Siêu Cấp Shipper

Chương 409: Trong cái rủi có cái may




Phó Điềm Điềm sợ hãi, bây giờ cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Dạ.

“Xin... xin lỗi, tôi lập tức đi xuống!”

Nhìn thấy cô bạn thân hoảng loạn bỏ chạy, suýt nữa rớt cả giày cao gót Hạ Tâm Di lại cảm thấy sảng khoái, cô ta quay đầu nhìn Phương Dạ: “Anh diễn khá đấy nhỉ, lừa tôi làm tôi khổ ghê!”

Vừa nghĩ đến việc đã bảo một tỷ phú với tài sản ít nhất cũng trăm tỷ phải ấm ức giả làm triệu phú cô ta cảm thấy hoảng sợ.

Phương Dạ cười ha ha nói: “Người đẹp, lời này của cô có vấn đề đấy, tôi nói mình là một tên nghèo lúc nào?”

“Nhưng anh cũng không nói mình giàu mà?”

“Sao tôi lại phải nói?” Phương Dạ quả thực cạn lời: “Theo ý cô, chẳng lẽ những người có tiền khi ra đường phải mang theo một cái loa lớn nói cho mọi người biết anh ta giàu có như thế nào sao?”

Hạ Tâm Di suýt nữa bật cười trước câu nói của anh: “Đương nhiên là tôi không có ý này nhưng chúng ta là người yêu, chẳng lẽ không thể thành thật với nhau sao?”

“Đợi đã, đừng quên, tôi chỉ là một người bạn trai chung mà cô kết nạp thành viên thôi, chẳng phải là chính thức!” Phương Dạ nghiêm túc nói: “Vẫn còn hơn một tiếng nữa, chúng ta ai về nhà nấy thôi.”

Hạ Tâm Di chỉ đành trợn mắt nói: “Anh đúng là nhàm chán...”

Phương Dạ đang định nói thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh cầm lên xem, là Tần Yên Nhiên gọi tới, đột nhiên trong lòng cảm thấy căng thẳng bởi vì anh sợ đối phương giống như Từ Lệ gọi để hỏi tội anh.

“Cô Tần tìm tôi có chuyện gì?”

“Chẳng lẽ không có chuyện thì không thể tìm anh sao?” Giọng của Tần Yên Nhiên vẫn rất dễ nghe, cô ấy nghịch ngợm nói: “Là thế này, lúc nãy tôi mới nhận được tin tức về một người đàn ông giàu có họ Phương vì thua cuộc nên phải chạy khỏa thân một vòng quanh khách sạn Hoa Đô, không biết có phải thật không?”

Phương Dạ cười nói: “Tin tức cả cô nhanh đấy nhỉ.”

“Đương nhiên, bởi vì khách sạn Hoa Đô cũng là sản nghiệp nhà họ Tần.” Tần Yên Nhiên đắc ý nói: “Đúng rồi, anh mau nghĩ cách làm thế nào để cảm ơn tôi đi.”

Phương Dạ đột nhiên ngẩn ra: “Tại sao tôi phải cảm ơn cô?”

“Bởi vì tôi đã điều động nhân viên bảo vệ của hai khách sạn đến ngăn chặn những người đến xem náo nhiệt, lát nữa anh cứ yên tâm mà chạy.”

Vẻ mặt Phương Dạ đột nhiên trở nên kì quái, anh dở khóc dở cười nói: “Cô Tần ơi, lúc nãy cô chỉ nói đúng một nửa, cá cược chạy khỏa thân quả thực là thật nhưng người thua không phải tôi mà là bọn họ.”

“Hả?” Tần Yên Nhiên sững sờ: “Không phải chứ?”

“Cảm ơn ý tốt của cô nhưng tốt nhất là nên nhanh chóng giải tán người đi, tránh ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách sạn, vậy thì sẽ lợi bất cập hại.”

“Ôi, quá đáng tiếc!”

“Đáng tiếc cái gì?”

Tần Yên Nhiên giả vờ làm ra vẻ đáng tiếc nói: “Làm ăn thì không sao, chủ yếu là không được nhìn thấy dáng vẻ lúc chạy của anh, tôi còn đặc biệt bảo người chuẩn bị camera có độ phân giải cao, thật đáng tiếc!”

Phương Dạ xanh mặt nói: “Tôi cảm thấy cô muốn sàm sỡ tôi...”

Sau khi xuống sảnh khách sạn Hoa Tử Thành thấy bên ngoài khách sạn không có mấy người mới thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông cường tráng nói: “Ôi, lúc nãy từ trên tầng nhìn xuống thấy rất nhiều người sao bây giờ chẳng có ai?”

Người đàn ông gầy cười nói: “Anh bị ngốc à, chẳng lẽ không có người không tốt sao, lát nữa chúng ta tùy tiện hét vài tiếng là có thể thoát qua ải rồi.”

Người đàn ông cường tráng có chút khó hiểu: “Nhưng rõ ràng là tôi đã tìm không ít người tới đây...”

“Tôi cũng tìm rất nhiều người, chắc là chỗ này tắc đường nên mọi người bị tắc trên đường rồi.”

