Siêu Cấp Shipper

Chương 446: Chủ nhân




“Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy?” Lần này đến lượt Phương Dạ mắt trợn trắng, “Nói sự thật anh cứ không tin, tôi khổ quá đi mà!”

Từ Lệ cười đùa nói: “Anh gọi cái này là lời nói sự thật cái gì, đến cả đứa trẻ ba tuổi đều không thể tin tưởng được đấy chứ.”

“Vậy ngộ nhỡ lời tôi nói là sự thật thì sao?”

“Nếu như là lời nói thật, anh nói cái gì cũng được.”

“Được!”

Phương Dạ nhìn nhìn thời gian: “Có lẽ sắp xuất hiện rồi, cô hãy đợi nhận thua đi.”

Vừa dứt lời, cửa phòng vệ sinh được mở ra, một người mặt mày tài năng xuất chúng, người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt kích động đi ra.

Từ Lệ và Phùng Khang cùng lúc há hốc mồm, tên đàn ông này nhìn khoảng chừng không quá 20 tuổi, đánh giá từ mái tóc bạc mang tính biểu tượng và hình dạng khuôn mặt, có lẽ chính là ông già Sean vừa mới tiến vào!
Cùng một thời gian, giọng nói của hệ thống cuối cùng cũng vang lên: “Ding! Chúc mừng kí chủ hoàn thành một lần đồ mua ở ngoài đặc thù, khen thưởng điểm kỹ năng thăng cấp hai, trước mắt tổng điểm số là ba!”

Phương Dạ cười khà khà: “Đội phó Từ, lần này cô nên nhận thua rồi chứ?”

Huyết rồng trái đất vốn dĩ chính là có công hiệu hiếm thấy cải lão hoàn đồng, hơn nữa Sean chỉ là một tên thanh niên hai mươi bảy tuổi, còn không phải chuyện vẩy nước lấy lại tuổi thanh xuân đó?

Từ Lệ lẩm bẩm một mình nói: “Cái này…cái này không có khả năng, ông ta nhất định là bị đánh tráo rồi!”

Phùng Khang nghi hoặc nói: “Nhưng nhà vệ sinh này là phòng đơn mà, bên trong không thể có người khác.”

“Vậy anh bây giờ nhanh chóng vào trong xem thử, nói không chừng là nơi lão già đó đang trốn.”
Phùng Khang gật đầu, nhanh chóng mở cửa đi vào, mà Sean thì bước đến trước mặt Phương Dạ, đột nhiên quỳ một đầu gối xuống.

Phương Dạ đứng hình: “Ngài Sean, ông đây là đang làm gì vậy?”

Sean nghiêm túc về vấn đề nói: “Cái này chỉ là một nghi thức mà thôi.”

“Nghi thức gì?” Phương Dạ trong phút chốc suy nghĩ đầy dấu chấm hỏi.

“Xin ngài hãy đặt tay lên trán của tôi.” Sean thành khẩn nói ra, “Từ hôm nay trở đi, ngài chính là chủ nhân của tôi!”

“Chủ nhân?!”

Phương Dạ và Từ Lệ đồng thời bị dọa cho giật mình, mà thời gian này, Phùng Khang đang mang một mặt cay đắng cũng từ trong nhà vệ sinh trốn chạy đi ra, bởi vì hàng này vừa mới bị xông khói đến dục tiên dục tử.

“Đội phó Từ, toàn bộ bên trong đã tìm qua rồi, không có người khác, hơn nữa cửa sổ cũng được bịt kín, bên ngoài có hàng rào sắt chắn, trừ phi có kỹ thuật co rút xương lại mới có thể chạy trốn ra ngoài.”
Cả hai người liếc nhìn Sean với vẻ sợ hãi trên khuôn mặt, nói như vậy, ông ta thật sự là cải lão hoàn đồng?

Phương Dạ cười khổ nói: “Ngài Sean, nhưng tôi không có tư cách làm chủ nhân của ông, cứu ông chỉ là vì cảm ơn ông mà thôi, cả hai chúng ta đều rõ ràng biết.”

Sean kiên trì nói: “Cho dù ngài không thể hoàn thành nghi thức, tôi cũng sẽ nhận định cậu làm chủ nhân của tôi, đây là niềm tin của sự thừa kế trước sau như một  của gia tộc chúng tôi!”

Phương Dạ không biết làm sao, đành phải thuận theo ông ta: “Bản thân ông vui vẻ là tốt rồi, dù sao tôi sẽ không chấp nhận.”

Sau khi Sean đứng dậy, Từ Lệ và Phùng Khang lập tức vây quanh ông ta, quan sát không ngừng ông ta một lượt từ trên xuống dưới.

“Quá thần kỳ rồi, nếp nhăn trên mặt hoàn toàn đều không nhìn thấy nữa, hơn nữa còn không có lưu lại bất kì vết tích nào, tưởng chừng như chính là phẫu thuật thẩm mỹ hoàn hảo nhất!”
“Tay chân cũng khôi phục lại thành hình dáng thời thanh niên, cái này phẫu thuật cũng làm không được như thế này.”

“Chiều cao dường như cũng tăng lên một chút, mặc dù màu tóc không thay đổi, nhưng độ bóng sáng tốt hơn…”

Phương Dạ nhìn đến đen mặt lại: “Này, hai người có thể đừng quá đáng hay không, có khác gì quan sát mấy con khỉ trong vườn bách thú không?”

Sean trái lại khuôn mặt dửng dưng, luôn luôn thản nhiên đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của bọn họ.

Từ Lệ mỉm cười lúng túng: “Phương Dạ, máu con giun của anh hiệu quả thật sự quá thần kì rồi, có còn hay không hả?”

