Siêu Cấp Shipper

Chương 416: Tử đạo hữu bất tử bần đạo




Nhân viên theo dõi  thiết bị liên tục báo cáo tình trạng: "Huyết áp của tình nguyện viên đã vượt quá hai trăm, nhịp tim cũng tăng lên, nhiệt độ cơ thể gần bốn mươi độ..."

Ong ong ong…

Trong con ngươi của Mạnh Tiểu Phát đầy tơ máu, gân xanh nổi trên người đã biến thành màu đỏ thẫm, dường như bất cứ khi nào cũng đều có thể trực tiếp phát nổ!

Hiện tại Giang Đạt chỉ quan tâm một chuyện: "Việc thu thập dữ liễu thế nào rồi?"

Nhân viên nghiên cứu bình tĩnh nói: "Trước mắt hoàn thành khoảng tám mươi tám phần trăm, sắp kết thúc rồi."

"Được!" Trên mặt Giang Đạt và Giang Long ngay lập tức hiện vẻ hưng phấn, cứ tiếp tục như thế này, chỉ cần qua một hai phút nữa là có thể đại cáo thành công!

Ai ngờ sau vài giây đồng hồ, sắc mặt của nhân viên nghiên cứu lại lần nữa thay đổi đáng kể: "Các chỉ số của tình nguyện viên bắt đầu giảm mạnh, huyết áp giảm xuống dưới tám mươi, nhịp tim chậm lại ba mươi hai nhịp mỗi phút, nhiệt độ cơ thể ba mươi sáu độ, nhưng vẫn tiếp tục giảm xuống... Không xong rồi, xem ra anh ta sắp không chịu đựng nổi nữa rồi,  chắc là tác dụng của huyết thanh đã phá hủy mạch tim!"

Trên trán Giang Đạt toát ra một tầng mồ hôi lạnh: "Tại sao có thể như vậy, số liệu tiến độ còn bao nhiêu?"

"Không đến chín phần trăm!"

Toàn thân Mạnh Tiểu Phát lạnh như băng, cậu ta rất nhanh đã ngừng ngọ nguậy, ngược lại run bắn lên, khuôn mặt vốn đỏ bừng đã trở thành màu xanh thẫm, con ngươi cũng bắt đầu mở to!

"Mẹ nó, mau tiêm liều mạnh vào tim cậu ta, bất kể như thế nào cũng phải chống đỡ qua thời gian ấy!"

"Được!"

Một tên nhân viên nghiên cứu tiêm một phát vào trên ngực của Mạnh Tiểu Phát, sau đó chậm rãi bơm thuốc nước vào trong, số liệu đang giảm rốt cuộc cũng tăng lại một chút, sắc mặt cũng hồng hào không ít.

"Tuyệt vời, tôi sớm đã chuẩn bị, bằng không thì thật sự là việc sắp thành mà lại hỏng!" Giang Đạt thở phào một cái, đang định nâng tay lau mồ hôi trên trán, thì trên cánh tay đột nhiên truyền đến một hồi đau nhức như bị sát muối!

Ông ta theo bản năng mà quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cái đầu cực lớn đang cắn mình, nửa cánh tay đã ngập trong miệng chậu máu!

"Cứu..."

Giang Đạt sợ gần chết, còn không kịp hô ra tiếng, người thằn lằn đột nhiên bổ nhào về phía trước, hàm răng như bàn răng cưa sắc bén cắt đứt nửa cái đầu của ông ta!

Giang Long nhìn thấy hình ảnh não bắn tung tóe từ đằng sau mới phản ứng lại, hóa ra thuốc mê trên người của người thằn lằn đã hết tác dụng, trực tiếp giãy ra khỏi dây xích cắn chết anh trai của ông ta!

Người thằn lằn vừa há miệng nhai, vừa nhe răng cười, tiếp tục bổ nhào về phía ông ta.

"Mẹ ơi!"

Giang Long không hổ là đại ca nhiều năm như thế, tất nhiên là phản ứng cực nhanh, vội vàng kéo một tên nhân viên nghiên cứu chắn trước người, sau đó vừa la hét vừa chạy ra ngoài cửa.

Chờ sau khi người thằn lằn dùng chân trước đập cho người nhân viên nghiên cứu thành đống thịt nát, thì cửa sắt của phòng thí nghiệm đã bị Giang Long nhanh chóng khoá trái lại, còn những người khác đợi ở bên trong ngay lập tức sợ tới mức hồn vía lên mây, liều mạng chạy đến cạnh mà đập mạnh.

"Mở cửa mau lên, chúng tôi còn ở bên trong mà!"

"Thả rôi ra, tôi còn chưa muốn chết!"

Giang Long cười gằn nói: "Tử đạo hữu bất tử bần đạo, thật xin lỗi, tôi không thể mở cửa, bằng không thì tất cả mọi người đều phải chết!"

Nhìn thấy người thằn lằn đang tới gần, các nhân viên nghiên cứu ngay lập tức hết hi vọng, cuồng loạn mà mắng lớn: "Tên khốn nạn, tên súc sinh, mau thả tôi ra, bằng không tôi có thành quỷ cũng không tha cho ông!"

