Siêu Cấp Shipper

Chương 444: Đối mặt ngược lại




Phương Dạ nghi ngờ: “Tôi đã từng vào Thành Hoàng Kim rồi, nhưng tôi lại không nhìn thấy bất kỳ Minh Long nào cả?”

“Đó là thần vật trong truyền thuyết, tất nhiên là không dễ nhìn thấy!” Tiêu Ân nói: “Nếu như cậu đã đến Thành Hoàng Kim, chắc là cậu cũng biết gã đó là gì, phải không?”

Phương Dạ lắc đầu: “Tôi thực sự không biết, nhưng đội của chúng tôi đã bị tấn công bởi những con quái vật tương tự. Bọn họ ném trường giáo rất lợi hại và có tầm bắn rất xa.”

“Trên web đen, bọn chúng được gọi là rắn mối vượn.”

“Web đen là gì?” Phương Dạ dường như đã từng nghe qua cái tên này, nhưng lúc đó anh không để ý lắm.

Tiêu Ân giải thích: “Trang web đen y như tên gọi, là một mạng lưới ngầm mà người bình thường không thể truy cập được. Nó rất lớn, phức tạp và bẩn thỉu vô cùng, đồng thời cũng là nơi người giàu tiêu xài hoang phí, chỉ cần cậu bỏ ra đủ tiền, cậu gần như có thể mua hết tất cả mọi thứ mà cậu hứng thú ở trên đó!”
Phương Dạ gật đầu: “Thì ra là vậy, rắn mối vượn kia chắc là thuộc về thổ dân của thế giới dưới lòng đất. Chẳng lẽ trên trang web đen đó cũng bán sao?”

Tiêu Ân nói: “Không, rắn mối vượn là một sản phẩm không có giá trị thị trường được săn lùng, trên trang web đen đó chỉ có thông tin mua bán mà thôi.”

“Có phải là do máu của nó không?”

“Đúng vậy, thông tin trên web đen cho thấy máu của những sinh vật thông minh dưới lòng đất có rất nhiều công dụng, chẳng hạn như chữa khỏi bệnh ngu dốt, loại trừ chất độc, thậm chí còn có cơ hội biến con người bình thường trở thành một người tiến hóa.” Tiêu Ân giải thích: “Những thông tin mua bán ít nhất là hàng chục triệu, cậu có thể tưởng tượng được nó quý giá đến mức độ nào.”

Phương Dạ cười nói: “Cái tên đã bị ông hạ vừa rồi là người tiến hóa đúng không?”
Tiêu Ân lắc đầu: “Có thể nói là phải, cũng có thể nói không, chính xác mà nói, anh ta thuộc thể loại là một người biến dị, cơ thể của anh ta hoàn toàn giống thằn lằn.”

“Thế còn người tiến hóa thực sự thì sao?”

“Mỗi người sẽ khác nhau, hầu hết đều có thể có được một số khả năng đáng kinh ngạc, chẳng hạn như cứng da, tăng sức mạnh, sức bền siêu cao, v.v. Người ta đồn rằng thậm chí còn có những người có thể kích hoạt siêu năng lực như niệm lực và hỏa diệm, nhưng nó vẫn chưa nó được chứng thực.”

“Niệm lực và hỏa diệm, vậy không phải họ đã trở thành người biến chủng thực sự, giống như trên phim vậy sao?” Phương Dạ nghe mà nghẹn lời, trố mắt nhìn.

“Cũng có thể nói như vậy, nhưng truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, không thể coi là sự thật được.” Tiêu Ân tiếc nuối nói: “Lý do tại sao tôi ăn thịt khối u máu của người biến dị là để thử xem có thể tống hết chất độc còn sót lại trong cơ thể ra ngoài hay không. Thật tiếc rằng, lượng máu này sẽ chỉ khiến tôi biến dị thành một con quái vật mới.”
“Nếu tống chất độc ra không thành công thì hậu quả sẽ như thế nào?”

“Không có hậu quả gì cả, chỉ là chết nhanh hơn một chút mà thôi.” Tiêu Ân thở dài: “Vốn dĩ thân thể của tôi còn có thể gắng gượng thêm một hai năm nữa, hiện tại xem ra có thể sống thêm ba tháng nữa đã là tốt lắm rồi.”

Phương Dạ lại hỏi: “Vậy ông định làm gì?”

Tiêu Ân cười khổ nói: “Tôi đến Hoa Hải cũng bởi vì tôi nghe nói ở đây xuất hiện rắn mối vượn, và tôi chỉ muốn thử vận may của mình mà thôi. Bây giờ hy vọng của tôi đã tiêu tan rồi, tôi chỉ có thể trở về quê hương của mình và từ từ chờ chết mà thôi. “

Phương Dạ cười: “Nghe có vẻ khá thê thảm đấy.”

Hơi thở của Tiêu Ân đột nhiên nghẹn lại, tên này vậy mà lại còn có thể cười, chẳng lẽ là đang cười trên sự đau khổ của người khác à?
Nhìn thấy vẻ mặt của ông ta không đúng lắm, Phương Dạ nhanh chóng nói: “Đừng hiểu lầm tôi, tôi chỉ cảm thấy rằng ông vẫn còn hy vọng.”

Tiêu Ân nhẹ nhàng nói: “Còn có hi vọng gì nữa, tin tức mua hàng mà tôi đăng trên trang web đang đã treo ba năm rồi, hơn nữa tiền hoa hồng mỗi năm ngày một nhiều. Bây giờ không phải là đang làm chuyện vô ích sao?”

