Siêu Cấp Shipper

Chương 441: Quả nhiên là một người có khí chất




Mạnh Tiểu Phát bùng nổ tức giận: “Anh đừng có mà ức hϊếp người quá đáng, anh thật sự muốn bức tôi đến phát điên luôn rồi, cùng lắm thì cá chết lưới rách, không ai tốt hơn ai được bao nhiêu đâu!”

Phương Dạ chưa từng chấp nhận một cái thái độ như vậy, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ và trêu đùa: “Đến đây, tôi đứng ở đây chờ anh phát điên, nếu có bản lĩnh thì anh đi qua đây, để xem thử con cá như anh chết đi rồi, lưới của tôi có rách hay không!”

“Tại sao tôi lại phải liều mạng với anh!” Mạnh Tiểu Phát tức giận gầm lên một tiếng, đột nhiên nâng chiếc tủ thép không gỉ bên cạnh ném sang, Phương Dạ né người đi thì chiếc tủ đập xuống đất, gây ra một tiếng động cực lớn, bát đĩa bên trong ngay lập tức đổ đầy ra đất, âm thanh khiến người ta giật cả mình.
Sau khi nhìn thấy đống lộn xộn này, Phương Dạ cảm thấy có hơi xót xa cho ông chủ: “Anh đánh thì đánh, đừng đập phá đồ đạc, được không?”

“Tôi thích đập phá đồ vật đấy, anh có thể làm gì tôi?” Mạnh Tiểu Phát vung tay một cái, một cái tủ khác lại bay tới, đồng thời vái đuôi cũng điên cuồng chuyển động, ném cái cái bàn ở hai bên về phía Phương Dạ, con dao làm bếp và gia vị trên đó gia vị bay khắp bầu trời, khiến người ta không thể nào cản trở nổi.

Có quá nhiều đồ đạc, tay chân Phương Dạ có chút rối loạn, sau khi hoàn toàn tránh khỏi, anh mới nhận ra Mạnh Tiểu Phát đã xông ra khỏi cửa!

“Muốn chạy à?”

Phương Dạ đột nhiên giơ chân đá một cước, một con dao gọt hoa quả trên mặt đất bắn ra, đúng lúc cắm vào hai bên đùi của con quái vật…

Ây da!

Vị trí đó hoàn toàn không được bảo vệ bởi lớp vảy, Mạnh Tiểu Phát ôm mông nhảy lên độ cao hơn một mét, đập “ầm” một tiếng mạnh lên trần nhà, suýt chút nữa đã xuyên thủng trần nhà!
Phương Dạ nhìn mà rén cả người, anh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, thật ra vừa rồi anh chỉ tùy tiện đã một cú mà thôi, thật không ngờ lại trúng vào ngay một chỗ đáng xấu hổ như vậy, thật là khiến người ta phải hài lòng mà…

Sau khi bị một đòn mạnh như vậy, tốc độ của Mạnh Tiểu Phát đã tăng lên một chút, lướt qua nhanh như một cơn cuồng phòng, lao thẳng vào lối thoát hiểm. “Chạy đi đâu?”

Trong lòng Phương Dạ thầm nghĩ là không ổn rồi nên nhanh chóng đuổi theo.

Bây giờ tuy rằng trời đã khuya, nhưng trong khách sạn này vẫn còn không ít người, lỡ như cậu ta mà bắt một hai con tin lại, vậy chẳng phải là sẽ không ổn rồi sao?

Ngay khi cả hai đang một đuổi theo một bỏ chạy, một chiếc Ferrari màu đỏ rực lửa dừng lại trước khách sạn, sau khi Tần Yên Nhiên cao ráo bước xuống xe, quản lý khách sạn đã chờ từ lâu vội vàng đi tới đón cô ấy.
Tần Yên Nhiên vừa đi đến khách sạn vừa hỏi: “Quản lý Vương, địa điểm tổ chức ở đây như thế nào?”

Quản lý Vương gật đầu khom người nói: “Tổng giám đốc Tần cứ yên tâm, mọi chuyện đã an bài ổn thoải rồi!”

“Vậy thì tốt.” Tần Yên Nhiên gật đầu: “Anh đưa tôi lên xem một chút.”

“Được ạ, tổng giám đốc Tần.”

Sau khi cả hai vào sảnh thì tình cờ nhìn thấy một ông già tóc bạc đang chống một cây gậy Văn Minh chờ thang máy.

Mặc dù khuôn mặt của Tiêu Ân đầy nếp nhăn, dáng vẻ trông như tuổi già sức yếu, nhưng khi đứng eo lại thẳng tắp, chiếc áo khoác màu đen trên người được sửa soạn rất tỉ mỉ, hơn nữa vẻ ngoài và khí chất nổi bật của ông ta khiến Tần Yên Nhiên không khỏi liếc nhìn ông ta thêm vài lần.

Tiêu Ân mỉm cười và chào hỏi một cách lịch sự: “Chào buổi tối, quý cô ấy xinh đẹp!” “Chào ông!” Khi Tần Yên Nhiên đang hơi cúi đầu, một tiếng động lớn đột nhiên phát ra từ lối thoát hiểm bên cạnh cô ấy.
Cô ấy cau mày: “Quản lý Vương, ai đang làm ầm ĩ bên trong thế?”

Quản lý Vương cũng có chút khó hiểu, nhanh chóng nói: “Chắc là con của một vị khách nào đó, tôi sẽ đi xem ngay bây giờ.”

