Siêu Cấp Shipper

Chương 433: Hành động cấp tốc




Cái mông của Quản lý cũng không sạch sẽ, tuyệt đối không thể báo cho bên tuần tra, nhỡ như những người này giữa đường động tay động chân, nhà hàng chắc chắn sẽ đóng cửa!

Anh ta chỉ có thể nén cơn giận, nhanh chóng tươi cười đầy mặt nói: “Đúng… Rất xin lỗi, tôi mới là người thất lễ, rất xin lỗi hai vị!”

Phương Dạ hờ hững nói: “Ông thành thật giải thích, hai người bọn họ là người mà ông mời tới để quảng cáo cho nhà hàng đúng không?”

Quản lý không dám giấu diếm, đành phải nói: “Ngài nói không sai, bọn họ chính là người được tôi mời tới để quảng cáo.”

May mắn là bây giờ không có khách hàng nào khác trong nhà hàng, nếu không sẽ khá lúng túng khi nghe những lời này.

Dù vậy, Viên Du Khiết và cô bạn thân của cô ta vẫn mang vẻ mặt xấu hổ, vành tai đỏ bừng.

Tiểu Lâm đột nhiên tiến đến chỗ Viên Du Khiết, dáng vẻ hận sắt không thành thép chất vấn: “Trước kia em là người tốt lắm mà, sao lại đi làm kẻ lừa đảo như thế?”

Viên Du Khiết cúi đầu xuống, nói: “Tôi xin lỗi, thật ra tôi chỉ là một sinh viên đại học, bởi vì nhất thời nổi lòng tham, cứ nghĩ làm việc này sẽ nhanh chóng kiếm ra tiền, thế nên tôi mới...”

“Dừng cương trước bờ vực cũng chưa muộn, sau này đừng làm vậy nữa.” Sau khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương lại cảm động của đối phương, Tiểu Lâm vốn định nói vài lời thấm thía, lại không nhịn được bật thốt lên: “Nếu thiếu tiền có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ hỗ trợ!”

Hả?

Phương Dạ loạng choạng suýt nữa thì ngã.

Chó má chứ đang nói, sao tự dưng lại đổi hướng gió rồi?

Không phải còn đang cố gắng thuyết phục người ta sống tử tế à, sao đột nhiên lại chuyển tiết tấu sang ủng hộ thế này?

Viên Du Khiết và bạn thân của cô ta nghe vậy lập tức sững sờ, hồi lâu không nói được lời nào, sắc mặt của Di Lặc và đám đàn em của anh ta cũng khá kỳ lạ.

Người quản lý và đám người giữ cửa không dám nói một lời, ngoan ngoãn tránh sang một bên làm quần chúng ăn dưa.

“Cảm ơn ý tốt của ngài, nhưng mà...”

Tiểu Lâm nghiêm nghị nói: “Đừng nhưng mà gì hết, cô chăm chỉ học hành, tôi chăm chỉ kiếm tiền, mọi người đều thực hiện nghĩa vụ của mình, sau khi tốt nghiệp lập tức kết hôn!”

Anh vốn đã có một tình yêu sâu đậm với Viên Du Khiết, tuy biết rõ đối phương là kẻ lừa đảo, nhưng vẫn không từ bỏ giấc mộng trong lòng.

Kẻ lừa đảo thì thế nào, chẳng lẽ kẻ lừa đảo không thể cải tà quy chính à, chỉ cần cô ấy muốn làm người tốt, bản thân chắc chắn sẽ không ghét bỏ!

Phương Dạ lập tức khâm phục không thôi, lời này của anh Lâm quá khí phách, nhưng mà chuyện tiến tới kết hôn liệu có quá trực tiếp hay không?

Mặt Viên Du Khiết đỏ bừng, ngập ngừng nói:

“Nhưng mà ...”

Hạ Lâm sốt ruột nói: “Tôi đã nói rõ đến vậy rồi, cô còn nhưng mà cái gì nữa, chẳng lẽ cô chê tôi xấu?”

Viên Du Khiết lắc đầu.

“Vậy là cô chê tôi nghèo?”

Viên Du Khiết lại lắc đầu.

“Chê tôi lớn tuổi?”

Tiếp tục lắc đầu.

Tiểu Lâm thở phào nhẹ nhõm. Nếu những điều này không thành vấn đề, vậy những cái khác càng dễ nói.

“Cô cũng không ghét bỏ những việc này, vậy còn băn khoăn điều gì nữa?”

Cô bạn thân tính tình nóng nảy không nhìn nổi nữa, thẳng thắn nói giúp cô: “Điều Tiểu Khiết muốn nói với anh là cô ấy đã kết hôn rồi!”

“Cái gì?”

Tiểu Lâm như bị sét đánh giữa trời quang, đầu óc ong ong, đôi môi khẽ run lên, nửa ngày không nói nên lời.

