Siêu Cấp Shipper

Chương 417: Mở to mắt nói dối




“Mẹ nó!”

Người bình thường làm sao có thể chịu đựng được kiểu mắt mũi như thế này, Mạnh Tiểu Phát phát ra tiếng trầm thấp từ trong cổ họng, trong tình huống gấp gáp, cậu ta giơ móng vuốt phải lên đánh cho quái vật một bạt tai thật mạnh!

Có lẽ là người thằn lằn có nằm mơ cũng không ngờ tới “đồng loại” của mình lại tấn công mình, nó không kịp phòng bị, cũng không kịp tránh né, chỉ có thể lãnh trọn cú đánh đó.

Thể chất của cơ thể sau khi trải qua cải tạo của Mạnh Tiểu Phát đã trở nên ngang tài ngang sức với người thằn lằn, nên cú đánh này đương nhiên là không phải hạng vừa, khiến người thằn lằn bị đánh bay ra xa bốn năm mét, khiến cho máy móc ở trên chiếc bàn phía sau trở nên bừa bãi lộn xộn, nửa gương mặt của người thằn lằn cũng bị đánh cho nát bét, thậm chí có một con mắt còn bị lòi ra!

Ui!

Người thằn lằn lãnh trọn một cú đánh mạnh như vậy mà vẫn chưa chết, cuối cùng nó cũng biết đối phương là địch chứ không phải bạn, nó giãy giụa bò dậy rồi nhào qua vật lộn với Mạnh Tiểu Phát.

Hai con quái vật đều có sức mạnh phi thường, lực sát thương của răng và móng vuốt đều vô cùng kinh người, nhưng dù sao người thằn lằn đã phải chịu mấy cú đánh mạnh, hơn nữa tác dụng của thuốc gây mê vẫn chưa hết hoàn toàn, khiến cho phản ứng của nó chậm đi nửa nhịp.

Sau khi Mạnh Tiểu Phát vượt qua nỗi sợ hãi ban đầu, cậu ta dần dần phát hiện con quái vật này vốn dĩ không đánh lại mình, vì vậy cậu ta bất chấp mà đè nó xuống dưới người, mở to miệng cắn nó.

Răng nanh sắc bén dễ dàng chọc thủng lớp giáp sắt của người thằn lằn, dòng máu màu xanh không ngừng chảy ra, Mạnh Tiểu Phát giống như nếm được sự ngọt ngào tuyệt vời nhất trên đời này, lập tức điên cuồng uống ùng ục vào bụng.

Dù cho người thằn lằn có sức sống bền bỉ, nhưng sau khi mất một lượng máu lớn, rất nhanh nó đã trở nên thoi thóp. Hai mắt của Mạnh Tiểu Phát đỏ bừng, đánh nhau và giết hại đã hoàn toàn kích thích sự hung dữ của cậu ta, cậu ta trực tiếp cắt xé một miếng thịt to từ trên cổ đối phương ra nhai.

Xương cổ của người thằn lằn đáng thương bị cắn đứt, đầu nó nghiêng một cái rồi hoàn toàn mất đi hơi thở. Mạnh Tiểu Phát nhai mấy miếng sau đó nuốt miếng thịt vào bụng, sau đó cậu ta ngạc nhiên phát hiện ra, sức mạnh trong người mình hình như lại tăng lên một chút rồi!

Sau khi xác nhận đây không phải là ảo giác của mình, Mạnh Tiểu Phát bắt đầu trở nên điên cuồng, cứ như vậy mà nằm sấp trên thi thể bắt đầu nhai nuốt, khoé miệng đáng sợ của cậu ta đã rách ra đến tận mang tai rồi, mỗi lần mở ra đóng vào đều có thể xé rách một miếng thịt đầy máu, một con quái vật nặng gần một trăm năm mươi kg đang dần biến mất với tốc độ kinh người…

Bụng của Mạnh Tiểu Phát như một cái động không đáy, nhai nuốt sạch sẽ từ da cho tới xương của người thằn lằn, hơn nữa còn có dấu hiệu chưa thoả mãn, cậu ta dời mắt nhìn những thi thể khác một cách tham lam…

Mặc dù không thể định vị, nhưng nhờ vào camera đã phân bổ rải rác khắp thành phố, đội cảnh sát rất nhanh đã phát hiện ra tung tích của xe chở hàng, sau hơn một tiếng đồng hồ, Từ Lệ dẫn người đến bao vây căn nhà kho bị bỏ hoang.

Phùng Khang quấn băng trên đầu nhìn nhà kho im lìm, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ: “Đội trưởng Từ, không phải chúng ta đến trễ rồi chứ?”

“Vào trong xem trước.” Từ Lệ lấy cây súng ngắn ra: “Anh dẫn người vây đánh từ phía sau, những người khác theo tôi xông vào từ cửa trước!”

Phùng Khang vẫn hơi lo lắng con quái vật đó: “Có cần thông báo cho chú Cửu trước một tiếng không?”

“Giờ này chú Cửu đã lên máy bay rồi, chẳng lẽ anh định dùng pháo cao xạ bắn ông ấy xuống đây sao?” Từ Lệ liếc anh ta một cái: “Thuốc gây mê mạnh đó có tác dụng đến mười tám tiếng đồng hồ, anh đừng có lo bò trắng răng nữa, mau hành động đi!”

