Siêu Cấp Shipper

Chương 443: Cắn Hoang Dã




“Lão đại, bây giờ ông cảm thấy thế nào rồi?” Phương Dạ bước vào phòng, đóng cửa lại, vẻ mặt lo lắng mà hỏi thăm.

“Làm ơn… làm ơn giúp tôi chuẩn bị một bồn tắm nước thật lớn, ít nhất… ít nhất là phải 80 độ trở lên.”

“80 độ, ông đang muốn nhổ lông đấy à?” Phương Dạ nghe thế thì ngẩn ra, còn nghĩ rằng người bên kia đang nói đùa.

Tiêu Ân nói với vẻ mặt đau khổ: “Độc tố trong cơ thể tôi sắp không thể áp chế nổi sức mạnh của huyết dịch, nhanh lên… nhanh lên giúp tôi đi!”

“Vậy thì được, ông cố gắng chịu đựng chút!”

Phương Dạ nhìn dáng vẻ ông ta trông không giống như đang nói đùa. Anh tranh thủ thời gian chuẩn bị một ít nước nóng trong bồn tắm cao cấp ở Phòng Tổng thống.

Thứ chất lỏng kinh tởm mà ông ta uống trước đây dường như là để ngăn chặn chất độc trong cơ thể ông ta. Anh có thể chắc chắn đây không phải là một căn bệnh mãn tính thông thường!
Nước chẳng mấy chốc đã được đổ đầy một bồn tắm, không khí nóng bốc lên, trông giống như nước sôi trong phòng lò hơi.

Phương Dạ sợ nhiệt độ không đủ nên điều chỉnh hẳn lên hơn 90 độ, không biết bồn tắm cao cấp này là nhãn hiệu gì mà lại có cái chức năng như vậy, cũng không sợ bỏng chết ai đó à?

“Lão đại, nước đã được chuẩn bị kỹ rồi.”

“Cảm ơn… Cảm ơn.”

Tiêu Ân cố gắng ngồi dậy, Phương Dạ kinh hãi phát hiện một nửa khuôn mặt của ông ta đã trở nên trắng tinh, trông còn trắng hơn cả bức tường của căn phòng một chút!

Loại virut này khá là thần kỳ, nó thực sự có thể khiến một ông già nát rượu có được làn da trắng như tuyết như vậy, cảm giác còn tốt hơn cả mỹ phẩm…

Bịch!

Sau khi đi loạng choạng vài bước, Tiêu Ân ngã vùi đầu vào bồn tắm, nếu Phương Dạ không kịp nhảy ra chỗ khác, sợ rằng sẽ bị nước nóng bắn lên làm bỏng.
Ùng ục ùng ục…

Trong bồn tắm bốc lên một đám bọt khí. Phương Dạ rất ngạc nhiên, ông già này… sẽ không bị bỏng chết đấy chứ?

Ngay khi anh đang định tìm một cây gậy để chọc vào bồn xem sao, thì trong nước đột nhiên xuất hiện một mái đầu tóc bạch kim, cuối cùng Tiêu Ân đang hấp hối cũng ngồi dậy được.

“Lão đại, ông không sao chứ?” Phương Dạ cẩn thận hỏi.

“Tôi không thể chết được đâu.” Tiêu Ân thở dài một tiếng: “Phiền cậu mang kiếm của tôi đến đây.”

“Được rồi.”

Chiếc áo khoác Bách Lợi rộng bị anhném xuống đất, Phương Dạ tìm thấy thanh đoản kiếm tinh xảo trong đó. Tuy trông nó khá nhỏ nhưng cầm trên tay lại rất nặng.

Ơ, hình dạng của thanh kiếm này… Có vẻ như…

Từng thấy ở đâu rồi?

Trong đầu Phương Dạ chợt lóe lên một tia sáng, anh nhanh chóng nhớ lại thanh đoản kiếm mà anh lấy được trong đường hầm khe nứt. Dường như giống với nó, đặc biệt là biểu tượng một chiếc cánh trên chuôi kiếm hoàn toàn giống nhau!
Cái xác đó có thể là tổ tiên của Tiêu Ân?

Với rất nhiều nghi ngờ, Phương Dạ đưa thanh đoản kiếm cho ông lão tóc bạc. Sau khi ông ta hít một hơi thật sâu, đột nhiên cầm chuôi kiếm lộn ngược, rồi hung hăng đâm vào ngực ông ta!

Phương Dạ giật mình trước hành động bất ngờ này, ngay khi tưởng đối phương sẽ tự sát, Tiêu Ân đã ném thanh đoản kiếm đi. Sau đó tay ông ta làm thành nắm đấm, đánh mạnh về phía vết thương, vì trọng lực đè ép lên nên một mũi tên máu đen bị ép bắn ra, văng xa bốn năm mét!

Sau khi nặn ra máu đen, vẻ trắng toát trên mặt lão giả rút đi nhanh như thủy triều, sắc da trở lại bình thường. Nhưng nếp nhăn trên mặt càng thêm sâu hơn, trông giống như vỏ cây ngàn năm vậy.

