Siêu Cấp Shipper

Chương 414: Đầu độc




Khi chiếc xe tuần tra vừa mới mở đường chạy lên quốc lộ, một chiếc xe tải không có mở đèn pha từ phía trong đột nhiên đâm nghiêng lao ra, bỗng chốc làm nó bị lật tới bên trong rãnh ven đường.

Người ngồi kế bên người lái xe hàng của tuần tra kinh hãi tỉnh lại bởi tiếng vang lớn của vụ va chạm, sau khi nhìn thấy một màn trước mắt, anh ta vội vàng kêu tài xế dừng xe bên lề, đang muốn mở cửa đi xuống để kiểm tra, trên đầu đột nhiên truyền tới một trận đau nhức, sau đó cả người ngay lập tức rơi nhẹ nhàng xuống dưới ghế ngồi.

Tài xế cười nhạt thu chìa khoá mở ốc về, sau đó một cước đạp anh ta xuống xe.

Đầu xe tải đã bị lõm xuống một đoạn nhanh chóng quay đầu, dọc theo quốc lộ phóng nhanh mà đi, xe hàng theo sát ở phía sau, hai chiếc xe một trước một sau, rất nhanh đã biến mất ở trong bóng tối.

Mấy tên tuần tra đều bị thương nhẹ, Phùng Khang mặt mũi bầm dập không dễ dàng gì từ bên trong xe chổng vó bò ra ngoài, sau khi nhìn thấy xe hàng đã bặt vô âm tín, không có thời gian đau lòng cho chiếc xe yêu thích của mình, vội vàng gọi điện thoại báo cáo cấp trên.

“Phùng Khang, làm sao vậy?”

“Không xong rồi đội phó Từ , chúng tôi vừa mới gặp phải tai nạn ô tô, xe hàng không thấy nữa!”

“Cái gì xe xe hàng, nói rõ hơn một chút!”

“Chúng tôi bị một chiếc xe tải đâm vào trong rãnh, sau đó kéo xe hàng quái vật bên mình lái đi!”

“Anh nói cái gì, tôi vất vả một ngày mới bắt được thú săn, cứ như vậy mà không còn nữa rồi?” Giọng nói của Từ Lệ bỗng chốc nâng cao tám độ: “Còn ngây ra đó làm gì, mau gọi điện thoại hỏi một chút xem bây giờ Tiểu Lý đang ở đâu!”

Tiểu Lý chính là người tuần tra của chiếc xe đó.

“Báo cáo đội phó Từ, Tiểu Lý đã bị ngất rồi, anh ta giống như là bị người khác ném xuống.”

Từ Lệ thiếu chút nữa đã bị ngất xỉu vì tức giận, có điều cô ta vẫn là giữ vững được bình tĩnh: “Lập tức xin viện trợ ở bộ tổng tư lệnh, trước tiên xác định vị trí của xe hàng, tôi lập tức chạy tới hiện trường, đúng rồi, nhớ gọi 120!”

“Rõ!”

Nhìn thấy cô ta thở hổn hển bỏ điện thoại xuống, Phương Dạ tò mò hỏi: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

“Bị người khác tính kế rồi, quái vật mất rồi!” Từ Lệ thở hồng hộc nói: “Khốn kiếp, đúng là càn quấy, lại dám đánh chủ ý đến trên đầu tôi, đây là đang trắng trợn khiêu khích toàn bộ đại đội tuần tra Hoa Hải mà!”

Phương Dạ kinh ngạc nói: “Vậy bây giờ làm thế nào?”

“Còn có thể làm thế nào, hủy bỏ thức ăn đêm, tôi muốn đích thân đưa bọn chúng mang ra công lý, để cho những người này biết một chút về cái gì gọi là ngồi tù!”

“Có cần tôi hỗ trợ hay không?”

“Tạm thời không cần, tôi sẽ bảo người khác đưa anh trở về trước.”

“Cũng được…”

Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe tải và xe hàng chạy vào một gian kho hàng bỏ hoang của ngoại ô phía tây Hoa Hải, bên trong đèn đuốc sáng trưng, đã có không ít người đang đợi.

Giang Long và Giang Đạt đứng ở phía sau cùng của đội ngũ, trước người bọn họ ngoài nhóm lớn côn đồ bảo vệ ra, còn có mấy tên nhân viên nghiên cứu trên người mặc áo khoác dài màu trắng.

Sau khi đậu xe ổn định, bọn thủ hạ nhanh chóng tiến lên điều khiển xe hàng, sau khi nhìn thấy người thằn lằn bị trói chặt chẽ, Giang Long không nhịn được hỏi: “Anh trai, máu của quái vật này thật sự đáng giá như anh nói sao?”

