Siêu Cấp Shipper

Chương 389: Phùng má giả người mập




Phương Dạ tươi cười chào hỏi: "Cậu, sao cậu lại đổi xe mới rồi?"

Phạm Nam cười nói: "Cái xe trước ngốn xăng quá. Tầm này chúng ta không đua đòi xe sang nữa, phải hưởng ứng kêu gọi tiết kiệm năng lượng, giảm lượng khí thải của quốc gia, thế nên cậu mới đổi sang con BYD này. Nếu trừ bỏ mấy khoản phụ cấp thì vẫn lời chán.”

"Tính giác ngộ cao phết!" Phương Dạ dựng thẳng ngón tay cái: "À đúng rồi, sao mợ không tới? Nghe mẹ con bảo cậu mợ lúc nào cũng dính lấy nhau cơ mà?"

"Mợ đang phải trông coi cửa tiệm. Dạo này việc làm ăn hơi bận, cậu đưa con về xong lại phải đi luôn đây."

"Tiệm cậu giờ đang bán cái gì?"

"Bán mỹ phẩm trong trung tâm thương mại, kinh doanh khá tốt, chỉ có lúc nhập hàng là hơi bị đau đầu thôi."

"Thế này đi, con đưa cho cậu cái số điện thoại. Trong tay cô ta có nguồn cung hàng thương hiệu lớn, khi nào chú cần thì a lô một cuộc, cứ báo tên con là được." Phương Dạ dứt khoát đưa luôn số của Lương Duyệt Tư cho cậu mình.

"Được, vậy cảm ơn nhóc Dạ nhiều nhé!" Đương nhiên Phạm Nam không nghi ngờ gì về năng lực của Phương Dạ, ông ta lập tức vui mừng phấn khởi nhận lấy.

Chở Phương Dạ về nhà xong, Phạm Nam thực sự rời đi ngay, trong khi cha mẹ anh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị chất lên xe.

Nhà tổ ở khu ngoại thành huyện Lê, trông điệu bộ của hai người chắc sẽ ở lại đó tận mấy ngày đây.

"Cha ơi mẹ ơi, con về rồi!"

Phạm Ngọc Lan cười nói: “Con trai về rồi à? Vừa đúng lúc, giúp cha con dời mấy thứ quà biếu này xuống đi."

Phương Dạ cúi đầu nhìn xuống. Hay lắm, quà biếu toàn là thuốc lá, rượu, sữa gì gì đấy, chất đầy trên mặt đất như thể một ngọn núi mini vậy!

"Mẹ, cần thiết phải đem theo nhiều quà như vậy sao? Hơi làm quá rồi á?"

"Quá đâu mà quá, nhà tổ nhiều người, tặng cả nhà mỗi người một ít là hết ấy mà." Phương Vân nói: "Dù sao nhà chúng ta bây giờ cũng không thiếu tiền, mua nhiều tặng nhiều chút cho có mặt mũi. Nói cho cùng chúng ta cũng lái xe Audi về, không thể để người khác trách cứ sau lưng mình được!"

Phương Dạ dở khóc dở cười: "Cha, đã thế tốt xấu gì cha cũng phải mua mấy cái đắt tiền hơn chút chứ."

"Sao lại không đắt? Rượu này giá mấy chục tệ một chai lận, thuốc lá cũng gần trăm một điếu!" Phương Vân trừng mắt nhìn con trai: "Chuyện trúng số phát tài quá khó tin, lại dễ khiến người khác đỏ mắt ghen tị, thế nên cha đã nói với họ hàng là con tìm được một công việc tốt ở Hoa Hải, nhớ đừng có để lòi đuôi đấy!"

"Cha, cha không nói chuyện nhà mình có một trăm triệu tiền tiết kiệm cho ai thật ạ?"

Phương Vân gật đầu: "Bác cả con biết chun chút, nhưng với tính khí của ông ta, ông ta nhất định sẽ không chủ động giúp cha đi rêu rao khắp nơi, con cứ yên tâm."

Phương Diệp cười nói: "Cha có vẻ hiểu rõ bác cả quá đi chứ."

"Đương nhiên rồi, bác cả con ngày thường lúc nào chẳng nhìn người bằng lỗ mũi. Điều bọn họ không muốn thấy nhất chính là nhà người khác sống tốt hơn nhà bọn họ, nhất định sẽ không giúp cha con tuyên truyền không công đâu!" Phạm Ngọc Lan cầm một chiếc bánh sandwich đến và nói: "Con trai chưa ăn gì đúng không? Ăn cái này lót dạ trước đi, chừng nào về đến nhà tổ thì vừa lúc ăn trưa luôn."

"Dạ được!"

Sau khi nhét tắc vali lên chiếc Audi Q8 xong, một nhà ba người vui vẻ lên đường. Nhà tổ ở gần hơn từ đường nhà họ Phương, lái xe hơn một tiếng đồng hồ là đến nơi.

