Siêu Cấp Shipper

Chương 438: Không đuổi kịp tôi




Mạnh Tiểu Phát nhúc nhích cổ họng, phát ra âm thanh khàn khàn: “Không ngờ vẫn chưa chết, xem ra tôi xem thường anh rồi.”

Berrant mỉm cười: “Thân là một thành viên của Wild Hunt, không có chút bản lĩnh đích thực nào thì sao có thể làm lính tuần được. Sao nào, có muốn cân nhắc đến việc gia nhập chỗ chúng tôi không?”

Bởi vì quá tối, những người khác không phát hiện ra ở trên đất có một cái ống tiêm…

“Cân con mẹ mày!” Mạnh Tiểu Phát đột nhiên dồn sức vào chân, xông về phía Berrant như một mũi tên rời cung. Người chưa đến nơi, sức gió mãnh liệt đã ập vào đằng trước!

Berrant bình tĩnh giơ tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng vung về phía trước một cách chuẩn xác. Chỉ thấy một gợn sóng bỗng xuất hiện trên không trung, chắn ngay trước mặt Mạnh Tiểu Phát.

Đang lao mạnh đến, trong lòng Mạnh Tiểu Phát bỗng rung chuông báo động. Trực giác giống như dã thú nói cho cậu ta biết, gợn sóng này cực kỳ nguy hiểm. Nhưng hiện tại cậu ta đang lao đi quá nhanh, không thể dừng lại nữa, chỉ có thể liều mạng nghiêng người chống đỡ bằng vai trái.

Bịch!

Sau một tiếng giòn vang, một dòng máu dài bắn lên giữa bầu trời, chiếc vảy trên vai con quái vật nháy mắt bị đứt lìa, cả cánh tay trái đã rời khỏi cơ thể.

Cơn đau dữ dội khiến Mạnh Tiểu Phát sợ hãi tột cùng. Trông thấy Berrant lại định vung tay lên lần nữa, cậu ta không dám sơ suất, sau khi dùng sức chống chiếc tay còn lại lên đất, cả cơ thể đã bắt đầu lùi nhanh về phía sau.

Một đòn thành công, Berrant tự tin gấp bội, anh ta vừa thầm khen sức mạnh từ thuốc của tổ chức, vừa sải bước đuổi theo.

Mạnh Tiểu Phát đã bị gợn sóng vừa nãy đánh cho sợ, căn bản không dám ở lại, lặng lẽ xông về phía trước. Lúc đi qua chỗ hai cha con nhà họ giang, cậu ta còn tiện tay bắt Giang Tử Nhu đi!

Từ đầu đến cuối, sự cố chấp của cậu ta đối với cô chủ của nhà họ Giang chưa từng thay đổi, ngay cả lúc chạy trốn cũng nhớ mãi không quên, quả thật có thể coi là một tấm gương vàng trong làng cố chấp…

Trơ mắt nhìn con gái bị quái vật bắt đi, Giang Long chỉ có thể kêu trời khóc đất không ngừng. Còn Berrant, mặc dù tiêm thuốc khiến sức chiến đấu của anh ta tăng mạnh, nhưng tốc độ lại không thể sánh bằng người thằn lằn, chỉ có thể trơ mắt đuổi theo đằng sau.

Một giây sau, Mạnh Tiểu Phát phá vỡ ô cửa thủy tinh công nghiệp dày bịch, ôm Giang Tử Nhu đang liều mạng giãy giụa rơi xuống bãi cỏ.

“Quái vật ra rồi, mọi người chuẩn bị!”

Kênh liên lạc vang lên tiếng hô to của Phùng Khang, đội cảnh sát đã đợi đến mức mất kiên nhẫn lập tức lên giây cót tinh thần, nhao nhao giơ súng bắn lưới trong tay lên.

So với súng lục, loại vũ khí đặc thù này rõ ràng có tác dụng với người thằn lằn hơn rất nhiều. Hơn nữa lô súng bắn lưới mới được trang bị này còn có cả dòng điện cao thế. Cho dù không thể giải quyết Mạnh Tiểu Phát ngay lập tức, thì sức mạnh cũng đủ để cậu ta thiệt hại nặng nề.

Con quái vật hoảng hốt lập tức xông về phía cổng lớn của tòa biệt thự, mà Berrant cũng nhảy từ tầng hai xuống, cất bước đuổi theo.

Đội cảnh sát trợn mắt: “Đội trưởng, mục tiêu biến thành hai tên, bây giờ làm thế nào đây?”

Phùng Khang nói: “Còn thế nào được nữa, không để tên nào chạy thoát, bắt hết lại!”

Ầm!

Mạnh Tiểu Phát đẩy toang cánh cổng biệt thự ra, song bên ngoài đã có bảy, tám cảnh sát bày trận chờ sẵn.

“Bắn!”

Phùng Khang hạ lệnh, bốn tấm lưới lớn chằng chịt chớp điện lập tức bung ra, đổ ập vào đầu Mạnh Tiểu Phát.

Mặc dù lúc nãy mới phát hiện trong tay đối phương có con tin, nhưng bây giờ không lo được nhiều đến thế. Theo lý mà nói, dòng điện cao thế này chỉ có thể khiến người ta hôn mê chứ không mất mạng, Giang Tử nhu vẫn còn cơ hội sống sót. Nếu để quái vật bỏ chạy, vậy thì người chết sẽ càng nhiều hơn!