Phùng Khang không dám nói nữa, dẫn một đám người vội vàng rời đi, Từ Lệ vẫy tay một cái, ngoại trừ những người ở lại canh giữ, tất cả những người cảnh sát còn lại đều trông vào trong nhà kho.

Không ngoài dự liệu, ngoại trừ hai chiếc xe ra thì trong căn nhà kho rộng lớn không có một ai, rõ ràng là đối phương đã bỏ đi từ lâu rồi.

Từ Lệ giậm chân một cách hậm hực, sau đó chỉ huy: “Mọi người tản ra khắp nơi xem có con cá lọt lưới nào hay không.”

Đám cảnh sát tản ra bốn phía, rất nhanh đã có người phát hiện ra phòng thí nghiệm.

“Đội trưởng Từ, cô mau qua đây xem, trong này có phát hiện lớn!” Phùng Khang đột nhiên hét lên.

Sau khi Từ Lệ đi xuyên qua một hành lang, nhìn thấy không ít đồng nghiệp đang cầm vũ khí trong tay nhắm vào một cánh cửa sắt dày nặng, mặc dù cách một khoảng cách, nhưng cô ta vẫn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc khiến người khác buồn nôn!

“Vào trong xem.”

“Vâng!”

Phùng Khang cẩn thận đi qua, anh ta đưa tay đẩy nhẹ một cái, cánh cửa sắt đã biến dạng mở ra lách cách một tiếng, mùi máu tanh khiến người khác nghẹt thở lại càng nồng hơn.

Sắc mặt của Từ Lệ căng thẳng một cách khác thường, trong ấn tượng của cô ta, có lẽ mùi trong nhà mổ cũng không nồng đến như vậy, rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì?

Phía trước gần như không có chút tiếng động, Phùng Khang nhẹ nhàng đi vào trong, vừa bước vào cửa thì chân đột nhiên trượt một cái, sau đó lảo đảo ngã xuống đất.

“Cẩn thận một chút!” Từ Lệ đi theo phía sau kéo Phùng Khang dậy, chạm vào một cái thì thấy trơn trượt, thì ra quần áo của anh ta đều dính đầy máu, khiến người khác nhìn mà dựng cả tóc gáy!

Càng ngày càng nhiều cảnh sát đi vào, chỉ thấy trong căn phòng thí nghiệm giản đơn không có một ai, trên mặt đất ngoại trừ một đống máu ra thì chỉ còn lại những thiết bị điện tử đã tan nát, sau khi nhìn thấy chiếc giường sắt đã hoàn toàn biến dạng, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.

“Không hay rồi, con quái vật đó có lẽ đã khôi phục sự tự do rồi, mọi người cẩn thận một chút, rất có thể nó đang ở gần đây!”

Phùng Khang khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Đội trưởng Từ, cô nói xem tại sao ở đây lại không có thi thể? Chẳng lẽ bị nó lôi về nhà hết rồi?”

“Anh tưởng nó là đồ ngu à, nơi này khách hồ chứa nước Liên Tâm xa như vậy, làm sao lôi về?” Từ Lệ phân tích một cách bình tĩnh: “Từ lượng máu trên đất mà nhìn, người bị hại ít nhất cũng có năm sáu người, tám chín mươi phần trăm là nó đã tìm được một hang ổ mới ở gần đây, chúng ta cho người phong toả khu vực này trước, sau đó tiến hành tìm kiếm theo mạng lưới…”

“Đội phó Từ, cô mau qua đây xem!” Một cảnh sát đột nhiên kêu lên.

Hai người chạy qua đó nhìn, thì ra trong đống thiết bị điện tử có giấu nửa cái đầu lâu vô cùng khủng khiếp và đáng sợ, là của người thằn lằn chứ còn ai nữa!

Từ Lệ và Phùng Khang đưa mắt nhìn nhau, lần này bọn họ thật sự sững sờ.

Hung thủ giết người mà họ nghĩ tới đã chết rồi, rốt cuộc trong căn phòng thí nghiệm này đã xảy ra chuyện gì?

Từ Lệ hỏi: “Có truy ra được tung tích của tài xế xe chở hàng không?”

Phùng Khang thấp giọng nói: “Đã điều tra rồi, người đó được giới thiệu bởi một đội phó, đội trưởng đã đích thân đi điều tra về người đó rồi, chắc rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”

Dù có thế nào, ít nhất con quái vật đã đền tội rồi, buổi hành động ngày hôm nay cũng không phải là trở về tay không, vì vậy mà Từ Lệ thở phào một hơi, sau đó dẫn người dọn dẹp hiện trường, xem coi có thể tìm thấy được manh mối của tên cướp không…

Vào lúc đội cảnh sát đang bận rộn đến chân không chạm đất, Giang Long đã liên hệ được với người mua, sau khi gửi số liệu thực nghiệm qua, quả nhiên một tỷ đã được gửi vào trong tài khoản của ông ta, ông ta bỗng chốc mặt mày rạng rỡ, nỗi đau khi mất đi anh em cũng giảm khi không ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.