Trong khoảng thời gian một hoặc hai phút ngắn ngủi như vậy, đột nhiên Tiêu Ân dường như già đi hai mươi tuổi, Phương Dạ thậm chí còn ảo tưởng rằng đối phương có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Tiêu Ân cũng nhận thấy sự thay đổi của bản thân, ông ta tự lẩm bẩm: “Quên đi, xem ra đây là số mệnh, số mệnh của tôi không sống được bao lâu…”

Phương Dạ ngập ngừng hỏi: “Lão đại, rốt cuộc ông bị làm sao vậy? Tại sao lại muốn dùng máu của quái vật để chữa trị?"

Tiêu Ân lấy lại trạng thái quý ông dịu dàng, ông ta xua tay: “Đừng gọi tôi là lão đại, thật ra tôi không lớn hơn anh bao nhiêu tuổi.”

Ế?

Phương Dạ đột nhiên biến thành một khuôn mặt đen đầy dấu chấm hỏi.

Không lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi, câu này có nghĩa là gì?

Anh ngập ngừng: “Tiêu Ân tiên sinh, ông năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tiêu Ân nói một cách thờ ơ: “Tháng trước tôi vừa tổ chức sinh nhật lần thứ 27.”

WTF?

27 tuổi!

Phương Dạ suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi mình, anh lắp ba lắp bắp hỏi: “Chẳng lẽ… Ông già trước tuổi sao?”
“Đương nhiên là không.” Tiêu Ân nói: “Là do tôi bị trúng độc, cho nên tôi mới bị già yếu nhanh như vậy. Lão hóa quá nhanh, cái nghề mà tôi đang tham gia đã rất lâu đời, nó có thể bắt nguồn từ ít nhất hai ba nghìn năm trước, đừng hỏi nó là cái gì, biết quá nhiều sẽ không tốt cho cậu.”

Đã tồn tại cách đây hai hoặc ba nghìn năm, có cần bí ẩn vậy không?

Mặc dù Phương Dạ rất tò mò đó là nghề nghiệp gì, nhưng người bên kia đã nói rõ ràng như vậy rồi, đương nhiên anh sẽ xấu hổ không dám hỏi thêm. Vì vậy anh đành chọn đổi chủ đề: “Vậy thì anh có thể kể cho tôi nghe về thanh đoản kiếm này không? Nguồn gốc của nó ra sao?”

“Đây là vũ khí được lưu truyền trong gia đình tôi từ xa xưa. Nó được gọi là “Cắn hoang dã”. Mỗi người đàn ông sau khi vượt qua cuộc kiểm tra tuổi trưởng thành sẽ nhận được một thanh, nó còn quan trọng hơn nhiều so với một người vợ, bắt buộc mỗi giây mỗi phút đều phải mang theo trên người.” Tiêu Ân nhặt thanh đoản kiếm lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu bên trên, động tác dịu dàng như vuốt ve khuôn mặt tình nhân vậy.
“Vừa rồi cậu đã cứu mạng tôi. Nếu cậu thực sự thích, tôi có thể cân nhắc tặng nó cho cậu.”

Phương Dạ nhanh chóng lắc đầu: “Không không không, tôi không có ý này!”

Tiêu Ân thắc mắc: “Vậy thì ý của cậu là…”

“Ý tôi là, thật ra trong tay tôi có một thanh đoản kiếm kiểu này.”

“Cậu cũng có một thanh đoản kiếm?” Tiêu Ân sửng sốt. Mặc dù gia tộc của anh ta là cổ xưa, nhưng sau thời hiện đại thì đã suy tàn rồi. Bây giờ những người đàn ông trưởng thành trong toàn bộ tộc có thể được đếm trên đầu ngón tay, mà họ cũng dành phần lớn thời gian của mình trong lãnh thổ của gia tộc.

Anh ta ngập ngừng hỏi: “Cậu có thể cho tôi biết cậu lấy con dao găm của mình từ đâu không?”

Phương Dạ do dự một lúc, nhưng vẫn thành thật nói: “Nó ở trên một hòn đảo ở Thái Bình Dương.”
Tiêu Ân như thể nhớ ra cái gì, bỗng nhiên sững sờ nói: “Có phải hòn đảo mà cậu đang nói là đảo Phổ Lợi không?”

Phương Dạ gãi đầu: “Bây giờ nó được gọi là Đảo Thiên đường, về phần trước đây nó có tên khác hay không thì tôi không biết rõ lắm.”

“Đảo Thiên đường?”

Một tia chớp chợt sáng lên trong tâm trí Tiêu Ân, anh ta tự lẩm bẩm: Có lẽ nào Đảo Thiên Đường đang tràn lan trên mạng chính là Đảo Phổ Lợi mà ông nội đã nói?

Anh ta nhớ lại trong vài giây, sau đó hỏi: “Có một ngọn núi lửa đang hoạt động trên Đảo Thiên đường phải không?”

Phương Dạ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Có vực thẳm nào gần ngọn núi lửa dẫn thẳng đến tâm trái đất không?”

“Đúng vậy, thanh đoản kiếm đó cũng được tìm thấy trong lối đi dưới vực sâu. Lú đó bên cạnh còn có mấy bộ xương cốt, đều đeo Giáp xích thư thời Trung cổ."
“Đó là tổ tiên của tôi!” Tiêu Ân đột nhiên hưng phấn nắm lấy tay Phương Dạ, nói: “Nếu như tư liệu lịch sử là chính xác, hẳn là bọn họ đã tới Hoàng thành tìm kiếm Minh Long!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.