Siêu Cấp Shipper

Chương 459: Bà chủ sẽ mắng người đó




Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phương Dạ cũng nghe thấy giọng nói của hệ thống: “Đinh! Kí chủ đã hoàn thành một lần ship đặc biệt, phần thưởng là nhân đôi điểm nâng cấp kỹ năng, tổng điểm hiện tại là bảy!”

Thấy mẹ mình hồn bay phách lạc cúp điện thoại, Tiêu Tuấn thuận miệng hỏi một câu: “Mẹ, chú họ nói thế nào?”

“Không nói gì cả.” Mẹ Tiêu đen mặt để điện thoại xuống, sau đó nói với chồng mình: “Ông, đi dời xe đi.”

Cha Tiêu rắm cũng không dám thả, ngoan ngoãn cầm chìa khoá rời đi. Cha Dương và mẹ Dương thấy bọn họ xì hơi, trong lòng rất muốn cười, đồng thời cũng tỏ ra rất nghi ngờ với thân phận của Phương Dạ.

Mẹ Dương lén lút hỏi Dương Lâm: “Con gái, rốt cuộc bạn trai con có lai lịch gì vậy, đến giám đốc của trung tâm Kim Hoa cũng gọi ra được?”

Dù sao Dương Lâm cũng không thể nói rõ ra rằng người này chính là ông chủ đằng sau của khu thương mại Kim Đỉnh, chỉ đành nói lấp lửng: “Thực ra con cũng không rõ lắm, hình như anh ấy rất thân với ông chủ của Kim Đỉnh, chắc là bạn từ nhỏ.”

Mẹ Dương đột nhiên mặt mày hớn hở: “Thật sao, vậy sao con không bảo cậu ấy dùng chút quan hệ, để thăng con lên làm giám đốc này nọ?”

“Mẹ, mẹ đừng có can thiệp vào mấy chuyện này, tự con có tính toán.” Dương Lâm cười khổ nói.

Cha Dương cũng nói: “Bà xã, con người bà thật không biết nắm bắt trọng điểm, nếu như những gì Phương Dạ nói nãy giờ là thật, vậy con gái chúng ta có thăng chức hay không thì có liên quan gì chứ?”

Mẹ Dương bỗng chốc hiểu ra: “Đúng đúng đúng, đã giàu có như vậy, có đi làm hay không hoàn toàn không phải là vấn đề, con gái chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi!”

Đoạn đối thoại của cả nhà họ đều bị Phương Dạ nghe thấy, anh đột nhiên mỉm cười nói: “Chú, dì, con có một đề nghị nho nhỏ, không biết chú dì có muốn nghe không ạ?”

Bây giờ, thái độ của cha Dương đối với anh đã thay đổi một trăm tám mươi độ, vẻ mặt mỉm cười nói: “Tiểu Phương, con cứ nói, chú và dì rửa tay lắng nghe đây.”

“Trước kia con có nghe Tiểu Lâm nói, chú dì rất muốn đi châu Âu du lịch đúng không?”

“Chuyện này à…”

Cha Dương chần chừ một lúc, còn mẹ Dương thì mắt sáng rực lên, mau chóng đáp lời: “Đúng đúng đúng, đúng là trước đó dì có nói với Tiểu Lâm như vậy, nhưng mà bởi vì chi phí quá cao, nên tạm thời không thể thực hiện nguyện vọng này được.”

“Vậy là được rồi, đề nghị của con rất đơn giản, lúc nãy Tiểu Lâm đã nói qua rồi, con có một chiếc du thuyền bây giờ đang đậu ở nước hoa anh đào, nếu chú dì không chê thì ngày mai có thể ngồi máy bay trực thăng tư nhân của con để bay đến đảo Cửu Châu.” Phương Dạ cười nói: “Du thuyền tên là Gloria, hành trình tiếp theo của nó đúng lúc là châu Âu, chỉ cần thời gian của chú dì dư dả, hoàn toàn có thể đi chơi hai ba tháng rồi về.”

Cha Dương ngẩn ra: “Ở trên du thuyền hai ba tháng, vậy… vậy phải tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa còn chi phí của máy bay tư nhân nữa?”

Mẹ Dương liếc ông ta một cái: “Cái đầu của ông có phải bị cửa kẹp rồi hay không? Máy bay tư nhân và du thuyền vốn dĩ là của Tiểu Phương, sao cậu ấy có thể lấy tiền của chúng ta được. Tiểu Phương à, dì nói có đúng không?”

Dương Lâm nghe xong, cảm thấy vô cùng cạn lời, mặt có hơi bỏng rát.

“Chú và dì hãy yên tâm, hai người chắc chắn sẽ không cần bỏ ra một đồng, con sẽ bao trọn gói.” Phương Dạ mỉm cười nói: “Con sẽ bảo thuyền trưởng giữ lại căn phòng tổng thống tốt nhất cho chú dì, tất cả chi phí trên đường đi bao gồm cả mua sắm đều cứ tính cho con, chú dì chỉ cần hưởng thụ thoả thích là được.”

Sau khi nghe thấy những lời này, Dương Lâm vốn dĩ hơi xấu hổ cũng cảm thấy hơi động lòng, đây là chuyện là đa số phụ nữ nằm mơ cũng muốn đó!

“Phương Dạ, người ta cũng muốn đi nha.” Cô ta không nhịn được mà làm nũng nói.

