Tô Miểu Anh trông thấy Tần Yên Nhiên khá quen, bèn mở miệng hỏi: "Cô là cô cả nhà họ Tần phải không?"
"Cô là... cô Tô?" Tần Yên Nhiên vô cùng kinh ngạc, không ngờ mình lại gặp Tô Miểu Anh ở đây.
Năm ngoái Tô Miểu Anh tổ chức tiệc sinh nhật vào buổi tối ngoài tỉnh, lúc đó Tần Thiên Nam có dẫn theo con gái tới chúc mừng, cho nên hai người cũng coi như là có chút ấn tượng về nhau.
"Bọn tôi tới tìm Phương Dạ, không phải cô cũng vậy chứ?" Nhìn thấy món quà tay tài xế riêng của đối phương đang cầm, Tô Miểu Anh lập tức đoán ra được.
"Cô cũng biết vòng bạn gái của anh ấy à?"
"Là tôi nhìn thấy!" Tô Thiển Y mặt mũi ghê gớm giành công.
Tần Yên Viên hỏi: "Vị này là?"
"Tôi là em vợ của Phương Dạ!"
"Đừng ăn nói lung tung!" Tô Miểu Anh vội trừng mắt nhìn cảnh cáo Tô Thiển Y: "Tôi là bạn của Phương Dạ, thấy anh ấy chia sẻ trong vòng bạn bè, nên mới... mới qua đây góp vui một chút!"
"Trùng hợp vậy sao, tôi cũng tới góp vui." Tần Yên Nhiên hơi hơi mỉm cười: "Nếu đã như vậy, hay là chúng ta cùng nhau vào trong thôi!"
"Được."
Tài xế riêng của hai cô gái vô cùng cẩn thận đặt quà tặng lên bàn, Tần Yên Nhiên tặng một bức chữ, còn Tô Miểu anh lại tặng một bức họa, trùng hợp hơn nữa là cả hai bức này đều là tác phẩm của Bạch Thạch Lão Nhân, vừa nhìn thấy bút danh, ông cụ đã cà lăm, lắp ba lắp bắp.
Nghe thông báo của cô Tần, mọi người còn chưa cảm thấy gì, nhưng nghe tới cô Tô, ông lão đã bị dọa hết hồn.
Này không phải là tại đại lễ giỗ tổ lần trước, chính là cô cả nhà họ Tô khiến tộc trưởng thiểu số vẫn luôn kính trọng đây sao? Sao cô ta lại tới đây?
Những người bạn gái khác của Phương Dạ có thể thôi không để ý, nhưng nếu là cô Tô tới thì bản thân không thể nào giả bộ ngốc được, chứ nếu không sau này ngộ nhỡ tộc trưởng đắc tội thì quả thật làm sao mà chịu nổi.
Nhìn thấy đột nhiên ông cụ đứng dậy, cha con Phương Viêm cũng hơi khó hiểu bèn hỏi: "Ông lớn, ông muốn đi đâu vậy?"
"Tới chào hỏi cô Tô một lát, hiện giờ vẫn đang trong giai đoạn thực thi hợp đồng giữa hai nhà Phương Tô, cho nên không được phép lạnh nhạt với người ta."
Phương Đường lại hỏi: "Cô Tô nào cơ?"
"Đương nhiên là cô cả nhà họ Tô ở tỉnh rồi, đại lễ mừng thọ lần trước, chẳng lẽ con chưa gặp cô ấy sao?"
"Không phải chứ, cô ấy biến thành bạn gái của Phương Dạ khi nào vậy?" Bác cả không thể tin nổi vào tai mình.
"Cũng có tám chín phần là như thế rồi!" Ông cụ chống gậy vội vàng rời đi, Phương Đường nhanh chân lên đỡ.
Mặc dù Phương Vân không quen biết Tần Yên Nhiên nhưng cũng đã gặp qua Tô Miểu Anh trước đó, thế là ông ấy cũng vội vàng đứng dậy chào hỏi.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, hơn chục "cô bạn gái" của Phương Dạ đã ngồi chật kín cả bàn tròn lớn, tuy có chút ngượng ngùng nhưng họ đều tỏ ra khá sôi nổi vui vẻ, thậm chí còn nói chuyện phiếm với nhau, rất ăn ý và hoàn toàn không hề có ý đố kỵ ghen ghét gì.
Người được chúc thọ cuối cùng cũng tới, sau khi nhìn thấy Tô Miểu Anh đang trò chuyện vui vẻ với vợ chồng Phương Vân, ông ta vội vã chỉnh lại quần áo rồi cung kính nói: "Cô Tô, sao cô lại tới đây?"
Tô Miểu Anh không quen biết ông cụ, có điều trông thấy trang phục nghiêm trang trên người đối phương đang mặc, bèn lập tức đoán được ngay: "Ông chính là ông nội của Phương Dạ?"
Không ngờ cô ấy lại nhận ra mình, ông cụ nhất thời mặt mày tươi tắn mà nói: "Đúng vậy cô Tô, chỗ này có hơi chật chội, cô có muốn tới chỗ tôi ngồi không?"
"Không cần, được ở cùng nhiều chị em như này, chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui vẻ, mà chú dì cũng ở đây, chỗ này khá thú vị." Tô Miểu anh nhàn nhạt nói: "Đúng rồi, Phương Dạ anh ấy đi đâu vậy, ngài có biết không?"
