giọng của Phùng Khang.
Cô gái tóc tím đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bên trong khói thuốc lượn lờ, hai người đàn ông đang ngồi trước màn hình máy tính lật xem tài liệu, bên cạnh còn bày gạt tàn cà phê các thứ.