Phương Dạ cười nói: “Tôi không có máu của rắn mối vượn, nhưng tôi có máu của một sinh vật dưới lòng đất khác. Không biết có thích hợp với ông hay không?”

“Thật sao?” Trên mặt Tiêu Ân quả nhiên là hiện lên một tia hy vọng: “Là máu của sinh vật gì, chỉ cần nó không kém quá xa so với cấp độ thằn lằn là được!”

Phương Dạ gãi gãi đầu: “Là máu của Địa Long Vương, chắc là kém hơn cả rắn mối vượn đâu nhỉ?”
“Cậu nói gì, Địa Long Vương?” Tiêu Ân suýt chút nữa đã tưởng rằng tai mình có vấn đề gì rồi.

“Chắc là tên này đấy. Thực ra tôi không chắc lắm, vì tôi nghe người khác nói thế.”

“Vậy nó trông như thế nào?”

“Nó dày và dài, lớn hơn cả một đoàn tàu.” Phương Dạ mô tả đại khái về hình dáng của Long Vương.

“Cái này… Đây rõ ràng là Minh Long Vương!” Tiêu Ân suýt chút nữa là đã rớt cằm: “Làm sao cậu lấy được cái này máu của Minh Long Vương?”

“Chuyện rất dài dòng, một vài câu khó có thể nói hết được. Lần sau nếu có cơ hội, tôi sẽ từ từ kể cho ông nghe.” Phương

Dạ cười nói lướt quá. Anh không muốn nói quá nhiều về những gì đã xảy ra bên trong, dù sao thì biết người, biết mặt mà không biết lòng. Tiêu Ân tuy rằng trông như một quý ông thực thụ, nhưng ai biết được nội tâm bên trong rốt cuộc là như thế nào?
“Tôi xin lỗi, là tôi đã đường đột rồi.” Tiêu Ân hỏi: “Tôi có thể hỏi tên của người anh em được không?”

Mãi cho đến bây giờ, ông ta cũng không biết tên của Phương Dạ.

“Tên tôi là Phương Dạ.”

“Cậu em Phương, cậu có thể bán cho tôi một ít máu của Địa Long Vương của cậu được không, chỉ cần mười mili lít là đủ, tôi có thể đưa cậu một tỷ nhân dân tệ!”

Phương Dạ không chút do dự lắc đầu: “Không được.”

Tiêu Ân mau chóng tỉnh táo lại, giá của rắn mối vượn đã cao như vậy rồi, làm sao mà máu của Minh Long Vương, một thứ còn cao cấp hơn nhiều so với rắn mối vượn lại có thể rẻ như vậy?

Ông ta nghiến răng nói tiếp: “Như vậy đi, tôi trả năm tỷ nhân dân tệ, cộng với ba tòa nhà thời Trung cổ thì sao?”

Nào ngờ Phương Dạ vẫn không chịu mềm lòng: “Tôi xin lỗi, không phải vấn đề nhiều tiền hay ít tiền.”
Tiêu Ân chán nản đến mức suýt bật khóc, ông ta đã đem toàn bộ tài sản của mình ra hết cả rồi mà anh vẫn chưa hài lòng sao?

“Vậy cậu đưa ra một cái gì đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm được!”

Phương Dạ không biết nên cười hay nên khóc: “Tôi đã nói không phải vấn đề tiền bạc, tại sao ông vẫn muốn làm như thế?”

Tiêu Ân tự hỏi: “Vậy cậu muốn gì?”

“Tôi không muốn cái gì cả.” Phương Dạ cười nói: “Vừa rồi ông đã cứu bạn gái… bạn là con gái của tôi một mạng, máu của Địa Long xem như là quà cảm ơn ông, không cần tiền!”

Trong lòng Phương Dạ có chút tự mãn, trước đây khi anh cứu ông ta, ông ta đã dùng một trăm triệu đập vào mặt anh rất sảng khoái đúng không?

Bây giờ ông ta cứu Tần Yên Nhiên, vậy thì anh cũng sẽ phản công lại dùng máu của Địa Long hơn cả tỷ để đập vào mặt ông ta lại!
Có vui không? Có ngạc nhiên hay không? Đã đủ thỏa mãn rồi chứ?

Ngay khi anh đang vui sướng vô cùng, chuẩn bị chiêm ngưỡng biểu cảm phức tạp từ Địa Ngục lên đến Thiên Đàng của đối phương, Tiêu Ân lại kiên quyết lắc đầu: “Không, tôi không thể nhận được.”

“Ông nói cái gì?” Bây giờ đến lượt Phương Dạ ngây ngốc.

Tiêu Ân nghiêm túc nói: “Chỉ là sinh mệnh của một người phụ nữ, đương nhiên không thể so sánh được với sự quý giá của máu Địa Long. Đây là một sự trao đổi không tương xứng, tôi nhận sẽ cảm thấy hổ thẹn!”

Phương Dạ vừa nghe vừa tức giận vừa buồn cười, đây là tình huống gì đây, nói ông cố chấp ông lại cố chấp thật đúng không?

Anh trợn tròn mắt: “Không muốn thì thôi, bây giờ tôi còn phải cầu xin ông nữa à? Dù sao thì ba tháng nữa người bị treo trên tường cũng không phải là tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.