Siêu Cấp Shipper

Chương 376: Bôi ngoài da hay uống thuốc




Mặc dù bị sấm sét làm cho choáng váng, Phương Dạ vẫn vờ ho: “Cái đó… Cô Kim à…”

“Tôi không phải phụ nữ, chỉ là vì gia tộc tôi di truyền thể chất thuần âm nên không thể đến gần máu long vương được.” Ngài Kim Độ tựa hồ đã sớm đoán được anh sẽ hỏi những thứ này: “Thế này đi, tôi bỏ ra một tỷ euro, chỉ cần các cậu đưa một bình máu long vương là được rồi.”

Chú Đạt còn đang do dự thì Phương Dạ lại thấy dáng vẻ Kim Độ như tất phải có được máu địa long vương nên chặt chém giá nói: “Ai mà biết được đại long vương này chết hay chưa, giờ xuống đó lấy máu quá nguy hiểm, cơ mà nếu ông thêm chút đỉnh nữa thì tụ này sẽ xem xét.”

Ngài Kim Độ khẽ mỉm cười, là một kẻ giàu nứt khố đổ vách, ông ấy không sợ người ta tham chỉ sợ người đó không chịu mở miệng mà thôi!

“Vậy cậu em muốn thêm thế nào cứ mở miệng là được!”

“Với địa vị và thân phận của ngài Kim Độ hôm nay tất nhiên không phải là loại nhỏ nhen gì đó.” Phương Dạ nhếch miệng cười: “Thế này đi, nghe nói ngài Kim Độ đứng tên rất nhiều du thuyền, vậy cứ tùy tiện thêm một con nữa đi!”

Chị em nhà họ Khương lảo đảo chỉ thiếu ngã luôn ra đất, còn chú Đạt cũng ngây ra như phỗng.

Tên này được lắm, một tỷ euro chưa đủ, còn thòm thèm thêm con du thuyền, sao cậu không đi cướp luôn đi?

Ngoài dự tính lại là ngài Kim Độ thế nhưng lại hứa hẹn: “Được rồi, vậy thêm 93% cổ phần của Gloria, vậy được rồi chứ?”

mọi người còn tưởng Phương Dạ hẳn đã thỏa mãn, ai mà ngờ anh còn hỏi: “Sao không phải là 100%, giữ lại 7% cho ai chứ?”

Khóe miệng ngài Kim Độ run lên một hồi, tên nhỏ già đầu này thật là có chút lòng tham không đáy?

Gloria là một trong năm du thuyền hàng đầu thế giới, chi phí chỉ khoảng bảy trăm triệu euro, vậy mà vẫn chưa hài lòng?

Ông ấy đành phải kiên nhẫn giải thích nói: “Công ty Ốc Đảo là công ty cổ phần, 7% cổ phần của Gloria là trong tay người khác, cho nên…”

“Vậy thôi được, không cần giải thích nuwca, nêu ông đã thật lòng thật dạ nhờ vả chúng tôi đến vậy thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng làm khó, hứa với ông vậy.” Phương Dạ dõng dạc nói.

Đây rõ ràng là điển hình của loại đã được hời còn bô bô cái mồm, chị em nhà họ Khương đều liếc nhìn anh đầy khinh bỉ.

Mặc dù hơi đau xót nhưng ngài Kim Độ vẫn nhanh chóng lấy ra một cái lọ nhỏ tinh xảo, chỉ to cỡ ngón tay cái, cao chỉ có mười phân mà thôi.

Ông ấy dặn đi dặn lại: “Tốt nhất là cậu lấy máu ở phần đuôi địa long vương, chỗ đó hẳn là không bị bom ăn mòn nhiễm bẩn, còn nữa, còn nữa sau khi có được máu địa long vương rồi thì phải nhỏ máu tươi của các cậu vào, nó bị máu dương trung hòa rồi sau này sẽ không sợ nhiễm máu âm nữa.”