Ông ta vừa bước đến trước lối thoát hiểm, hai cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một bóng đen cuốn theo mùi hôi thối xông ra ngoài!

Quản lý Vương không may bị cửa đập mạnh vào tường, ngất đi ngay lập tức mà không kịp làm gì, còn một người nào đó đang đi theo phía sau lao ra đuổi theo, tốc độ nhanh hơn bóng đen đó rất nhiều.

“Phương Dạ, sao anh lại ở đây?!” Sự chú ý của Tần Yên Nhiên lập tức tập trung vào Phương Dạ, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thậm chí cô ấy còn không để ý đến con quái vật đang lao tới trước mặt mình.

Bên ngoài khách sạn là vùng đất bằng phẳng. Trong lòng Mạnh Tiểu Phát biết rằng mình sẽ không tài nào có chạy lại đối phương. Sau khi một ánh mắt lóe lên, cậu ta vươn tay tóm lấy Tần Yên Nhiên, định bắt một con tin để bảo toàn mạng của mình trước rồi tính sau.
Phương Dạ ở đằng sau thấy vậy trong lòng liền cảm thấy lạnh lẽo, hiện tại cậu ta đang ở ngoài tầm tay anh, anh muốn làm gì cũng đã muộn rồi!

Ngay khi bàn tay to phủ đầy vảy chuẩn bị chạm vào Tần Yên Nhiên, một cây gậy màu đen đột nhiên xuất hiện trong phần gai góc, đánh thẳng vào khuỷu tay Mạnh Tiểu Phát!

Ôi!

Sau khi bị cây gậy Văn Minh trông rất bình thường này đâm trúng, Mạnh Tiểu Phát cảm thấy nửa cánh tay của mình mềm nhũn và tê dại như thể vừa bị điện cao đâm vào. Trong lúc cậu ta đang kinh sợ và không hiểu chuyện gì, thì một bàn tay gầy như que củi đặt lên vai cậu ta.

Ngón tay của Tiêu Ân như một thanh kiếm, tay trái nắm lấy xương đòn của con quái vật, còn tay phải thì kẹp vào bên dưới khung xương sườn khoảng ba tấc của đối thủ. Ông ta rón rén bước chân trái về phía trước, cũng không thấy ông ta dùng lực bao nhiêu, vậy mà ông ta lại có thể lật úp cả Mạnh Tiểu Pháp cao lớn xuống đất, cậu ta ngay lập tức ngã chỏng vó!
Nhìn thấy một con quái vật thằn lằn to lớn ngã xuống trước mặt mình, Tần Yên Nhiên lúc này mới tỉnh táo lại, lập tức kinh hãi hét lên một tiếng, những người khác trong đại sảnh cũng sợ hãi mà bỏ chạy tán loạn, hai cô ấy gái xinh đẹp ở quầy lễ tân cũng nhanh chóng ngồi xổm xuống và trốn ngay dưới bục.

“Ông già này thật là lợi hại!” Khi Phương Dạ đang há hốc mồm thì ông già tóc bạc dùng đầu gối ấn mạnh vào cổ Mạnh Tiểu Phát, sau đó đảo ngược cây gậy Văn Minh rồi nhanh chóng cắm đầu nhọn vào cổ đối phương.

Phương Dạ đã nhìn thấy rõ ràng, một cây kim thép màu đen tự động thò ra từ đầu gậy Văn Minh, cũng không biết nó được làm bằng vật liệu gì, nhưng nó dễ dàng xuyên thủng lớp vảy dày cộm đó!

Sau khi cây kim thép được cắm vào người, Mạnh Tiểu Phát vẫn còn đang cố gắng vùng vẫy, trợn mắt rồi ngất xỉu, có vẻ chắc là như trong cây kim thép có thuốc mê hoặc chất độc, hoặc là thứ gì đó có tác dụng phi thường.
Sau khi giải quyết được con quái vật, Tiêu Ân bình tĩnh đứng dậy, chỉnh trang lại áo khoác của mình trước, quả nhiên là một người có phong thái.

Tần Yên Nhiên chưa từng thấy cảnh tượng như vậy nên vẫn còn đang bàng hoàng, liền nhào vào trong vòng tay của Phương Dạ mà khóc nức nở, sau đó rõ ràng là anh có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể vỗ lưng cô ấy mà nhẹ nhàng xoa dịu cô ấy mà thôi.

Khó khăn lắm mới có thể khiến cô chủ Tần ngừng khóc, Phương Dạ quay đầu nhìn về phía Tiêu Ân: “Ông cụ, hóa ra là ông sao?”

“Xin chào.” Thực ra Tiêu Ân đã nhìn thấy Phương Dạ từ lâu rồi, nhưng ông ta không có hứng thú với anh, ánh mắt cứ dán vào Mạnh Tiểu Phát trên mặt đất, trong lòng vẫn đang lẩm bẩm không ngừng.

“Nhìn từ góc độ ngoại hình cho thấy cậu ta có những điểm tương đồng với rắn mối vượn, nhưng rõ ràng là ở nhiều chỗ vẫn còn giữ lại những đặc điểm của con người. Trông thì không giống một con rắn mối vượn thuần chủng, chắc là một loài tiến hóa đặc biệt đã được tiêm huyết thanh. Không biết liệu máu của cậu ta có tác dụng với bệnh của tôi hay không…”
Tiêu Ân suy nghĩ về điều đó, đột nhiên rút ra một con dao găm tinh xảo từ áo gió của mình ra, và cắt một khối u máu kinh tởm, đau nhúc nhích trên bụng của Mạnh Tiểu Phát…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.