Siêu Cấp Shipper

Chương 384: Trợn tròn mắt




Lương Tử Hùng cảm thấy rất khó chịu, con gái ông ta nói đó là đàn ông chứ không phải là bạn trai, chẳng lẽ bọn họ đã...

Lúc ông ta đang nắm chặt tay thành nắm đấm Phương Dạ bèn nói: “Chủ tịch, ông vẫn chưa trả lời tổng giám đốc Lương, cô ấy có thể tham gia đấu giá không?”

Bỏ đi, không thể vạch áo cho người xem lưng, trở về rồi tính sổ với hai người sau!

Lương Tử Hùng bất lực, chỉ đành nói: “Đương nhiên có thể, tập đoàn Tư Vũ không phải là tổ chức phúc lợi nên đương nhiên là bán được càng nhiều càng tốt.”

Chủ tịch đã đồng ý nên đương nhiên các cổ đông khác cũng không tiện phán bác, nếu không thì càng dễ lòi đuôi.

Lương Duyệt Tư gật đầu: “Được, tổng giám đốc Giang ra giá hai trăm bốn mươi triệu, vậy tôi sẽ trả ba trăm triệu!”

Mới đó mà đã thêm hơn năm mươi triệu, khiến cho sắc mặt của một vài cổ đông rất khó coi.

Giang Đạt đã sớm nói với bọn họ rằng tiền chênh lệch bán đất chính là lợi nhuận của bọn họ, nếu như giá bán đất quá cao thì sẽ lấy được càng ít tiền.

Giang Đạt do dự một lát rồi giơ tay nói: “Tôi ra giá ba trăm mười triệu!”

Phương Dạ cười: “Tập đoàn Vượng Đạt lớn như vậy mà mỗi lần chỉ thêm 10 triệu, có phải bủn xỉn quá rồi không?”

Giang Đạt yếu ớt nói: “Vậy hay là tôi trả thêm năm triệu nữa?”

“Không cần đâu.” Lương Duyệt Tư lại nói: “Tôi ra giá năm trăm triệu!”

Cốp!

Suyt chút nữa Giang Đạt lăn xuống gầm bàn.

Theo như dự đoán của ông ta đến tầm cuối năm lô đất này có thể tăng giá lên khoảng một tỷ, sau khi trừ đi phần chia chác cho các cổ đông thì ông ta có thể thu về vài trăm triệu, nhưng bây giờ Lương Duyệt Tư hét giá năm trăm triệu khiến cho lợi nhuận sụt giảm rất nhiều!

“Tổng giám đốc Giang, đoán chừng chắc ông không muốn ra giá nữa đâu nhỉ?” Phương Dạ bĩu môi, mới có năm trăm triệu mà đã không theo được rồi, một gã cấp bậc như thế này mà cũng xứng làm đối thủ của anh sao?

“Nói ai muốn bỏ cuộc đấy?” Giang Đạt lắp bắp nói: “Tôi trả năm trăm lẻ một...một triệu!”

“Là tập đoàn Vương Đạt mà chỉ thêm một triệu, sao ông không thêm một tệ luôn đi?” Phương Dạ chế nhạo.

Giang Đạt đỏ mặt, ông ta không chịu khuất phục nói: “Tôi thích thêm một triệu đấy, chẳng lẽ không được sao?”

“Được, vậy thì tôi trả sáu trăm triệu.” Lương Duyệt Tư thấy vẻ mặt thoải mái của Phương Dạ thì lại càng cảm thấy tự tin.

“Sáu... sáu trăm triệu?”

Giang Đạt kinh ngạc hít một hơi thật sâu, đã vượt quá mức giá mà ông ta đã tính toán, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có mua được lô đất này cũng chẳng kiếm chác được bao nhiêu tiền, trừ khi không chia tiền cho các cổ đông kia.

Hơn nữa, nhìn điệu bộ của đối phương e là có trả tới một tỷ cũng không thành vấn đề.

“Tôi bỏ quyền!” Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng ông ta quyết đoán nhận thua.

Một cổ đông nói một cách châm chọc: “Tổng giám đốc Lương, tiền mua đất phải trả bằng tiền mặt, hơn nữa phải trả trong ngày hôm nay nếu không sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng!”

Dương Tiêu nói hùa theo: “Đúng thế, nhất định phải trả bằng tiền mặt!”

“Chuyện này...” Lương Duyệt Tư quay đầu nhìn Phương Dạ.

“Không thành vấn đề, cũng chỉ là sáu trăm triệu mà thôi, gửi hợp đồng và tài khoản công ty cho tôi.”

Người đẹp tóc gợn sóng nhanh chóng cầm hợp đồng đến, hợp đồng đã được chuẩn bị sẵn từ lâu nhưng trong hợp đồng đã đổi từ tập đoàn Vương Đạt thành Lương Duyệt Tư, giá cả cũng thay đổi từ hai trăm bốn mươi triệu lên thành sáu trăm triệu!

Phương Dạ không thất hứa, sáu trăm triệu nhanh chóng được gửi vào tài khoản.