“Được.” Phương Dạ cầm lấy cái lọ, sau đó duỗi một tay khác ra: "Đưa đây đi."

Kim Độ mặt đực cả ra: “Đưa gì cơ?”

“Nói miệng không bằng chứng, ít nhất phải có chữ làm căn cứ, đúng chứ?” Phương Dạ nghiêm túc nói: “Ai mà biết được ông ra ngoài rồi sẽ trở mặt không nhận người hay không, chúng ta cứ làm theo quy trình là tốt hơn hết.”

Khương Nhan nghe vậy che mặt, tên nhóc Phương Dạ có cần làm quá vậy không, còn dám ép người ta viết giấy làm chứng.

“Không thành vấn đề.” Ngài Kim Độ giờ là đang nhờ vả Phương Dạ, đương nhiên ông ấy sẽ đồng ý, lập tức lấy giấy bút ra viết giấy làm chứng, sau đó ký tên đóng dấu bằng tay.

Phương Dạ vui thích cất kỹ giấy biên nhận, chú Đạt thấp giọng nói: “Tiểu Phương, con lừa ngài Kim Độ nhiều tiền như vậy, có phải hơi quá đáng rồi không?”

“Không quá đáng, đây là máu của địa long vương vạn năm khó gặp, thứ hiếm có khó tìm như vậy, chỉ một tỷ euro con còn thấy mất giá!” Phương Dạ cười hè hè: “Chú Đạt, con không khoác đâu, cho dù tăng giá gấp đôi ông ấy chắc chắn cũng sẽ ngoan ngoãn đồng ý, chú tin hay không?”

“Tin tin tin, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau xuống đi.”

Sau khi cả hai đã cố định cáp treo, họ đi xuống thung lũng, ở khoảng cách gần như vậy, Phương Dạ mới có cảm nhận được sự to lớn của địa long vương, nó cuộn tròn lại như một ngọn núi nhỏ!

Có lẽ là vì khóc than tổ tiên của mình chết đi nên đám giun xám cực lớn nháo nhác bò lên thân địa long vương, chằng chịt chi chít, số lượng ít nhất cũng mấy mươi ngàn con, làm người ta nhìn đến da đầu run lên không thôi.

Phương Dạ cười nói: “Chú Đạt, xem ra đám rồng con rồng cháu cũng có lòng hiếu thảo lắm chứ, vậy mà đều đến lo ma chay cho địa long vương.”

Chú Đạt lắc đầu: “Con nghĩ nhiều rồi, nhìn cho kỹ chúng đang làm gì đi!”

Nụ cười của Phương Dạ đông cứng lại, bởi vì anh đột nhiên nhìn thấy một con giun đất khổng lồ thô dày đột nhiên chui ra từ trong miệng Địa Long Vương, trong miệng của nó có một mảng máu thịt lớn!

Quay đầu nhìn lại, hóa ra toàn bộ giun đất khổng lồ đều đang ăn không ngừng trên thân địa long vương, rõ ràng là muốn ăn thịt tổ tiên chúng…

Phương Dạ ngượng ngùng cười: "Cái này… cũng có thể là cách thức thương tiếc tổ tiên của chúng.”

Chú Đạt trừng mắt đáp: “Ăn đến bụng luôn rồi còn thương tiếc cái nỗi gì nữa?”

Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Phương Dạ quyết đánh đến cùng: “Thế sự không có tuyệt đối, nói không chừng đây là phong tục tập quán của người ta, nghe nói một số nước nhỏ lạc hậu có tục lệ này…”

Lôi lôi kéo kéo, hai người chẳng mấy đã đến phần đuôi địa long vương, chỗ này giun ít hơn chút, chỉ lác đác vài ba con nhai luôn mồm, phần miệng của chúng đặc biệt sắc bén, lớp da dày cũng không có vấn đề gì, chúng có thể cắn xuyên qua một lỗ thịt ba hoặc hai lần rồi chui vào và ngấu nghiến.

