Siêu Cấp Shipper

Chương 450: Nội công tâm pháp




Tư thế của hai người có chút bất nhã, nhất thời khiến cho Hồng Diệp vừa xấu hổ vừa phẫn nộ: “Mau buông tay!”

“Tôi buông tay cũng được thôi, nhưng trước tiên cô phải nói có phục hay không phục.” Phương Dạ  bộ dáng trịnh trọng nói: “Ngộ nhỡ cô lại không chịu thua, vậy thử thách này không phải không dứt được sao, ai có nhiều thời rảnh rỗi để mà tiếp tục dây dưa với cô chứ?”

Hồng Diệp cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu còn không buông tay, có tin bây giờ tôi giết anh không?”

“Tôi thật sự không tin!” Phương Dạ cười lạnh.

Trong lúc hai bên còn đang giương cung bạt kiếm, Diệp Bất Viên cuối cùng cũng không tiếp tục nhìn được nữa: “Tôi nói hai người các người có thể dừng lại một chút không, lùi một bước mới có thể khiến trời cao biển rộng, Tiểu Phương à, cháu là một người đàn ông trưởng thành, có thể nhường mỹ nữ một chút không?”

Phương Dạ cảm thấy sắp cạn lời: “Chú béo này, từ mỹ nữ trong miệng chú vừa nói đã uy hiếp tới mạng của cháu rồi đó, cháu phải nhường kiểu gì, không lẽ đưa đầu ra cho cô ta chặt?”

“Nó chỉ đùa thôi, không lẽ cháu không nhìn ra?”

Đừng có lừa người nữa, cháu chỉ nhìn thấy sát khí trong mắt cô ta mà thôi.” Phương Dạ đột nhiên gọi: “Chú xem chú xem, cô ta lại lườm cháu!”

“Được rồi, đừng có thêm bản thân vào nhiều kịch bản như thế nữa, chú dùng nhân cách ra đảm bảo Hồng Diệp sẽ không tấn công cháu nữa, như vậy có thể chưa?”

“Vậy được rồi.” Phương Dạ buông tay: “Nhìn bên ngoài của chú thế này, nhân cách có lẽ cũng nặng phần nào, tạm thời tin chú một lần vậy.”

Nghe được nửa câu sau, nụ cười trên khuôn mặt béo của Diệp Bất Viên đột nhiên ngưng trệ.

Nhân cách và trọng lượng có chút gì liên quan đến nhau sao, rõ ràng là lươn lẹo nói mình béo, thằng nhóc này… cũng thật lắm điều?

Sau khi khuôn mặt nhăn nhó chịu khổ của ông ta, Hồng Diệp vốn dĩ đang tức phì phò cũng không nhịn được cười, suýt chút nữa cười ra tiếng.

Phương Dạ bình thản nói: “Nói đi, rốt cuộc các người là ai, mục đích tới tìm tôi là gì?”

Diệp không trong trong sau khi điều chỉnh tâm trạng bình ổn lại, trịnh trọng nói: “Quên giới thiệu, chú tên là Diệp Bất Viên, cháu gọi chú là chú Viên là được, vị mỹ nữ này là Hồng Diệp, chúng ta đều là thành viên của Phi Điều Xã, hôm nay tới tìm cháu chỉ vì một chuyện, chính là mời cháu gia nhập chúng ta!”

Phương Dạ vừa nghe trong đầu đã toàn sương mù: “Phi Điều Xã là cái quỷ gì?”

Diệp Bất Viên nhẫn lại giải thích: “Hội nghiên cứu và điều tra về sự vật phi bình thường trong dân gian, vì thế viết tắt là hội Phi Điều.”

“Cháu không hỏi tên, cháu hỏi là Phi Điều hội là làm cái gì?

“Đương nhiên là điều tra sự vật phi bình thường rồi!” Diệp Bất Viên cười: “Thường thì những thứ không thể lý giải được, đều quy về chúng tôi quản.”

“Ví dụ như con quái vật thằn lằn kia?” Phương Dạ tỉnh ngộ.

“Trẻ nhỏ dễ dạy, chính là thuộc những thứ đó.” Diệp Bất Viên vui vẻ lấy ra một tập tài liệu: “ Thân thủ của cháu không bình thường, hơn nữa cũng đã thông qua thử thách của Hồng Diệp, về cơ bản phù hợp với điều kiện của chúng ta, chỉ cần thông qua ba tháng thực tập sinh, thì có thể trở thành một thành viên điều tra chính thức rồi, bây giờ cháu ký thỏa thuận bảo mật và hợp đồng thực tập sinh này đi…”

“Đợi một chút!” Phương Dạ lập tức ngăn ông ta lại: “Cháu có nói sẽ ra nhập các người sao?”

Hồng Diệp hừ lạnh: “Không gia nhập thì dẹp đi, cứ làm như ai cũng thèm anh vậy?”

“Cháu im miệng trước đi, quên quy định của hội rồi sao?” Diệp Bất Viên đột nhiên lườm cô ta, sau đó cười nói với Phương Dạ nói: “Tiểu Phương à, có thể là do cháu chưa hiểu Phi Điều hội, tuy rằng chúng ta là tổ chức dân gian, cái tên nghe cũng không được ngầu, nhưng trên thực tế không hề đơn giản chút nào, hơn nữa phúc lợi đãi ngộ không phải tốt bình thường…”

Phương Dạ mặt không biểu cảm nói: “Vậy thì đã sao, tôi cũng không có thiếu tiền.”

