Khi Phương Dạ đang mải mê ăn uống thì chiếc tivi LCD trong phòng riêng đang phát bản tin hàng giờ của Hoa Hải, người dẫn chương trình là một cô gái xinh đẹp, trông rất dễ nhìn.
Phó Điềm Điềm trầm ngâm xem rồi nói nhỏ vào tai Hoa Tử Thành: “Anh yêu, em có một người bạn đang làm phóng viên ở đài truyền hình Hoa Hải, hay là bảo cô ấy đến đây làm lớn chuyện này lên?”
Hoa Tử Thành nghe thấy vậy mặt mày hớn hở: “Được, được , được, vậy em mau thông báo cho cô ấy đi, tránh bỏ lỡ mất chủ đề tin tức hay như vậy, anh muốn cái tên thối tha này thân bại danh liệt trở thành trò cười của tất cả mọi người ở Hoa Hải.”
Mặc dù không có thù hận sâu sắc gì nhưng anh ta thấy Phương Dạ rất chướng mắt...
“Được, bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.”
Những người khác cũng âm thầm hành động, thậm chí có người còn đăng lên vòng bạn bè: Tin sốt dẻo tin sốt dẻo, mười phút sau bên ngoài khách sạn Hoa Đô, một người đàn ông giàu có bí ẩn họ Phương và bạn gái anh ta sẽ chạy khỏa thân, nếu muốn xem thì nhanh cầm ghế đến đây chiếm chỗ...
Phía dưới bài viết lập tức có rất nhiều câu trả lời.
“Không phải chứ, người mà tuổi này còn chạy khỏa thân đã hiếm, vậy mà còn là người giàu có?”
“Xin hỏi, hai người cùng chạy khỏa thân sao? Bạn gái anh ta có xinh không?”
“Anh bạn phía trên yêu cầu cao quá rồi đấy, đã chạy khỏa thân rồi còn cần mặt mũi gì chứ, thân hình đẹp là được rồi!”
“Hỏi thêm chút, người ta nói đó là bạn gái của nhà giàu thì sao khí chất có thể kém được, ít nhất cũng ở mức người mẫu.”
“May mà tôi ở gần, bây giờ tôi sẽ lập tức lái xe đến đó.”
“Nhớ giữ chỗ giúp tôi...”
Mọi người tâm linh tương thông, gọi điện thoại, đăng wechat và nhanh chóng lan truyền tin tức về việc có hai người chạy khỏa thân ở khách sạn.
Để thu hút nhiều người xem khiến cho Phương Dạ và Hạ Tâm Di mất hết thể diện bọn họ đã cố gắng hết sức.
Bởi vì tin tức quá bùng nổ hơn nữa khách sạn Hoa Đô cũng là một khách sạn năm sao, truyền tai nhau cũng chẳng biết có bao nhiêu người đang đổ xô về đây, dù sao thì mấy phút sau từ cửa sổ nhìn xuống thì đã có người bắt đầu tụ tập ở bên ngoài khách sạn rồi...
Khi mà bọn họ cảm thấy mọi thứ đã sẵn sàng và chỉ còn đợi màn chạy khỏa thân thì một cô gái xinh đẹp trên màn hình đột nhiên nhận được một bản thảo.
“Phía dưới được chèn thêm một mẩu tin tức, theo báo chí đưa tin, du thuyền Gloria đang đi qua vùng biển nước ta đã bất ngờ cập nhật thông tin trên trang web chính thức rằng họ sẽ lập tức thay đổi lộ trình và đến thành phố của chúng ta và khoảng chín giờ sáng ngày mai...”
Nụ cười của cô gái rất ngọt ngào nhưng nụ cười của Hoa Tử Thành và những người khác thì cứng lại...
Hạ Tâm Di đang uống nước hầm cũng sửng sốt, thậm chí không để ý rằng chiếc thìa đã rơi xuống.
Người đàn ông cường tráng nói lắp bắp: “Cái... cái đài truyền hình này hôm nay làm sao vậy, sao lại đưa thông tin giả?”
Mọi người cũng cho rằng như vậy, họ cảm thấy người dẫn chương trình còn trẻ thiếu kinh nghiệm chắc chắn đã đọc sai bản thảo, du thuyền đổi lộ trình chắc chắn không phải là Gloria mà là Jloria hoặc Mloria gì đó...
Phương Dạ thực sự sợ chỉ số IQ của mình bị ảnh hưởng khi ngồi ăn chung với đám người tự lừa mình dối người này, anh nhắc nhở: “Nếu như sợ đài truyền hình đưa tin sai thì mấy người có thể lên trang web chính thức để xem.”
Phó Điềm Điềm vội vàng lấy điện thoại mở trang web chính thức của công ty Ốc Đảo, quả nhiên thông báo trên đầu trang chủ là thông tin du thuyền Gloria đã thay đổi lộ trình.
“Xong đời rồi, sao lại như thế này...” Cô ta hồn bay phách lạc bỏ điện thoại xuống.
Hoa Tử Thành và những người khác cũng nhìn thấy thông báo trên trang web chính thức, nếu như loại bỏ khả năng cẩu huyết là bị hack rồi chỉnh sửa trang web thì đó đã chứng minh rằng bọn họ đã thua rồi!
