Siêu Cấp Shipper

Chương 373: Nhân loại xấu xa




Các đội viên vốn vĩ đang ở trong trạng thái đờ đẫn cuối cùng cũng đã hoàn hồn lại, bọn họ hoảng loạn lấy trong ba lô ra hộp kim loại, mở ra thì thấy trong mỗi hộp đều có đặt hai đầu lựu đạn bằng bạc nguyên chất!

Đây là đầu đạn ăn mòn mà ngài Kim Độ đã bỏ ra rất nhiều tiền để trang bị cho đội, chỉ cần một cái là đã có thể khiến một con voi trưởng thành thành bùn nước, sức công phá vô cùng lợi hại.

Vì lo lắng máu của Địa Long Vương sẽ bị nhiễm bẩn, ngài Kim Độ đã nhắc nhở Pete rằng những đầu đạn này chỉ cho đến khi vào giây phút then chốt cuối cùng mới được sử dụng, bây giờ chắc đã là lúc rồi!

Nhìn thấy con người giống như con kiến đang rục rịch ngóc đầu dậy, Địa Long Vương nhanh chóng mất kiên nhẫn, cuộn người lại để chuẩn bị tấn công.

“Chuẩn bị nổ!”

Thấy tình hình không ổn rồi, Pete lập tức hét lớn lên.

Những đội viên liền nạp lựu đạn vào bệ phóng và nhắm chuẩn vào Địa Long Vương.

Kim Độ lớn tiếng nhắc nhở: “Cố gắng bắn vào một vị trí thôi, nhắm chuẩn vào ngay đầu đó!”

Tiếng kêu gào rõ ràng đã thu hút sự chú ý của Địa Long Vương, rồi tung người lên như một đầu tàu và lao thẳng vào Kim Độ, định nuốt chửng ông ấy ngay tại chỗ. Cũng may là người đàn ông cường tráng đã nhìn ra sớm hơn một bước, rồi ném ngài Kim Độ sang một bên, còn người đàn ông ria mép đứng ở phía sau lại không may mắn như vậy, anh ta ngay lập tức bị thân hình to lớn của nó nghiền nát thành bùn thịt, máu bắn tung tóe khắp nơi, trong đó còn một số chất lỏng màu vàng dính dính, hóa ra hai quả trứng khổng lồ trong ba lô cũng đã bị nghiền nát!

Tốc độ của người đàn ông cường tráng cực kỳ nhanh nhẹn, ông ta ôm ông chủ của mình trong thoáng chốc đã chạy được một đoạn đường dài.

“Bắn, mau bắn đi!”

Pete gào thét ra lệnh.

Đội viên đã lắp sẵn đầu lựu đạn ăn mòn vào, không còn chần chừ nữa, nhắm ngay vị trí đầu và bóp cò, sau ba tiếng nổ liên tiếp, khói xanh dày đặc bốc lên từ đầu long vương, nó ngay lập tức ngửa cổ lên trời điên cuồng gầm rú.

Nhìn thấy lớp da dày đã bị ăn mòn tạo thành ba lỗ lớn, máu thịt chảy ra thậm chí còn biến thành một thứ bùn đặc sệt, Phương Dạ thầm há hốc mồm kinh ngạc.

Ôi trời ạ, uy lực của đầu đạn ăn mòn này mạnh đến mức dị thường, da thịt của Long Vương khổng lồ có to dày đến đâu không thể chống chọi lại nổi với skhả năng “xác hóa thành nước”.

Nếu học tốt các môn toán, lý, hóa, đi khắp thiên hạ cũng không sợ, xem ra thầy dạy hóa khi còn đi học thật sự đã không lừa dối mình rồi…

Nhìn thấy hiệu quả của đòn tấn công, trái tim Pete vui sướng ngất ngây, khi ông ta định tiếp tục bắn lựu đạn để tiêu diệt gọn mục tiêu thì Địa Long Vương đã rơi vào trạng thái giận dữ, nó gầm lên và lao tới.

