Siêu Cấp Shipper

Chương 454: Đi chơi




Mẹ Dương giải thích: “Thật ra Tiểu Lâm bình thường ăn mặc cũng khá ổn, nhưng không biết hôm nay sao mà con bé lại chọn váy này để đi ra ngoài.”

“Quên đi, dù sao đó cũng không phải vấn đề chính.” Mẹ Tiêu lại hỏi: “Vậy bây giờ cháu có đi làm không?”

Dương Lâm nói: “Có ạ.”

“Chú làm việc ở đâu và làm gì?”

Dương Lâm thành thật nói: “Đầu tư Kim Đỉnh, bây giờ đang là một thư ký.”

Mẹ Tiêu lại cau mày: “Kim Đỉnh là một công ty tốt, nhưng thư ký thì... không phải là tình nhân đó chứ?”

Sắc mặt Dương Lâm hơi đỏ lên: “Đương... Đương nhiên là không phải rồi ạ!”

Tiểu Tuấn không chịu được nữa: “Mẹ, Tiểu Lâm là người đàng hoàng, sao có thể làm tình nhân của người khác được?”

Thái độ của mẹ Tiêu đối với con trai hoàn toàn trái ngược với chồng, bà ta mỉm cười hỏi: “Con trai cưng à, làm sao con biết cô ta có phải là tình nhân hay không được chứ?”

Cha Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng ớn lạnh, không phải chứ, đã hai mươi mấy tuổi rồi mà còn gọi là con trai cưng, có thấy buồn nôn không thế?

Tiêu Tuấn mất kiên nhẫn nói: “Con nói không phải là không phải, mẹ đừng nhiều lời nữa!”

Mẹ Tiêu nói: “Cho dù không phải thì sự nghiệp của cô ta cũng rất không tốt. Nhà họ Tiêu của chúng tôi là một gia đình lớn có tiếng tăm ở Hoa Hải, nếu để truyền ra ngoài sẽ mất mặt đấy!”

“Chuyện này không cần mẹ quan tâm, dù sao con thích cô ấy là được.” Tiêu Tuấn trừng mắt nhìn bà ta một cái.

Sắc mặt Dương Lâm tái nhợt, cô ta có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới việc anh ta sẽ nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ sự ngụy trang cho xấu đi của cô đã bị nhìn thấu rồi sao?

Mẹ Tiêu rõ ràng là một người cưng chiều con trai, thế nên bà đã trực tiếp nhượng bộ: “Được rồi, được rồi, được rồi, con trai cưng nói thế nào thì sẽ là vậy, mẹ không quan tâm nữa!”

Cha Dương và mẹ Dương đưa mắt nhìn nhau không nói nên lời, bọn họ không ngờ rằng lại gặp được một gia đình cực phẩm như vậy, họ đang hoài nghi liệu cuộc gặp gỡ hôm nay có phải là một sai lầm hay không.

Dương Lâm cũng trực tiếp ôm trán, ông nội ơi là ông nội, cái hôn ước ông nội định từ bé này thật sự là đã gài cháu của mình rồi...

Cô ta không biết rằng lúc này ông chủ của mình cũng đã bước vào nhà hàng Saint. Phương Dạ vốn cũng không phải là người nhiều chuyện, nhưng anh nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Dương Lâm nên muốn vào xem xem có thể giúp được gì không.

Anh không trực tiếp xông vào để tìm hiểu, mà bảo Andre mở một phòng riêng bên cạnh, ông ta lập tức tuân theo mà không hề thắc mắc bất cứ điều gì.

Sau khi các món ăn được dọn ra, bầu không khí trong phòng riêng cuối cùng cũng dịu bớt, Tiêu Tuấn cũng trò chuyện lung tung với cha Dương và mẹ Dương.

Vốn dĩ anh ta muốn trực tiếp móc nối với Dương Lâm, nhưng từ đầu đến cuối đối phương luôn tỏ ra không có hứng thú. Nên anh ta chỉ có thể chơi đường vòng, định tóm gọn cha mẹ vợ tương lai trước rồi tính sau.

Sau khi uống cạn một ly rượu đỏ, cha Dương đã can đảm hơn rất nhiều, ông ta thăm dò hỏi: “Tiểu Tuấn à, nếu Tiểu Lâm kết hôn với cháu, cháu định chọn phòng tân hôn ở đâu?”

Dù nhà họ Tiêu trông có vẻ giàu có nhưng ông ta vẫn muốn xác nhận lại xem có phải là phường lừa đảo hay không, để tránh sau khi gả con gái sang mới biết mình bị lừa thảm rồi.

Tiêu Tuấn cười nhẹ, lấy ra một xấp giấy chứng nhận bất động sản từ trong túi LV bên cạnh, tùy tiện đặt lên bàn: “Chú cứ yên tâm, tuy rằng cháu không có bao nhiêu căn nhà đứng tên mình ở Hoa Hải, nhưng vẫn vài căn, Tiểu Lâm có thể chọn cái nào cô ta muốn, và cô ta có thể thêm tên của mình sau khi đăng ký, trong đây có hai căn biệt thự, Tiểu Lâm muốn chọn căn nào thì cứ lấy căn đó, sau khi đăng ký xong có thể thêm tên của cô ấy lên, chú nghĩ thế nào?” Cha Dương và mẹ Dương há hốc mồm, bọn họ sững sờ khoảng hai giây rồi mới cầm giấy chứng nhận bất động sản lên giở ra xem, càng nhìn càng thấy vẻ mặt càng nghiêm túc.