Thật ra Mạnh Tiểu Phát đã đánh hơi được mùi vị của đám cảnh sát từ trước, trong khoảnh khắc xông ra khỏi cổng, cậu ta đã nhanh chóng thay đổi phương hướng, vừa hay tránh thoát đám lưới điện này. Nhưng Berrant bám sát phía sau lại không may mắn như vậy. Trong lúc bất ngờ, anh ta thậm chí còn bị nhốt chặt trong ba tấm lưới điện!

Xẹt xẹt xẹt…

Những tia chớp điên cuồng lập lòe trên người Berrant, sau khi anh ta nhảy một điệu múa sấm sét lóa mắt không gì sánh được, cả người liền bốc khói rồi đổ ập về phía trước. Còn người thằn lằn thì bừng bừng sức sống chạy thoát, chẳng mấy chốc đã cách xa một trăm mét, tốc độ có thể so với báo săn!

“Khốn kiếp, để cậu ta chạy thoát rồi!” Phùng Khương tức đến nỗi nện một cái lên nắp xe, khiến thuộc hạ bên cạnh đau lòng gần chết.

“Các anh giải quyết đám Giang Long, giao Mạnh Tiểu Phát cho tôi.” Phương Dạ vứt lại một câu rồi đuổi theo. Phùng Khang bất lực, chỉ còn cách dẫn người vào biệt thự kiểm tra tình hình, vừa hay bắt được Giang Long đang thò đầu ra nhìn.

Sau khi nhấc cả Harris đang thở thoi thóp ở trên tầng lên, bọn Phùng Khang cũng coi như gặt hái được một mớ. Mà lúc này, đám quân cứu viện do Từ Lệ dẫn đầu mới chạy tới…

Phương Dạ liều mạng đuổi theo đằng sau Mạnh Tiểu Phát. Cứ tưởng rằng nơi này không phải chốn rừng núi hoang vu, hơn nữa cậu ta còn dắt theo một người sống sờ sờ, đuổi theo hẳn là không có vấn đề gì lớn. Ai ngờ đối phương càng chạy càng xa, khoảng cách cũng dần bị kéo rộng ra.

Cứ đuổi theo như thế này, e là chẳng mấy chốc sẽ mất dấu, Phương Dạ không nhịn nổi nữa, dứt khoát mang điểm thăng cấp kỹ năng mà mình vất vả lắm mới gom được ra để cường hóa thể chất trung cấp.

Sau khi sáu điểm biến mất, trong cơ thể dường như nổi lên một trận gió lốc, sau đó là từng luồng sức nóng điên cuồng chạy khắp toàn thân, khiến tay chân dễ chịu không gì sánh được!

Cuối cùng, tất cả sức nóng tập trung ở một chỗ, trực tiếp bùng nổ ở đan điền. Vào khoảnh khắc ấy, Phương Dạ như thể được trải qua cảm giác tuyệt vời như bay lên trời…

Từ lúc sức nóng xuất hiện cho đến khi biến mất, thật ra chỉ là trong nháy mắt rất ngắn ngủi mà thôi, anh bỗng cảm thấy cơ thể mình có sức lực không bao giờ dùng hết, lập tức tăng tốc vượt bậc, trực tiếp biến thành một cái bóng!

Lúc này, Giang Tử Nhu bị vác trên vai đang không ngừng van xin: “Mạnh Tiểu Phát, anh bỏ tôi xuống đi, anh không chạy thoát khỏi Phương Dạ đâu!”

Bây giờ Phương Dạ đã là hy vọng duy nhất, đương nhiên cô ta chỉ mong sao anh nhanh chóng đuổi đến nơi rồi cứu vớt mình. Nếu để Mạnh Tiểu Phát đạt được mục đích, thế thì chỉ có kết cục là biến thành quái vật, nghĩ thôi đã khiến người ta tuyệt vọng rồi!

Mạnh Tiểu Phát cười lạnh: “Im miệng, chỉ là một tên loài người hèn mọn mà thôi, sao có thể đuổi kịp tôi được. Không tin thì cô quay đầu nhìn xem, anh ta đã bị tôi bỏ lại không thấy bóng dáng đâu từ lâu rồi!”

Song một giây sau, mặt của cậu ta đã bị vả bôm bốp, Giang Tử Nhu kinh ngạc nhìn thấy Phương Dạ điên cuồng tăng tốc như được uống tiết gà, nháy cái đã xuất hiện trong tầm mắt.

Thấy kẻ đuổi theo đột nhiên tăng tốc, Mạnh Tiểu Phát nhất thời không hiểu ra làm sao. Trong ấn tượng của cậu ta, tốc độ của Phương Dạ hẳn là không chênh lệch với tốc độ của cậu ta trước kia là bao, sao đột nhiên lại bùng nổ vậy?

Mặc dù hôm qua đã bổ sung rất nhiều thịt khiến cho cơ thể lại tiến hóa không ít, nhưng Mạnh Tiểu Phát vẫn khá sợ cái tên biến thái Phương Dạ này, hoàn toàn không có ý định dừng lại đánh một trận sống mái. Cậu ta chỉ có thể cố hết sức điên cuồng chạy vào trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh, thi thoảng lại đạp đổ mấy thứ đồ linh tinh trong hẻm để kìm hãm tốc độ của đối phương.

Ban đầu chiến thuật này còn có hiệu quả, tốc độ của Phương Dạ quả nhiên đã giảm đi khá nhiều, Mạnh Tiểu Phát hết sức vui mừng, càng lúc càng hăng say hất đồ, thậm chí còn đạp đổ không ít thùng rác, khiến rác rưởi hôi thối tung tóe khắp nơi.

Phương Dạ buồn nôn đến nỗi nhíu chặt mày lại, đành phải lách mình nhảy vào một con hẻm khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.