“Đó là đương nhiên, đây chính là tin tình báo anh bỏ ra số tiền lớn mới mua được, hơn nữa ngay cả khách hàng cũng đã liên lạc xong, chờ một lúc nữa chỉ cần làm thí nghiệm báo cáo gửi cho khách, một tỷ tiền mặt lập tức ngay lập tức có thể đi vào tài khoản!”

Giang Đạt cười nhàn nhạt: “Sau khi nhận hàng còn có một tỷ, đến lúc đó anh em ta mỗi người một nửa, sau khi có khoản tiền này đi ra nước ngoài ổn định nửa đời sau, chẳng phải tốt ư?”

“Còn phải làm thí nghiệm?” Giang Long nghi ngờ nói: “Làm sao làm đây?”

“Yên tâm, em chỉ cần lấy được con quái vật là được, những chuyện khác cứ giao cho anh.” Giang Đạt cười nói: “Đúng rồi, em ở trong đám người chọn một tên thủ hạ lá gan lớn một chút, để cho anh ta tự nguyện tiếp nhận tiêm huyết thanh.”

Giang Long thấp giọng nói: “Có nguy hiểm gì không?”

Giang Đạt tuỳ tiện nói: “Mặc kệ anh ta, em nói người chấp nhận tiêm tại chỗ được thưởng một triệu, gan dạ nhất định có trọng thưởng, bảo đảm rất nhiều người giành giật làm!”

“Vâng.”

Giang Long gật đầu một cái bày tỏ đồng ý.

Gần đây ông ta nhận được tin đồn, tuần tra Hoa Hải đã chuẩn bị sẽ đối phó với thủ hạ của mình.

Ở trên đường lăn lộn nhiều năm như vậy, dưới đáy phần mông đương nhiên không chỗ nào sạch sẽ, phỏng đoán trong tay tuần tra thu thập chứng cứ tội phạm cũng sắp đủ để bắn chết nửa giờ, cho nên Giang Long phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị đi ra nước ngoài tạm lánh phong ba, trước khi đi đương nhiên muốn kiếm một khoản tiền thật nhanh.

Người thằn lằn rất nhanh bị chuyển đến trong phòng thí nghiệm cải tạo thành tạm thời, nhân viên nghiên cứu cố định nó ở trên một giường sắt to lớn, dùng kim đồng ở trong chỗ răng thịt lấy một chút huyết dịch hàng mẫu, sau đó đứng lên khua chiêng gõ trống hoá nghiệm.

Sau khi chuyện Giang Long cần người tình nguyện được công bố ra ngoài, bọn thủ hả ngơ ngác nhìn nhau, cũng không có nô nức thảo luận như trong  tưởng tượng.

Hình dáng con quái vật kia có nhiều khủng bố, mọi người đều đã tận mắt thấy qua rồi, đối với loại chuyện tiêm huyết thanh này đương nhiên là cự tuyệt, mọi người đều biết, trong huyết dịch của con thằn lằn thông thường đều có chứa dịch độc, dáng người càng lớn lại càng lợi hại, đến lúc đó có mạng cầm tiền không có mạng tiêu tiền thì làm sao?

Giang Long thấy mọi người không ai dám đồng ý, dứt khoát lại tăng tiền lên gấp đôi, đáng tiếc vẫn là không có ích gì, mọi người lại không phải người ngu, làm sao có thể vì tiền bất chấp nguy hiểm rời bỏ loại sinh mạng này.

Giang Long gấp đến độ khô miệng khô lưỡi, bản thân mạo hiểm chặn hồ của đội tuần tra, mặc dù GPS trên xe hàng đã sớm hủy đi, nhưng người của đội tuần tra sớm muộn cũng có thể tìm tới cửa, tối nay không thể giải quyết sự việc, vậy ngày mai tính nguy hiểm sẽ tăng thêm gấp bội, phải tốc chiến tốc thắng!

Con ngươi của ông ta chuyển một cái, bỗng nhiên ánh mắt phóng đến trên thân một người trẻ tuổi, trong lòng nhất thời có biện pháp.

“Mạnh Tiểu Phát, cậu qua đây một chút!”

Mạnh Tiểu Phát chỉ có thể đi tới, đi theo phía sau Giang Long tiến vào bên trong một gian phòng nhỏ.

Sau khi cửa đóng lại, cậu nom nớp lo sợ nói: “Long…Long gia, tôi trên có già dưới có trẻ, thật sự không làm được việc này…”

Giang Long cười nhếch mép: “Tiểu Phát, cậu cũng đừng lừa gạt tôi, trong hội họp ai không biết cậu là chó độc thân, nhỏ cái khỉ gì? Tôi nghe người khác nói, cậu thật ra một mực rất thích Tử Nhu đúng không?”

Mạnh Tử Phát có chút xấu hổ: “Long Dạ, tôi thật ra thì ở trong lòng YY một chút mà thôi, biết bản thân với cao không được Đại tiểu thư.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.