Siêu Cấp Shipper

Chương 385: Lẩu cay xiên que được không?




Bây giờ Lương Duyệt Tư không phải là người của tập đoàn Tư Vũ, ngài George lặn lội xa xôi tới để ký hợp đồng đương nhiên chẳng liên quan gì đến mấy người ngồi ở đây!

Sau nghĩ nghĩ thông suốt, mấy vị cổ đông cảm thấy trời sắp sập rồi.

Đó là hợp đồng trị giá hàng tỉ đô la Mỹ, hơn nữa ngài George còn đưa vài người bạn đến bàn chuyện hợp tác, người có thể trở thành bạn của ông ta chắc chắn không phải là người tầm thường, có tài nguyên mạnh như vậy thì cho dù Lương Duyệt Tư làm ăn riêng cũng có thể một bước lên trời, kiếm được rất nhiều tiền!

Sau khi thấy vẻ mặt tiếc nuối của bọn họ Phương Dạ cảm thấy rất hài lòng, còn Lương Duyệt Tư và Thẩm Tiệp thì được phen nở mày nở mặt, họ cảm thấy ánh sáng chiếu qua cửa kính trong suốt đẹp hơn rất nhiều.

Lương Tử Hùng nhìn con gái một lát rồi lại nhìn Phương Dạ, cảm xúc lẫn lộn, không thể diễn tả là cảm giác gì.

Thấy chủ tịch thờ ơ các cổ đông không ngồi yên được nữa, một vị cổ đông lớn tuổi nhất nghiêng người thì thào: “Ông Lương, bây giờ chúng ta vẫn còn đường cứu vãn, ông hạ mình cầu xin con gái đi, để nó làm giám đốc nếu không thì chúng ta sẽ chẳng có liên quan gì hợp đồng hàng tỷ đô la Mỹ này.”

Lương Tử Hùng lạnh nhạt nói: “Ông Chu, lúc đó ông chính là một trong những người muốn sa thải con gái tôi, nếu như bây giờ hối hận thì mời ông tự mà đi nói với nó.”

“Tôi... tôi làm gì có gan nói chứ, hơn nữa tôi có nói cũng chẳng có tác dụng!” Ông Chu nói với vẻ mặt chua xót: “Dù nói thế nào thì đó cũng là con gái ông, mặc dù giận dỗi vô cớ nhưng chắc chắn vẫn sẽ nghe lời ông!”

Vẻ mặt Lương Tử Hùng hờ hững: “Con gái lớn rồi không giữ được, lời của tôi cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”

Một vị cổ đông khác sốt ruột tới mức giậm chân nói: “Ông Lương, thì ông cũng phải thử xem sao chứ?”

“Tôi mệt rồi, hội nghị hôm nay kết thúc tại đây.”

Từ sau khi Giang Đạt ra giá năm trăm triệu mua đất thì Giang Tử Hùng đã nhìn thấu bộ mặt thật của bọn họ, mặc dù vẫn là những con người đó nhưng Tư Vũ đã chẳng còn là Tư Vũ của năm đó nữa rồi!

Tham vọng và chí lớn của Lương Tử Hùng đã bị hao mòn nhưng có một điều khiến ông ta thấy vui mừng đó là ông ta nhìn thấy chính mình năm đó ở con gái mình.

Nếu đã như vậy thì cứ để người trẻ lăn lộn đi, bản thân đã già rồi, không cần phải nhúng tay vào nữa, sau này trồng hoa nuôi mèo, bế cháu ngoại là được rồi, chẳng lẽ những ngày tháng như vậy không vui vẻ sao?

Phương Dạ cố ý nói to: “Chú Hứa, cao ốc có tầng nào phù hợp không phiền chú sắp xếp cho tổng giám đốc Lương.”

Hứa Thế Quân đáp: “Ngài Phương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp vị trí tốt nhất cho tổng giám đốc Lương, nếu như trang trí lại thì nhiều nhất là nửa tháng thì có thể khai trương rồi!”

“Rất tốt, vậy làm phiền chú.” Phương Dạ gật đầu: “Đúng rồi, tôi đã hứa sẽ tặng cô Thẩm một tầng, đến lúc đó chú cũng làm xong các thủ tục đi nhé.”

“Vâng ngài Phương...”

Trơ mắt đứng nhìn đám người Phương Dạ nghênh ngang rời đi mấy vị cổ đông kinh hồn bạt vía, đồng loạt bủn rủn ngồi tựa vào ghế, Dương Tiêu, người vừa nhận chức sĩ quan cũng đột nhiên cảm thấy vị trí chủ tịch không còn hấp dẫn nữa...

Lương Duyệt tư muốn tự thành lập doanh nghiệp đương nhiên Thẩm Tiệp, người giàu mới nổi sẽ không lựa chọn ở lại Tư Vũ để bị ức hiếp, cô ta lập tức đến phòng nhân sự để từ chức, sau khi tạm biệt Từ Thế Quân, Phương Dạ ngồi vào ghế lái trong xe SUV.

“Tổng giám đốc Lương, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lương Duyệt Tư trợn mắt nhìn anh nói: “Giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn gọi tôi là tổng giám đốc Lương?”