Tiêu Tuấn không hề nói khoác, tất cả giấy chứng nhận bất động sản này đều là của anh ta, hơn nữa trong đó không phải chỉ có hai căn biệt thự mà là ba căn, căn nhỏ nhất và rẻ nhất cũng có giá ít nhất là sáu bảy triệu nhân dân tệ!

Dương Lâm có chút chẳng thèm ngó tới, biệt thự vịnh Ngự Hải hơn một tỷ hầu như mỗi ngày cô ta đều sống ở đó, những thứ này chỉ là đồ chơi con nít mà thôi.

Mẹ Dương vô cùng sửng sốt, điều kiện gia đình cô ta nhiều nhất cũng có thể xem là thường thường bậc trung mà thôi, trong mắt người khác chắc chắn sẽ không thể nào nở mày nở mặt được, bà ta tò mò hỏi: “Không biết Tiểu Tuấn bình thường lái xe gì?”

Tiêu Tuấn cười nhẹ, lấy trong túi ra một vài chùm chìa khóa: “Đi làm cháu thường lái Cayenne, khi đi mua sắm cháu thích lái Maserati, buổi tối thường lái Ferrari. Tất nhiên, thỉnh thoảng, cháu sẽ thay đổi sở thích của mình, lái một chiếc G lớn hoặc R8 hoặc cái gì đó.”

Cha Dương và mẹ Dương lại xấu hổ, mặc dù ở nhà có hai chiếc ô tô nhưng cho dù có cộng lại với nhau cũng không thể so sánh được với một chiếc tùy ý của người ta, khoảng cách cũng quá lớn rồi.

Cha Dương lại hỏi: “Tiêu Tuấn làm việc ở đâu thế?”

Tiêu Tuấn thản nhiên nói: “Cháu đã giữ chức vụ tổng giám đốc ở một số công ty. Bình thường muốn tới đâu đi làm thì sẽ tới đó, hoặc là chọn ngủ ở nhà một ngày cũng không chừng, không nói chắc được.”

Mẹ Tiêu cười giải thích: “Không còn cách nào khác, tôi và cha tôi có quá nhiều công ty dưới tên mình, lại sợ con trai cưng sẽ mệt mỏi, cho nên vị trí tổng giám đốc sắp xếp cho thằng bé cũng không quá bận rộn, có đến công ty hay không cũng không sao.”

Ba người nghe mà đều không nói nên lời, cái vị trí này của anh ta làm sao có thể nói là không quá bận rộn được, căn bản là có cũng được mà không có cũng được mà?

Dương Lâm đột nhiên nói: “Nếu như sợ anh ấy sẽ mệt, sao không dứt khoát ở nhà luôn là được rồi.”

“Tất nhiên là sẽ không được rồi. Dù sao thì tôi cũng là một sinh viên hàng đầu tốt nghiệp Cambridge. Làm sao tôi có thể lãng phí thanh xuân của mình được?” Tiêu Tuấn vẻ mặt đầy tự hào nói.

Dương Lâm không khỏi bật cười, một người như anh mà còn có thể là học sinh đứng đầu, e rằng dùng tiền để mua đúng không?

Cô ta thực sự đoán đúng rồi, từ nhỏ Tiêu Tuấn đã học rất kém, đừng nói là học sinh thuộc hàng xuất sắc, có thể đủ tiêu chuẩn lên lớp là đã cảm tạ trời đất lắm rồi, khi đi du học mẹ Tiêu đã trực tiếp dùng tiền để lót đường sẵn. Sau khi ở nước Ưng trêu  ghẹo mấy cô gái nước ngoài, cuối cùng cũng nhận được chứng chỉ tốt nghiệp, ngoại trừ khả năng nói tiếng Anh tốt ra thì anh ta không học thêm được bất cứ kiến thức gì khác, hoàn toàn chỉ dùng tiền để mua cái giấy chứng nhận này thôi.

Mẹ Tiêu còn rất tự hào nói: “Tiểu Tuấn thằng bé cái gì cũng giỏi, chỉ là thằng bé quá siêng năng. Những năm gần đây vì sự phát triển của công ty mà thằng bé đã bôn ba vất vả rồi. Mấy lần kiệt sức đến mức phải nhập viện rồi, nhưng thằng bé chỉ nghỉ có một tháng lại tiếp tục làm việc, khuyên cũng khuyên không nổi! “

Tiêu Tuấn hơi xấu hổ. Mấy năm gần đây anh ta đi làm chả làm được gì cả, chỉ lo cưa cẩm các cô gái viên chức trong công ty, trong giai đoạn này, còn phóng túng quá độ đến mức bị hạ đường huyết phải nhập viện nhiều lần, kết quả lại bị mẹ coi như một chiến tích vinh quang...

Những lời nói dối này đừng nói là Dương Lâm, ngay cả cha Dương và mẹ Dương cũng không thể nào tin được, Dương Lâm lại hỏi một câu nữa: “Vậy thì bình thường mấy giờ anh đi làm?”

Tiêu Tuấn cho biết: “Thường là vào khoảng ba hoặc bốn giờ chiều. Nếu tối qua chơi quá mệt thì ngủ lâu thêm một chút nữa, tranh thủ có thể đến công ty quẹt thẻ trước năm giờ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.