"Cái này..." Ông cụ thầm nhủ lần này tiêu rồi, cái cô Tô này tới đây là vì thằng nhóc thối Phương Dạ, vậy mà anh lại bị ông ta sai đến Tây Sơn, lần đi này ước chừng đến chập tối còn chưa tới nơi nữa là!
Phương Vân cũng tỏ ra ngờ vực: "Đúng rồi bác Đường, sáng nay lúc Tiểu Dạ ngủ dậy cháu cũng không thấy thằng bé đâu cả, điện thoại gọi thì không có tín hiệu, rốt cuộc nó đi đâu chứ?"
"Thật ra, thật ra tôi cũng không rõ chuyện này." Bác cả sợ nói thật ra sẽ làm Tô Miểu Anh không vui, cho nên mới dứt khoát giả ngốc, dù sao thì cứ để qua ải trước mắt đã rồi hẵng tính tiếp.
Thấy ông ta nói láo, đương nhiên Phương Đường cũng chỉ còn cách hùa theo giả làm người câm, dù sao cái chuyện vợ cậu ta muốn ăn thú hoang cá lạ cũng là chủ ý do bản thân cậu ta nghĩ ra, không thể để lửa giận lan tới người mình được.
Bỗng nhiên một cô gái xinh đẹp dáng vẻ hiên ngang oai hùng trong dàn bạn gái hung hăng nói: "Cái tên Phương Dạ này cũng thật là không đáng tin chút nào, khó khăn lắm tôi mới xin phép đại đội trưởng cho nghỉ để tới huyện nhỏ này một chuyến, ai ngờ bị anh ta cho leo cây, tôi thật sự.. thật sự muốn bắn một viên đạn vào người anh ta mà!"
Ôn Hinh cũng tỏ ra vô cùng giận dữ, nói: "Còn không phải sao, ba chị em chúng ta từ Hoa Hải xa xôi ngàn dặm vội vàng tới đây, kết quả ngay cả một cọng lông của anh ta cũng không tìm thấy, đúng thật là hận không thể tuốt xác chó của anh ta ra làm mấy mảnh!"
Hai vợ chồng Phương Vân trố mắt nhìn nhau, còn ông cụ và Phương Viêm thì đều sợ tới mức vã cả mồ hôi hột.
Cô gái xinh đẹp này thẳng thắn xin đại đội trưởng đội tuần tra Hoa Hải cho nghỉ để tới đây, vậy chứng tỏ đẳng cấp của cô ấy thật sự rất khác biệt, nghĩ thôi cũng khiến người khác nghẹt thở!
Đừng nói người khác, Diệp Vũ Tâm và Lam Dịch Thư cũng cảm thấy hít thở có hơi khó khăn, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới được mình lại có thể ngồi ăn cơm chung một bàn với quan to trong đội tuần tra, cái tên Phương Dạ này đúng thật là quá ghê gớm mà...
"Nếu đã như vậy, thì tôi xin phép về trước, mọi người cứ việc ở lại ăn uống ngon miệng." Ông cụ sợ nếu còn ở lại thêm nữa sẽ bị lộ tẩy, cho nên mới dứt khoát lựa chọn rời đi trước.
"Bác Đường, để cháu tiễn bác về nhé?"
Phương Vân đứng dậy nói.
"Không cần không cần, cháu ngồi xuống thong thả nói chuyện với mấy người cô Tô là được rồi, thân thể bác vẫn còn rất khỏe, có thể tự lo!"
Ông cụ vừa xua tay vừa rời đi, tốc độ nhanh đột xuất, không hề giống với một người già tám mươi tuổi chút nào...
Chẳng bao lâu sau lễ mừng thọ cũng bắt đầu, đầy đủ mười tám món chín món sống lần lượt được mang lên bàn, mọi người không biết làm sao chỉ đành bắt đầu động đũa ăn cơm, hai vợ chồng Phương Vân vừa ăn vừa nhìn đánh giá đám "con dâu tập sự" này, cảm thấy người nào người nấy cũng rất đẹp, lại còn ôn hòa thùy mị, khí chất xuất chúng, biết lễ nghĩa, đừng nói là con trai mình, ngay cả họ cũng khó mà đưa ra lựa chọn.
Đáng tiếc đây không phải thời cổ đại, không thì xếp cho mỗi người phụ nữ một gian phòng là được rồi, tính thế nào cũng là một đại gia đình, dù có năm thê chục tiếp cũng là chuyện thường như ở huyện...
Khi Phương Dạ xách theo một giỏ đầy cá trở về từ Tây Sơn, trời đã gần tối, mọi người thì đang dọn dẹp bàn ăn.
Dù không ăn tiệc sinh nhật nhưng anh cũng có món cá nướng và ốc nước trong ở Tây Sơn, cơ hồ cũng vượt qua cơn ghiền của một người thích du lịch miền núi, như vậy so với ở nhà nghe mọi người lầm rầm nói chuyện còn tốt hơn nhiều!
Lúc Phương Dạ mang cái sọt cả vào phòng bếp, phía sau bỗng có tiếng hét lớn: "Thằng nhóc thối, mày đứng lại cho tao!"