“Đây được coi là trong cái rủi có cái may, ít nhất không có mấy người biết.”

Mọi người không hề biết rằng lúc này hàng chục nhân viên bảo vệ đang chặn ở cổng trước và cổng sau của khách sạn khiến cho đám người vội vã đến để hóng hớt chuyện sốt ruột như kiến bò chảo nóng.

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy vest ngắn tức giận nói: “Tôi là phóng viên của đài truyền hình thành phố, tôi có quyền phỏng vấn và quyền biết tin, mấy người dựa vào cái gì mà không cho tôi vào?”

Đội trưởng đội bảo vệ mặt không cảm xúc trả lời: “Xin lỗi cô, đây là lệnh của tổng giám đốc của chúng tôi, nguyên nhân cụ thể thì không có gì để nói!”

Người đẹp nói: “Vậy tổng giám đốc của anh là ai, bảo cô ta ra đây giải thích với mọi người.”

“Xin lỗi, tổng giám đốc của chúng tôi hôm nay không ở Hoa Hải.”

Trợ lý của cô phóng viên nói: “Vậy lúc nào thì chúng tôi mới có thể đi vào?”

“Theo như giám đốc căn dặn thì sau hai mươi phút nữa.”

Trong lòng mọi người nguội lạnh, hai mươi phút lâu như vậy đoán chừng người ta đã chạy xong về nhà rồi, còn xem cái gì nữa chứ?

“Tên nhà giàu họ Phương này quả nhiên là giỏi, vậy mà lại bỏ tiền để mua chuộc khách sạn, thật quá đáng!”

“Đúng là vô nhân tính, loại người như thế này đầu óc phải tốt mới đúng, sao lại lại cá cược chạy khỏa thân với người ta hơn nữa còn thua cơ chứ?”

“Nghe nói người cá cược với anh ta là cậu Hoa nên cũng không có gì khó hiểu.”

“Không phải chứ, hai người họ không cùng một đẳng cấp, mặc dù nhà họ Hoa có tiền nhưng muốn mua chuộc khách sạn Hoa Đô thì có chút khó, có biết ông chủ của khách sạn là ai không?”

“Là ai?”

“Còn có thể là ai vào đây, đương nhiên là nhà họ Tần!”

“Hóa ra là vậy, xem ra tên họ Phương kia cũng rất ghê gớm!”

“Này, xem ra hôm nay mất công đi rồi, vậy mà lại không được xem cảnh nam nữ phối hợp chạy khỏa thân trong truyền thuyết.”

“Ai mà chẳng thế...”

Lúc mọi người đang thở dài thì bộ đàm của đội trưởng đội bảo vệ đột hiên vang lên.

“Vâng vâng đã hiểu.”

Sau khi anh ta kết nối bèn đáp bốn từ rồi xua tay: “Được rồi, dỡ phong tỏa, mọi người được đi!”

Mấy người đang tuyệt vọng đột nhiên lên tinh thần, thấy nhân viên bảo vệ dỡ bức tường rào bèn xông vào, cảm giác giống như mấy ông mấy bà đi giành giật hàng giảm giá vậy, nữ phóng viên xinh đẹp mặc váy đen đi giày cao gót lao đi ở phía đầu tiên, rõ ràng là đã có nhiều năm kinh nghiệm...

Hoa Tử Thành và những người khác đứng thành một hàng ngay ngắn ở ngoài cổng, họ phải đối mặt với ánh mắt kì lạ của nhân viên khách sạn, vừa miễn cường hét lên câu tôi là đồ ngốc thì thấy một đám người đông nghịt đang lao vào và trong phút chốc khách sạn đông đúc tấp nập.

Hoa Tử Thành lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống đất, còn người đàn ông cường tráng người đàn ông gầy và những người khác thì trợn mắt há mồm, kinh ngạc tới mức sắp rớt hàm đến nơi.

“Không phải nói là chạy khỏa thân sao, sao lại có một hàng người đứng ngốc ở đây, người họ Phương đâu?” Phóng viên xinh đẹp vô cùng tức giận, cô ta khó khăn lắm mới lao vào đầu tiên không ngờ vẫn chẳng thu hoạch được gì, vào lúc cô ta đang sốt ruột muốn nhảy cẫng lên thì đột nhiên nhìn thấy một người đang nép người vào trong hàng người đó cô ta lập tức đưa micro.

“Phó Điềm Điềm, có phải lúc nãy cô lừa tôi không, tên nhà giàu họ Phương đâu?”

Phó Điềm Điềm khóc không ra nước mắt, xong đời rồi, đúng là tự vác đá đè chân mình, hơn nữa lại còn là hòn đá granit lớn!

“Chúng ta tiếp tục hét, đừng để anh Phương phải đợi lâu.” Mặt Hoa Tử Thành đen như đít nồi nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao, nên chỉ đành thực hiện xong cá cược rồi tính tiếp.

Nhưng bây giờ người xem nhiều hơn, ôi, coi như đang đối mặt với thử thách phong ba bão táp, không sao cả...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.