"Tùy anh thôi, hãy hưởng thụ những giây phút cuối cùng của mình đi, ha ha!"

Tuy rằng cửa chính của phòng thí nghiệm chỉ được làm bởi tấm thép dày, nhưng Giang Long cũng không dám tự đại, sau khi để lại một câu nói nhảm thì vội vội vàng vàng chạy đi.

Hiện tại tất nhiên bảo vệ cái mạng nhỏ là quan trọng nhất, dù sao những số liệu kia sau khi thu thập xong cũng sẽ tự động gửi lên đám mây, mặc dù đã đánh mất người thằn lằn, nhưng hiện tại người mua căn bản không biết chuyện, ít nhất thì mười triệu tiền cọc kia cũng không thể chạy thoát được.

Phía sau truyền đến tiếng kêu la thảm thiết và tiếng mắng chửi liên tục không ngừng, Giang Long không dám dừng lại, trái lại bước đi nhanh hơn, một lúc sau đã chạy ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của đại ca, các thủ hạ nhanh chóng vây quanh.

"Anh Long, bên trong xảy ra chuyện gì sao?"

Giang Long vội vội vàng vàng nói: "Chuyện lớn không xong, con quái vật kia vậy mà lại có thể tỉnh lại, hiện tại nó bị tôi nhốt ở trong phòng thí nghiệm, nhưng mà cánh cửa kia hẳn là không thể chống đỡ được lâu nữa, chúng ta tranh thủ rời khỏi đây mau!"

Quái vật thức tỉnh?

Mọi người nhất thời hoảng sợ, tuy rằng bọn họ đều là những người đầu đao liếm máu, nhưng mà đối mặt với loại quái vật như người thằn lằn mới nghe thấy lần đầu này đều sẽ cảm thấy sợ hãi.

Một gã thủ hạ đột nhiên hỏi: "Anh Long, vậy những người khác đâu?"

"Toàn bộ đều đã chết, kể cả anh trai tôi ở bên trong!" Mặt Giang Long đau buồn phẫn nộ mà nói: "Con quái vật này cực kỳ hung dữ, cắn chết tất cả bọn họ, nếu tôi không phản ứng nhanh, chỉ sợ hiện tại đã trở thành đồ ăn cho nó rồi!"

Vừa nghe thấy quái vật kinh khủng như thế, những người khác làm sao còn dám kéo dài thời gian, giống như ong vỡ tổ mà ra ngoài lên xe rời đi, còn những chiếc xe vận tải và xe bán tải lại bị ném vào trong nhà kho.

Lúc này trong phòng thí nghiệm, người thằn lằn đã dẫm nát nhân viên nghiên cứu cuối cùng thành tám mảnh, sau đó làm một ngụm cắn đầu anh ta, nuốt hết cặp kính mắt dây vàng treo trên sống mũi vào trong bụng.

Sau khi đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm, sự chú ý của nó đặt vào Mạnh Tiểu Phát ở trên bàn thí nghiệm, đây là người duy nhất còn sống sót trong phòng thí nghiệm.

Người thằn lằn bước qua, đầu tiên cúi xuống cơ thể và ngửi một cách cẩn thận, bởi vì trên người của Mạnh Tiểu Phát có mùi của đồng loại, điều này khiến cho nó cảm thấy có chút khó tin.

Từ sau khi rời khỏi vách đá nứt, nó đã rất lâu rồi không gặp được đồng loại, không thể tưởng tượng được lại có thể gặp được một người ở trong này, từ sự phán đoán qua mùi hương, đây chính là một con đực!

Người thằn lằn duỗi móng vuốt và cắt đứt toàn bộ dây thừng, sau đó đứng ở đó lẳng lặng mà đánh giá "Bạch mã hoàng tử", không quá vài phút đồng hồ, Mạnh Tiểu Phát đột nhiên ngồi dậy, sau đó lớn tiếng ho khan không ngừng, cậu ta càng lúc càng ho dữ dội, thậm chí sau đó còn ho ra một khối máu!

Không những vậy, da của cậu ta và cơ thể đã diễn ra sự biến hóa nghiêng trời lệch đất: tất cả lông tóc đều rụng hết, bề mặt làn da rất nhanh đã bị che kín bởi những lớp vảy nhỏ màu nâu bạc, ngón tay chân bắn đầu trở nên lớn hơn, dài hơn, móng tay cũng dần trở nên sắc bén hơn, đáng sợ nhất chính là, hàm răng của cậu ra đang rơi, bởi vì một cái răng nanh dài mảnh sắc bén đang từ trong lợi rơi ra, tốc độ cực nhanh, thậm chí còn đâm vào môi!

Mắt của Mạnh Tiểu Phát dần dần biến thành màu đồng, người thằn lằn càng nhìn càng vui, từ sau khi bác Đặng bị người khác hại chết, cuối cùng nó cũng tìm được đồng loại.

Trong lúc không có ý thức, tròng mắt của Mạnh Tiểu Phát đã lồi ra khỏi hốc mắt, một chiếc đuôi nhỏ cũng mọc ra từ xương sống, nhìn qua không hề khác biệt gì với con người thằn lằn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.