Phương Dạ nhẹ nhàng sờ gương mặt mịn màng của cô ta, tràn đầy yêu thương mà nói: “Cô bé ngốc, em muốn đi thì cứ đi đi, mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần bàn với anh, cứ coi như là cho bản thân mình một kỳ nghỉ đi.”

Mặt Dương Lâm đỏ đến tận mang tai, cắn môi nói: “Nhưng mà, người ta muốn đi cùng với anh cơ…”

Sau khi nhìn thấy gương mặt xán lạn rực rỡ của Dương Lâm, trong lòng Tiêu Tuấn bùng bùng lửa giận, nhưng mà anh ta lại không thể làm được gì khác.

Phương Dạ do dự nói: “Bây giờ anh tạm thời không thể rời khỏi Hoa Hải lâu được, em vẫn là đi cùng với chú dì đi.”

Dương Lâm ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy em cũng không đi nữa, em ở lại đây với anh.”

Bữa cơm này, mẹ con nhà họ Tiêu ăn như nhai sáp, bây giờ bọn họ đã không còn dám xem thường Phương Dạ nữa, có thể khiến Tiêu Dương coi anh như một nhân vật lớn, bọn họ có thế nào cũng không thể chọc vào được. Mặc dù nhà họ Tiêu giàu có, nhưng ở Hoa Hải thì nhiều nhất cũng chỉ nhóm thứ hai thứ ba mà thôi, vẫn còn cách tầng lớp giàu sang thật sự một khoảng xa.

Không bao lâu sau, cha Tiêu trở lại, vẻ mặt phấn khích nói: “Nhóc con giỏi lắm, lúc hãy mọi người không nhìn thấy đâu, ở chỗ bãi đậu xe tấp nập lắm đó…”

“Hừ!”

Mẹ Tiêu hờ hững nhìn ông ta một cái, từ trong mũi đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

Cha Tiêu lập tức rụt cổ lại, ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.

Không bao lâu sau, Dương Lâm nhận được một cú điện thoại, sau khi cúp máy thì tiến đến gần bên tai Phương Dạ nói: “H225 đang trên đường đến, chúng ta có thể đi ra rồi.”

“Chuyện phía sau tôi sẽ không tham dự vào nữa, cô dẫn bọn họ đi đi, tôi đi trước đây.” Phần thưởng của hệ thống đã có rồi, phiền phức của Dương Lâm cũng đã được giải quyết xong rồi, Phương Dạ cảm thấy mình không cần phải tiếp tục cùng đám người này chơi đùa nữa.

“Được, vậy anh làm việc của anh trước đi, tôi sẽ ở nhà chờ anh về.” Dương Lâm gật gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn như cô vợ mới cưới.

Bây giờ mẹ Dương càng nhìn càng thích Phương Dạ, mau chóng hỏi: “Tiểu Phương, con không dạo Hoa Hải cùng chúng ta sao?”

Phương Dạ mỉm cười nói: “Thật ngại quá dì, con còn có việc quan trọng phải làm, lần sau đi cùng mọi người sau nhé.”

Cha Dương hỏi: “Đã giờ này rồi, còn có việc gì quan trọng chứ?”

Phương Dạ “xấu hổ” vỗ vỗ chiếc áo gi-lê của mình: “Bởi vì bây giờ con vẫn đang trong giờ làm việc, lúc nãy vừa lỡ dỡ nhiều thời gian như vậy, con còn không về thì sẽ bị bà chủ mắng đó.”

Mấy người đột nhiên trừng to đôi mắt, mẹ Dương lắp bắp nói: “Ý… ý con là, bây giờ con còn phải trở về đi ship sao?”

“Đúng vậy, làm shipper vốn dĩ là công việc chính của con mà, Tiểu Lâm cũng biết chuyện này.” Phương Dạ cười đứng dậy: “Máy bay trực thăng chắc cũng đến rồi đó, bây giờ mọi người có thể xuống dưới rồi, con đi trước đây, tạm biệt!”

Một đại gia có giá trị ít nhất mấy chục tỷ, vậy mà công việc chính lại là shipper?

Tiền làm shipper một năm còn không bằng chi phí tiêu tốn khi ngồi một lần máy bay nữa!

Tiêu Tuấn và mẹ Tiêu chỉ có thể âm thầm khinh thường: Đúng là một tên khoác lác…

“Tạm… Tạm biệt!” Cha Dương và mẹ Dương hoàn toàn không thể nào hiểu nổi chuyện này, chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười vẫy tay tạm biệt anh, còn một nhà ba người họ Tiêu ở bên cạnh đã hoàn toàn bị xem thành không khí, Phương Dạ nhìn cũng lười nhìn bọn họ một cái…

Mười phút sau, chiếc H225 có vẻ ngoài vô cùng dũng mãnh từ từ đáp xuống bãi đậu xe đã được dọn sạch, cha Dương và mẹ Dương kinh ngạc một lúc lâu, miệng cũng chưa khép lại được. Lần này Tiêu Tuấn cuối cùng cũng tin Phương Dạ vốn dĩ không phải là bốc phét, đã hoàn toàn hết hi vọng với Dương Lâm.

“Bác cả, bác gái, hai người đừng nhìn nữa, mời lên máy bay nào!” Tiếp viên hàng không là Dương Du Hân mỉm cười nói.

Lúc này cha Dương mới nhìn thấy cháu gái của mình, ông ta kinh ngạc nói: “Tiểu Hân? Sao con lại…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.