“Trước hết cháu đừng nóng vội, chú còn chưa nói hết mà!” Diệp Bất Viên tiếp tục nói: “Trong hội chúng ta có rất nhiều mỹ nữ, Hồng Diệp cũng đủ xinh đẹp chứ?”

Phương Dạ quét mắt qua Hồng Diệp đang không lên tiếng, sau đó gật đầu: “Rất xinh đẹp.”

“Tuy rằng em gái tóc đỏ nóng tính, nhưng không thể phủ nhận, cả dung mạo và hình dáng cô ta đều xuất sắc, tuyệt đối chính là hình tượng nữ thần trong tim đàn ông.

Hồng Diệp nghe thấy câu nói này trong lòng có chút đắc ý, hóa ra thằng cha này không mù, còn biết bản thân mình là đại mỹ nữ.

Diệp Bất Viên hào sảng nói: “Người giống như cháu ấy, ở tổng bộ của hội Phi Điều chỉ có xếp hàng này trở lên, xinh đẹp hơn cháu ấy còn có rất nhiều, cháu nói xem có lợi hại không?”

Hồng Diệp lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất.

Chú Viên đáng chết, không ngờ lại dám nói bản thân mình còn không xếp nổi trên hạng, có ai bơm đểu như vậy không?

Phương Dạ lại gật đầu: “Lợi hại!”

Nếu như ở hội Phi Điều có nhiều em gái chất lượng cao như vậy, vậy quả thật quá đỉnh luôn.

Đuôi hồ lý của Diệp Bất Viên sắp muốn lòi luôn ra rồi: “Nếu như cháu đã cảm thấy cực kỳ đỉnh, vậy thì còn do dự gì nữa, mau chóng gia nhập chúng ta đi, chú có thể giới thiệu cho cháu top mười mỹ nữ!”

Khiến cho ông ta phải kinh ngạc đó là, đối phương vẫn lắc đầu: “Vậy thì đã sao, bên cạnh cháu đầy người đẹp, không thèm!”

Hơi thở Diệp Bất Viên bất chợt ngưng trệ, á đù, mỹ nữ còn không thèm, rốt cuộc cháu có phải đàn ông hay không, không lẽ còn muốn lên trời?

Tấn công bằng tiền và sắc đẹp đều thất bại, khiến đầu ông ta có chút phình to, do dự một lúc lại nói: “Nếu như gia nhập hội Phi Điều, cháu còn sở hữu quyền lực mà người bình thường khó có thể tưởng tượng ra được, thậm chí là điều động lính tuần cũng chỉ là chuyện nhỏ, ngồi máy báy sẽ tự động được nâng lên hạng thượng gia, đi xem các buổi hòa nhạc sẽ được xếp ngồi hàng đầu, cho dù là nằm viện cũng là phòng thượng hạng, được y tá xinh đẹp nhất chăm sóc, cháu cảm thấy thế nào?”

Hồng Diệp nghe tới nỗi há mồm trợn mắt, mẹ nó à, tại sao tôi chưa từng nghe tới những chuyện tốt này chứ?

Điều khiến Diệp Bất Viên nôn ra máu là, Phương Dạ lại lắc đầu như cũ: “Thật ngại quá, chú nói những cái này khiến cháu không hề thấy hứng thú một chút nào, có cần đổi ý kiến khác?”

Chú đổi  cái mẹ cháu…

Vốn dĩ tính cách của Diệp Bất Viên rất tốt, bây giờ cũng không nhịn được mà mắng anh.

Bản thân đã nói ra ba yêu cầu lớn nhất cả đời của một thằng đàn ông rồi, thằng nhóc nó vẫn không chịu giác ngộ, rất là quá đáng luôn?

Ông ta tức phì phò nói: “Vậy không thì nói điều kiện của cháu?”

Phương Dạ vẫn lắc đầu: “Thật ngại quá, con người cháu bình thường không ham không muốn, thật sự không nghĩ ra được điều kiện gì.”

“Còn không ham không muốn, cháu thật sự coi mình là người xuất hành đấy à, làm nhục người khác quá đáng mà!” Diệp Bất Viên cuối cùng cũng phẫn nộ: “Xem ra, cháu nhất định phải ép chú ra tay đúng không?”

“Chú muốn làm gì?” Phương Dạ trở nên cảnh giác.

Diệp Bất Viên hừ lạnh: “Nhóc con, cháu đã nghe qua nội công tâm pháp chưa?”

Phương Dạ ngơ ngác gật đầu trả lời: “Có nghe qua, trong phim có nhiều mà.”

“Đó chỉ là hư cấu mà thôi, không đáng nhắc tới, cái chú nói là nội công chân chính!” Vẻ mặt của Diệp Bất Viên đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Luyện đến mức vào đến cửa đã có thể bay trên mái nhà, đi lên trên tường như đi trên mặt đất, luyện tới mức  nhỏ có thể dùng hái hoa vặt lá cũng có thể làm người khác bị thương, thậm chí là luyện lớn còn có thể phá núi bẻ đá, đào núi lấp biển!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.