Phương Dạ và những người khác cũng choáng váng, mặc dù việc sinh viên tốt nghiệp rồi kết hôn luôn không phải chuyện hiếm, nhưng với sinh viên đại học thì đúng là cực kì hiếm thấy!

Viên Du Khiết trông rất dịu dàng, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi, có thể là sinh viên năm hai hoặc cuối cấp. Nhưng sao cô ấy lại nóng lòng muốn kết hôn đến vậy chứ?

Trong phòng yên tĩnh không hề có một tiếng động, không khí dường như ngưng kết lại, Tiểu Lâm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thốt ra một câu kinh thế hãi tục: “Không sao, tôi có thể đợi cô ly hôn!”

Rầm rầm!

Lần này không chỉ Phương Dạ mà những người khác đều bị kinh hãi đến nỗi ngã lăn ra đất. Di Lặc suýt chút nữa đâm nát sàn nhà vì hình thể khổng lồ của mình...

“Đinh! Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành một món ăn đặc biệt, thưởng skill thăng cấp điểm *một, hiện tại tổng điểm là bảy!”

Khi Phương Dạ bị ngã đến nhe răng nhếch miệng, đột nhiên trong đầu vang lên tiếng hệ thống êm tai.

Còn may, mặc dù mọi thứ phát triển theo hướng cực kì máu chó, nhưng ít nhất vẫn lấy được phần thưởng, cũng có thể coi như một niềm an ủi...

Hành động nằm ngoài dự đoán của Tiểu Lâm hết đợt này đến đợt khác, mọi người đều không nhìn nổi nữa, sau khi ra khỏi nhà hàng, Phương Dạ cười khổ: “Ông anh, hôm nay cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, hôm khác tôi sẽ mời hai cậu đi ăn cơm.”

“Cảm ơn làm gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Di Lặc cười nói: “Người anh em Phương, thật ra mà nói thì tôi phải cảm ơn chú mới đúng. May mà trước kia chú nhắc nhở tôi về chuyện của anh Long, nếu không kiểu gì lần này tôi cũng bị dính vào.”

Phương Dạ nói: “Làm sao vậy, tuần tra sắp xuống tay với Giang Long à?”

“Ừ, tôi nghe được chút tiếng gió, chắc là chuyện mấy ngày nay.” Di Lặc cười, “Người anh em Phương, có phải chú quen biết với vị quan lớn nào trong đội tuần tra, mà tin tức cực kì linh thông không?”

Phương Dạ cười: “Tôi có quen với đội phó.”

“À, có phải là đội phó Từ mới nhậm chức không lâu đúng không?” Di Lặc bỗng nhiên tỉnh ngộ, trên mặt lập tức lộ ra ý cười gian tà: “Xem ra diễm phúc của chú không cạn nha, ngay cả loại cực phẩm như vậy mà cũng quyến rũ được hả?”

“Khụ khụ, anh đừng nói khó nghe như thế, quyến rũ cái gì chứ?” Phương Dạ đỏ mặt: “Hai người chúng tôi không có quan hệ gì, tôi chỉ từng cứu cô ấy một lần thôi.”

Di Lặc nháy mắt nói: “Còn không phải kết trái rồi sao, chưa hết, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, cô ấy không cần trả ơn, vậy chỉ có thể lấy thân báo đáp. Tôi đoán không sai chứ?”

Phương Dạ vừa nghe xong lập tức che mặt, tức giận nói: “Nếu không lần sau lúc ăn cơm tôi sẽ gọi cô ấy đi cùng, anh trực tiếp chứng thực xem?”

Di Lặc chê cười nói: “Vậy thì không cần, tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi.”

Bản thân là kẻ lưu manh lão làng, nếu thật sự ăn cơm cùng bàn với đội phó đội tuần tra, có thể có khẩu vị mới là lạ!

Sau khi thấy đối phương dứt khoát dừng chủ đề này lại, Phương Dạ lại hỏi: “Đúng rồi, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”

“Người anh em Phương cứ nói đi đừng ngại!”

“Anh có biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện lớn gì ở núi Kỳ Lĩnh không?”

“Núi Kỳ Lĩnh? Chưa nghe được điều gì về nó cả.”

Phương Dạ thắc mắc: “Không thể nào, thế anh có biết chuyện Hầu Tử chết không?”

“Cái gì, Hầu Tử đã chết?” Đôi mắt của Di Lặc trợn trừng lên, đột nhiên nắm lấy vai đối phương: “Người anh em Phương, không phải chú đang đùa tôi đấy chứ?”

Phương Dạ thế mới biết quan hệ của hai người rất tốt, anh bất đắc dĩ nói: “Tôi không nói đùa, tối hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy.”

Di Lặc không thể tin được: “Không thể nào, với thân thủ của Hầu Tử, trong Hoa Hải không có mấy người có thể giết được anh ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.