Chú Đại vừa rút ra một con giun đất khổng lồ ném sang một bên, máu trong lỗ thịt lập tức trào ra, toát ra mùi máu tanh nồng nặc mùi đất, nhưng sau khi nhỏ máu mình vào, mùi đó lập tức biến thành mùi thơm ngát, thực sự là rất thần kỳ.

Nhìn thấy chú Đạt rót đầy một lọ, trong đầu Phương Dạ chợt lóe lên, anh đổ đầy một chai nước quân dụng mang theo vào người, cũng nhỏ máu tươi xuống.

Chú Đạt không rõ lí do: “Tiểu Phương, không phải con cũng muốn nếm thử mùi vị máu địa long vương đó chứ?”

“Tất nhiên không phải.” Phương Dạ cười nói: “Xuống thì cũng đã xuống rồi, cũng phải lấy chút đồ kỷ niệm chứ, ngài Kim Độ không tiếc giá nào cũng muốn có được máu địa long vương, vậy trong đó chắc chắn phải ẩn chứa công hiệu rất lớn, nói không chừng thật có thể trường sinh bất lão đấy.”

Chú Đạt trêu chọc: “Vậy giờ con cứ xử luôn một bình là được rồi.”

“Đương nhiên là không được, lỡ như trong đó là kịch độc thì phải làm sao, ai mà biết được thứ này là bôi ngoài da hay uống vào?”

“…Con nói rất có lý.”

Bởi vì hai người đều ở trong chỗ khuất, nhất cử nhất động nhỏ đều không bị đám người Kim Độ phát hiện, cho dù có nhìn thấy cũng chẳng sao, dù sao Địa Long Vương là vật không chủ, ai có bản lĩnh thì có thể tự đi lấy

Phương Dạ vốn dĩ muốn cạy con mắt đen của địa long vương, nhưng tiếc là nó quá lớn, đành phải bỏ cuộc.

Sau khi trở lại vách núi, ngài Kim Độ nhìn cái lọ nhỏ kia mắt sáng cả lên, cả người run lẩy bẩy.

Ông ấy mở nắp bình, sau khi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, thì ngửa cổ uống một hơi cạn sạch!

Phương Dạ che mũi kinh tởm, tên này không sợ trong máu có ký sinh trùng vạn năm gì đó à...

Sau khi máu của Địa Long Vương vào bụng, màu da vốn đã nhợt nhạt của ngài Kim Độ càng trở nên trắng bệch, thậm chí có thể nhìn thấy gần hết các đường gân xanh trên cổ, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, tựa như đến giai đoạn cuối bệnh hen suyễn.

Ngay cả Phương Dạ lúc này cũng có phần lo lắng, lỡ như người không ổn, vậy tìm ai để lo giấy biên lai?

Lúc mấy người đang loạn như gà bới thóc trong lòng thì toàn bộ những phản ứng xấu của ngài Kim Độ đều biến mất, nước da trở lại hồng hào như người bình thường, lưng vốn hơi còng trở nên thẳng tắp, thậm chí những nếp nhăn trên mặt cũng biến mất không còn tăm hơi, nhìn dáng vẻ đẹp trai này hoàn toàn không giống người lớn tuổi chút nào.

Chú Đạt và Phương Dạ nhìn nhau, lẽ nào truyền thuyết là thật, máu địa long vương thực sự có hiệu quả trường sinh bất lão?

Ngài Kim Độ “trở lại thanh xuân”, hình tượng cả người đã trải qua rất nhiều thay đổi, nếu như trước kia chỉ là một thương nhân sắc sảo dày dạn kinh nghiệm, thì hiện tại đã là một cao nhân thực sự, như có khí thế đè ép cả thiên hạ!

“Sức mạnh của ta cuối cùng cũng về lại rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.