Nhà tổ là một ngôi nhà bao quanh rộng lớn được xây dựng từ những năm 70 thế kỷ trước. Nó được xây dựa núi, từng dãy san sát, trước cổng có một sân phơi diện tích lớn. Hồi Phương Dạ còn mặc quần thủng đít, anh cực thích chạy chân trần ở đây, quả là đầy ắp kỷ niệm!

Vì muốn tổ chức tiệc mừng đại thọ cho ông nên mọi người đã dựng một cái sân khấu lớn trên sân phơi, xung quanh treo đầy cờ màu và đèn lồng rực rỡ, trông khá vui mắt.

Đường từ quốc lộ vào nhà tổ là một con đường bê tông vừa dốc vừa hẹp. Phương Vân phải dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể lái được chiếc Audi đi lên, làm xong tự ông ấy còn thấy khá có cảm giác thành tựu, lại chẳng hay biết quần áo hai mẹ con đã ướt đẫm mồ hôi lạnh...

Trên sân phơi đặt rất nhiều bàn tròn lớn, giữa mỗi bàn đã bày đầy rượu và thức ăn. Phương Vân đỗ xe sau một chiếc SUV Toyota, mà hóa ra chiếc Land Cruiser này là xe của bác cả Phương Viêm. Xem ra tình hình kinh tế nhà ông ta đã tốt lên kha khá, ít nhất đã có thể chuộc xe về.

Sau khi nhìn thấy Phương Vân bước xuống chiếc Audi còn khí thế hơn cả con Land Cruiser, đám người họ hàng ngồi trong sân đều trợn tròn mắt, sắc mặt cả nhà chú họ đang uống rượu với ông cũng hơi khó coi.

"Ôi, bác đang bảo không biết đây là xe Audi nhà ai, hóa ra là của Vân à?" Ông tấm tắc kinh ngạc không ngớt: "Vân này, bác nhớ lễ giỗ tổ lần trước con vẫn đi xe buýt đến cơ mà, mới đó đã phát tài rồi sao?"

Phương Vân khiêm tốn cười: "Cũng không tính là phát tài gì, đều nhờ nhóc Dạ có tham vọng, tìm được một công việc tốt ở Hoa Hải, chiếc xe này mua bằng tiền nó kiếm được."

"Việc gì mà béo bở thế?"

"Cái này..."

Thấy cha mình không bịa tiếp được nữa, Phương Dạ vội vàng tiếp lời: “Dạ ông, con hùn vốn với một người bạn làm buôn bán nhỏ, thu nhập năm nay cũng không tệ, nên con dùng tiền mua xe cho cha ạ."

Một ông chú họ lại hỏi: "Xe này cũng phải mấy trăm nghìn tệ, buôn bán nhỏ kiểu gì mà kiếm được nhiều tiền vậy?"

"Xe này hơn một triệu tệ cơ ạ. Con cùng bạn con mở quán trà sữa, công việc kinh doanh này đang rất hot, nhiều khi còn kiếm được cả mấy chục nghìn tệ một ngày ấy." Trên thực tế, cái kẻ làm ông chủ lại khoát tay mặc kệ quán là Phương Dạ đây cũng chẳng biết Vi Miêu Bất Lý một ngày kiếm được bao nhiêu, nên anh chỉ đành nói mò.

Một ngày mấy chục nghìn tệ, thế một năm chẳng phải là kiếm được tận hơn chục triệu sao?

Nghe xong lời này, ánh mắt người khác nhìn Phương Dạ đều thay đổi hết loạt!

Một người anh họ tỏ vẻ nghi ngờ: "Không phải chứ, anh cũng từng mở quán trà sữa, doanh thu một ngày được hơn một nghìn tệ là đã tốt lắm rồi, sao mà lên tận mấy chục nghìn tệ một ngày được?"

Mọi người nghĩ lại thấy cũng đúng, một ly trà sữa chỉ đáng mấy tệ, nhất định Phương Dạ đang chém gió, chiếc Audi này khéo khi là mua trả góp không đồng rồi lái đến để ra oai cũng nên!

Còn mà chuyện xe hơi nhập khẩu hơn một triệu có được trả góp không đồng hay không, đấy không phải là chuyện bọn họ cần cân nhắc...

Phương Diệp chỉ đành cười lúng túng: "Đúng đúng đúng, ban nãy em nói phóng đại lên thôi. Thật ra doanh thu mấy nghìn một ngày thôi, mà một tháng cũng hiếm khi bán được nhiều như vậy trong ngày, nhưng thu nhập bằng này dù sao cũng cao hơn đi làm công rồi."

Nghe lời giải thích của anh, tâm lý của đám họ hàng bỗng chốc cân bằng hơn rất nhiều, thậm chí có người còn tỏ ra khinh thường: "Muốn chém gió khoe khoang ở đây cũng phải cân đo đong đếm xem năng lực của mình đến đâu chứ? Chúng tôi dễ lừa thế chắc? Mới dăm ba câu đã lộ mặt thật ra rồi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.