“Do tôi quen gọi rồi, vậy phải gọi thế nào?”

“Tư Tư là tên mụ của tôi, anh gọi tôi là Tiểu Tư đi.”

“Được, vậy chúng ta đi đâu?”

Lương Duyệt Tư đáng thương nói: “Tôi đói rồi, tìm đại chỗ nào đó ăn cơm đi.”

“Cô nói vậy làm tôi cũng cảm thấy hơi đói.” Sau khi Phương Dạ xuống máy bay chưa uống ngụm nước nào nên lập tức cũng thấy đói: “Cô muốn ăn gì?”

“Anh quyết định đi, ăn gì cũng được.”

“Thật à?” Phương Dạ cười ha ha: “Thế lẩu cay xiên que một tệ một xiên có được không?”

“Được!”

“Ok luôn.”

Phương Dạ lái xe SUV rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến một cọn hẻm gần trường đại học Hoa Hải.

“Không lái xe vào được, chúng ta đi thôi.”

“Không phải chứ, chỗ anh chọn sao khuất thế?” Lương Duyệt Tư tò mò nhìn con hẻm nhỏ trước mặt, đoán chừng xe ba gác đi vào cũng khó.

“Đương nhiên, rượu ngon không sợ ngõ sâu, càng là đồ ăn ngon lại càng khuất lấp ở những góc hẻo lánh, nếu không phải là người có duyên thì không ăn được đâu.” Phương Dạ cười nói.

Sau đó hai người băng qua con hẻm thì đến một con đường khác tương đối rộng rãi, hai bên đường có rất nhiều quán ăn, trong đó có vài quán ven đường.

Đang là giữa trưa mặc dù con đường khá khuất nhưng ở đây thì lại có rất nhiều người qua lại hơn nữa đại đa số đều là học sinh.

Lương Duyệt Tư cuối cùng đã hiểu: “Phương Dạ, hồi anh còn học ở trường chắc hay tới đây lắm nhỉ?”

Phương Dạ đáp: “Đương nhiên, đồ ăn ở đây vừa ngon vừa rẻ, hơn hẳn đồ ăn trong căng tin trường, tôi và đám bạn cùng phòng rất hay tới đây.”

Lương Duyệt Tự đột nhiên híp mắt lại nói: “Anh chưa từng đến đây với bạn gái sao?”

Phương Dạ cười khổ: “Tôi và một cô gái từng tới đây một lần nhưng cô ấy không phải bạn gái của tôi.”

Nhớ lại thời theo đuổi Lâm Sương Sương, quả thực hai người đã từng đến đây ăn lẩu cay xiên que một lần nhưng lần đó không mấy vui vẻ, anh bị cô ta phàn nàn trong một khoảng thời gian dài, thậm chí còn trở thành trò cười của Lương Tiểu Lệ và Đỗ Thiến.

Hoa khôi mà lại đi ăn lẩu cay xiên que một tệ một xiên nếu như truyền ra ngoài người ta không cười rụng răng mới lạ, quá hạ thấp giá trị bản thân.

Cả hai đi đến quán bên đường khuất nhất thì tình cờ có một cặp đôi trông có vẻ là học sinh đang cãi nhau.

Cô gái nói với vẻ mặt khó chịu: “Họ Đặng kia, hôm nay là kỉ niệm một năm ngày chúng ta quen nhau, anh muốn dùng một bát lẩu cay xiên que để giết thời gian, có phải quá đáng rồi không?”

Chàng trai giải thích: “Vi Vi, em đừng nghĩ đây chỉ là quán lề đường, thực ra mùi vị rất ngon, em nếm thử là biết ngay.”

Cô gái càng nói to hơn: “Thử cái rắm, dù sao thì em cũng là hoa khôi của lớp, bằng lòng yêu anh đã đủ mất giá lắm rồi, bây giờ lại còn muốn làm ra chuyện mất giá hơn, ở đây mọi người qua lại nhỡ bị bạn bè quen biết nhận ra thì em biết giấu mặt vào đâu chứ?”

Chàng trai yếu ớt nói: “Chỉ là ăn lẩu cay xiên que thôi, không nghiêm trọng đến mức vậy chứ?”

Cô gái tức giận nói: “Nói thật với anh, thực tế còn nghiêm trọng hơn những gì em nói, muốn ăn thì anh ăn một mình đi, em không muốn sống như vậy!”

Chàng trai không còn cách nào khác đành phải nói thẳng: “Không phải anh không muốn đưa em đi ăn những thứ đắt tiền, không phải hôm qua anh đã mua cho em một cái điện thoại mới sao, anh đã dùng hết phí sinh hoạt tháng này rồi, nên...”

Cô gái mất kiên nhân nói: “Vậy thì bảo nhà anh gửi thêm tiền đi, con trai có bạn gái rồi nên sẽ chi tiêu nhiều hơn một chút!”

Chàng trai cúi đầu nói: “Buổi sáng anh đã nói rồi nhưng cha mặc kệ anh.”

“Em không cần biết, dù sao thì em nhất định sẽ không ăn mấy thứ rẻ tiền này đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.