Người đàn ông gầy đột nhiên hét lên: “Tôi không tin, đây chắc chắn là giả.”
“Đừng sợ!” Hoa Tử Thành trách móc một câu rồi quay đầu chỉ vào Phương Dạ rồi nói: “Mọi người yên tâm, tôi còn cách khác để chứng minh là anh ta đang giở trò!”
Phương Dạ mỉm cười nói: “Đường chỉ nói suông mà không làm, có cách gì thì cứ làm đi.”
“Anh đừng có đắc ý, tôi có một người bạn đang ở trên tàu Gloria, tôi chỉ cần hỏi một tiếng là biết chuyện thay đổi lộ trình là thật hay giả!”
“Cứ tự nhiên!”
Để công bằng Hoa Tử Thành cũng bật loa ngoài.
“Alo, cậu Hoa, sao lại nhớ tới gọi cho tôi thế?”
“Lôi Tử, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
“Cậu Hoa cứ nói.”
“Tôi thấy trên vòng bạn bè, có phải bây giờ cậu đang trên du thuyền Gloria không?”
“Đúng thế, tôi đang đi hưởng tuần trăng mật với vợ!”
Hoa Tử Thành mỉm cười nói: “Vậy tôi hỏi cậu, điểm đến tiếp theo của Gloria là ở đâu?”
Đối Phương trả lời một cách dứt khoát: “Đương nhiên là đảo Cửu Châu rồi.”
Sau khi nghe xong mọi người đều lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, sau đó còn chưa kịp ăn mừng thì giọng nói của Lôi Tử lại vang lên trong điện thoại: “Nhưng lúc nãy trên du thuyền phát thông báo trước khi đến đảo Cửu Châu thì phải dừng lại ở thành phố Hoa Hải một ngày, sao thế cậu Hoa, có cần anh em lên bờ uống rượu với cậu không, dù sao thì chúng ta cũng đã mấy năm không gặp nhau rồi.”
“Không cần đâu, cậu cút đi!”
Hoa Tử Thành thẹn quá hóa giận cúp điện thoại.
Mé nó, vốn dĩ còn hy vọng tên này giúp mình lật kèo, bây giờ thì hay rồi, chẳng còn hy vọng gì...
Anh ta ngẩng đầu nhìn Phương Dạ, trong lòng trào dâng cảm giác sợ hãi.
Nếu như đối phương không nói dối thì chẳng phải có nghĩa là anh quả thực là một người rất giàu có hay sao và căn bản anh ta và anh chẳng cùng một thế giới.
Lúc nãy lời lẽ của anh ta quá thất lễ, nếu như Phương Dạ lòng dạ nhỏ nhen muốn báo thù thì chỉ sợ nhà họ Hoa sẽ gặp nạn.
Trước kiểu người thực sự giàu có như thế này công ty của bố anh ta chẳng là gì cả, người ta chỉ cần dùng chút quan hệ là có thể khiến nó đi vào bế tắc....
Nghĩ đến đây anh ta lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp lưng.
“Anh... anh Phương, anh đại nhân đừng chấp với tiểu nhân, chuyện xảy ra lúc nãy đều là do Hoa Tử Thành tôi ăn nói lung tung, anh tuyệt đối đừng để trong lòng!”
Thấy cậu Hoa chủ động nhận thua, những người khác càng im như thóc, còn Phó Điềm Điềm thì trốn ở đằng sau run bần bật.
“Sao, mấy người muốn nuốt lời sao?” Phương Dạ híp mắt nói: “Bây giờ tôi đã gọi du thuyền Gloria giá hàng tỷ đồng đến đây rồi, anh lại muốn coi như không có chuyện gì sao?”
“Không không không, tôi không có ý này!” Thấy ánh mắt anh, Hoa Tử Thành kinh hồn bạt vía, anh ta vội vàng giải thích: “Ý tôi là chúng tôi dám chơi dám chịu, chỉ có điều hy vọng anh Phương có thể tha thứ cho sự mạo phạm của tôi trước đó.”
Phương Dạ nghiêm túc gật đầu: “Thế còn được, yên tâm đi, mấy người chỉ cần thực hiện như cá cược một cách thành thật thì đương nhiên tôi sẽ không truy cứu chuyện khác, mấy kẻ vô dụng như mấy người không đáng để tôi để vào mắt.”
Mọi người đều im lặng bởi vì đối phương nói hoàn toàn đúng...
Hoa Tử Thành nghiên răng, anh ta dẫn đầu bước ra ngoài cửa, những người khác nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng đi theo sau.
Phó Điềm Điềm ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh người bạn thân rồi nói một cách đáng thương: “Tiểu Di, nể tình chúng ta ngày trước cậu giúp tôi cầu xin bạn trai cậu đi, tôi không muốn làm mấy chuyện mất mặt như vậy!”
Cô ta đoán ra tính cách Hạ Tâm Di ngoài cứng trong mềm, chỉ cần cô ta nhỏ giọng cầu xin thì cô ta chắc chắn có thể qua được ải này.