Mặc dù mấy cổ đông không cam lòng nhưng số tiền bán đất đó cũng có phần của bọn họ nên cũng cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, người duy nhất xôi hỏng bỏng không chắc là Giang Đạt, ông ta chỉ đành tức giận rời khỏi đó...

Lương Duyệt Tư cũng có chút thổn thức, không ngờ rằng liên tiếp hai lần đều mua được cùng một mảnh đất.

Nhìn vẻ mặt đáng ghét của mấy cổ đông đột nhiên cô chẳng có chút hứng thú nào, cô đã làm việc vất vả mấy năm kiếm được rất nhiều tiền cho công ty nhưng không ngờ chỉ vì mảnh đất này mà cô bị người khác loại ra.

Nhưng người đáng hận nhất là cha, người khác không ủng hộ mình cũng chẳng sao vậy mà cha cũng nghe những lời dèm pha, quả thực khiến lòng người nguội lạnh.

Xem ra điều bản thân vừa nghĩ không sai, loại công ty như thế này không cần cũng được, bên ngoài còn có thế giới rộng lớn hơn!

“Phương Dạ, Thẩm Tiệp, chúng ta đi thôi.” Lương Duyệt Tư lấy hợp đồng rồi định rời đi nhưng Phương Dạ đột nhiên kéo cô ta lại.

“Đừng có đi vội thế, trò vui chỉ mới bắt đầu mà thôi.”

Vừa dứt lời, Lương Tử Hùng cảm thấy không ổn.

Lương Duyệt Tư nghi ngờ nói: “Còn có chuyện gì nữa?”

Phương Dạ cười ha ha nói: “Thực ra trước khi tôi quay lại tôi đã gặp học trò của tôi.”

“Học trò của anh?” Lương Duyệt tư còn chưa kịp phản ứng lại.

“Chính là George.” Phương Dạ nói khoác mà không biết ngượng: “Tôi nghe nói vẫn chưa bàn xong chuyện hợp đồng, lúc đó còn mắng ông ta một trận thậm tệ.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, người mà anh nói chắc không phải thực sự là ngài George, lãnh đạo của công ty Lan Kiều chứ?

“Anh... anh mắng chửi ngài George làm gì?” Lương Duyệt Tư dậm chân tức giận nói.

“Lương Duyệt Tư, chắc không phải cô thực sự tin lời cậu ta chứ?” Một cổ đông cười ha ha nói: “Nói y như thật, ngài George là ai chứ, đừng nói là Hoa Hải, trong nước ai dám to gan mắng chửi trước mặt ông ta chứ?”

Phương Dạ cười khẩy nói: “Nếu như là thật thì sao?”

Một cổ đông nói: “Nếu như là thật thì tôi sẽ ăn cái ghế này!”

“Tôi sẽ cho ông được như ý nguyện.” Phương Dạ quay đầu lại nói với Thẩm Tiệp: “Người đẹp, phiền cô bật máy chiếu lên, bây giờ tôi sẽ gọi video với ngài George.”

“Để tôi.” Người đẹp tóc gợn sóng nhanh chóng bật máy chiếu trên tường, Phương Dạ kết nối bằng Bluetooth, sau đó call video ở Wechat trước mặt mọi người.

Chưa đầy ba giây đồng hồ, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh của George, vị cổ đông cá cược lúc nãy giờ khuôn mặt đông cứng lại còn những người khác thì há hốc mồm rõ là là vô cùng kinh ngạc.

“Thầy, thầy đã về Hoa Hải chưa?”

“Xuống máy bay lâu rồi.” Phương Dạ giả vờ nói: “Học trò ngoan, lúc nãy có người không tin tôi từng mắng ông, bây giờ hãy chứng minh cho người đó thấy đi.”

“Phải chứng minh thế nào?” Ngài George vò đầu: “Hay là thầy mắng thêm lần nữa?”

“Được thôi.” Phương Dạ nở một nụ cười giả tạo nhìn về phía các cổ đông đó: “Đúng rồi, ngài George tự nhiên vì ông mà bị mắng vô cớ nên cũng phải biết tên ông chứ?”

“Không cần đâu, không cần đâu!” Cổ đông lập tức lắc đầu lia lịa: “Tôi tin lời cậu nói!”

Phương Dạ híp mắt nói: “Vậy cái ghế này?”

“Tôi ăn, tôi ăn vẫn không được sao?”

“Được vậy cắn thử một miếng xem vị thế nào đi?”

Vị cổ đông đó khóc không ra nước mắt, ông ta chỉ đành cắn cái ghế một miếng nhưng suýt nữa thì gãy cả răng, ông ta lập tức kêu la thảm thiết.

“Được rồi, được rồi, ông vác về rồi từ từ ăn đi!” Phương Dạ không muốn nhìn nữa.

Những cổ đông khác mừng thầm trong lòng, quả nhiên Phương Dạ không phải là người bình thường, may mà bản thân không đi vuốt râu hùm...

“Học trò à, mau đến Hoa Hải một chuyến đi, đàm phán cho xong chuyện hợp tác với tổng giám đốc Lương, đừng có bỏ dở dang.”

“Thầy cứ yên tâm, sẽ lập tức đi đặt vé vào tối nay.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.