Phương Dạ kỳ quái nói: “Cô vốn dĩ đã xinh đẹp trẻ trung, không cần sử dụng chứ?”

“Anh muốn đi đâu?” Từ Lệ liếc anh một cái, “Tôi chỉ là muốn để cho con người nghiên cứu một tý mà thôi.”
“Không sai, đồ chơi này thế nhưng không phải là hàng thông thường, tôi cũng là trong vô tình đạt được một chút mà thôi, hoàn toàn cầm đến cứu người.” Phương Dạ buông tay.

Máu vẫn còn hơn nửa bình, anh ngược lại không phải keo kiệt, chắc chắn Huyết Long Vương trái đất không phải là chuyện vừa, nếu như để lộ lời này ra ngoài, đối với Từ Lệ mà nói chưa hẳn là một loại chuyện tốt, thậm chí rất có khả năng sẽ bởi vì điều này mà dẫn đến phiền phức nghiêm trọng.

Từ Lệ không chết tâm hỏi đường đi: “Vậy anh là từ nơi nào cầm đến?”

Điểm này Phương Dạ ngược lại không giấu giếm cô ta: “Trên một đảo nhỏ thuộc Thái Bình Dương, vị trí cụ thể tôi cũng không rõ ràng…”

Lúc này đã không còn sớm, Phương Dạ cáo từ trở về nhà ngủ, mà Sean thì tiếp tục ở lại đội lính tuần tra tiếp nhận kiểm tra.
Cùng lúc đó, một biệt thự vịnh xa hoa ở bờ bên kia đại dương, một người đàn ông mái tóc đen với đôi mắt mảnh khảnh đang ngồi ở trên sô pha của hoa viên đang thưởng thức biểu diễn đàn dương cầm, bên cạnh là một bể tắm lớn, mặt nước âm u, không biết sâu bao nhiêu.

Đánh đàn là một người phụ nữ da trắng với vẻ ngoài tuyệt sắc, mười ngón tay của cô ta như cây hành, đang nhảy múa ở trên phím đàn giống như tinh linh, dưới váy liền áo được trang điểm xinh đẹp để trần một đôi chân thon dài chói mắt, thậm chí còn thu hút ánh mắt với vòng cổ kim cương ở trên ngực.

Người đàn ông tóc đen luôn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của người phụ nữ, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì, vào lúc này, lão quản gia mặc chiếc áo đuôi tôm đi qua, và cúi đầu đưa cho anh ta chiếc điện thoại vệ tinh trong tay.
“Chủ nhân, Mai Sâm gọi đến.”

“Ừm.”

Người đàn ông tóc đen nhận lấy điện thoại: “Alo, mọi việc thế nào rồi.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói hết sức lo sợ: “Xin lỗi chủ nhân, mọi chuyện đang rối tung lên, hai tên thợ săn bắn giả được phái đến Hoa Hải tiếp nhận hàng hoá đã bị tuần tra bắt được.”

Người đàn ông tóc đen khẽ cau mày: “Chuyện vặt vãnh này còn xử lý không xong, vậy hai tên thợ săn giả là ai?”

“Là Bá Lan Đặc và Cáp Lý Tư, tôi đã cho người đàm phán với tuần tra Hoa Hải, nhưng đối phương thái độ rất cứng rắn, bởi vì liên quan người của vụ án gϊếŧ người, cho nên kiên quyết không thể bảo lãnh xin tha.”

“Hai phế vật mà thôi, không cần lãng phí tinh thần và thể lực ở trên người bọn họ.” Người đàn ông tóc đen nói: “Trực tiếp để Kelly ra tay đi, thuận tiện mang con rắn mối vượn đó trở về, hàng tích trữ của chúng ta đã không còn nhiều, nhất định phải lấy được cơ thể sống mới.”
“Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp.”

Sau khi gác máy điện thoại, người đàn ông quăng điện thoại lại cho quản gia, sau đó nói: “Thời gian không còn sớm nữa, đừng để bảo bối của tôi đói, mang thức ăn qua đây đi.”

Quản gia cung kính nói: “Vâng chủ nhân, tôi bây giờ lập tức đi sắp xếp.”

Ông ta đi xuống không bao lâu, mấy cô hầu gái xinh đẹp đã bưng lên những đĩa thịt tươi đầy ắp to lớn , trên mặt vẫn còn khí nóng bốc lên hừng hực, hiển nhiên vừa làm thịt không lâu.

Sau một bàn ăn được bày biện đầy ắp, các hầu gái rất nhanh đã rời khỏi, bọn họ bước chân rất vội vàng, trên mặt mang theo sự sợ hãi, hình như trong hồ bơi đằng kia có con mãnh thú và dòng nước lũ gì đó, nếu như nhìn kỹ đã có thể phát hiện, người đẹp đang đánh đàn dương cầm cũng có đôi chút run rẩy ở hai chân!
Người đàn ông mặc áo đen cầm lấy cả một chân dê đẫm máu, thuận tay ném tới phía trên hồ bơi, lúc chân dê vừa mới bắt đầu rơi xuống, một bóng đen khổng lồ lao ra khỏi mặt nước, miệng to mở ra là đầy răng sắc nhọn nó nuốt chửng xuống một miếng, sau đó lại lần nữa xuyên mình vào lòng nước.

Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng cũng có thể nhìn thấy đây là một con cá sấu khổng lồ dài bảy tám mét, nó có sáu chân, mõm cá sấu dài hơn so với đồng loại, và nói khác là cá sấu, thực ra hình dạng càng giống là bá chủ rồng xanh hải dương của thời xa xưa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.