Sau khi phát hiện ra ánh sáng pha lê trên đỉnh đầu mình nhất thời bị chặn lại, Pete sợ đến mức xanh cả mặt, nhưng đối phương khí thế hung hãn, hơn nữa diện tích bao phủ quá lớn nên bọn họ hoàn toàn không thể tránh né được!

Bụp!

Sau một âm thanh vang lên, người đàn ông tội nghiệp đã bị nghiền nát thành bùn thịt...

Nhìn thấy đội trưởng còn sống sờ sờ vừa nãy đã biến thành người giấy, các đội viên khác trong đội lập tức cảm thấy da đầu tê dại, hoảng sợ bắn lựu đạn trong tay ra khỏi ngay lập tức, thêm gây ra rất nhiều vết thương cho Địa Long Vương!

Tuy nhiên, kích thước của nó thực sự quá khổng lồ, mặc dù có nhiều vết thương nhưng không thể mất mạng.

Là một con giun đất, sức sống của nó vốn dĩ đã rất kiên cường, dù có bị đứt ra thành nhiều mảnh cũng có thể sống lại được, thêm vài lỗ trên thịt thật ra cũng không có gì, chỉ là đau đớn mà thôi...

Sau khi người chỉ huy đi đời, những đội viên còn lại trong đội đột nhiên trở nên rắn mất đầu, không thể tổ chức một cuộc tấn công hiệu quả nữa, mà ngược lại bọn họ bị Địa Long Vương đang nổi trận lôi đình truy giết!

Những người đứng đầu sóng ngọn gió là các đội viên trong đội đang mang lựu đạn ăn mòn, bọn họ vừa gào khóc thảm thiết vừa bỏ chạy tán loạn.

Nhưng đáng tiếc là làm sao họ có thể chạy thoát khỏi Địa Long Vương có cơ thể dài hàng trăm mét, hơn nữa trên đỉnh núi là vùng đất bằng phẳng hoàn toàn không nơi nào để thoát được. Đối phương chỉ cần lăn nhẹ một phát là đã có thể đè chết rồi.

Nhìn Địa Long Vương đang điên cuồng tàn sát loài người ở đằng xa, Phương Dạ và chú Đạt không có chút suy nghĩ gì cả, còn chị em nhà họ Khương cũng giống như vậy, bốn người bọn họ chỉ đơn giản là tụ lại với nhau, không cần nói câu nào, ba chân bốn cẳng chạy xuống vách núi.

Nhìn thấy trước mặt mình vậy mà lại có có bốn năm đội viên không tham gia chiến đấu cũng đang chạy thoát thân, Phương Dạ không khỏi thầm ngưỡng mộ, hóa ra còn có người nổi bật hơn.

Chạy mãi chạy mãi, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng gào: “Mọi người nhìn xem, đây là gì vậy?”

Đám người đang cắm đầu chạy tới, chỉ nhìn đã thấy trong khu rừng Phong Hóa có một đợt sóng đen đang điên cuồng lao thẳng về phía bên này!

Chú Đạt thầm nghĩ có chuyện không hay rồi, ông ấy liền nhanh chóng nâng kính viễn vọng lên, sau khi nhìn thấy rõ bộ dạng của đợt thủy triều đen, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi.

“Chú Đạt, những thứ đó không phải là đàn kiến sao?” Phương Dạ đột nhiên nhớ tới những lời mà trước đây người đàn ông có ria mép đã nói.

Chú Đạt không kịp gật đầu, xoay người chuồn đi: “Chính là những thứ đó, chúng ta mau chạy đi thôi!”

Khương Nhan và Khương Họa không kịp hít thở, bọn họ nhanh chóng quay người đuổi theo phía sau, trong khi nhóm người ở phía trước lại không may mắn như vậy. Những con kiếm mày đen kích thước cơ thể còn to hơn một chú chó Ngao Tây Tạng đã nhanh chóng đuổi theo, trong nháy mắt đã đuổi đến còn khoảng năm mét nữa.

Người đàn ông có ria mép đang chạy phía trước đột nhiên trượt chân ngã xuống đất, một vài người bạn đồng hành của anh ta còn mà không thèm nhìn anh ta mad chỉ kêu lên một tiếng rồi vội vã bỏ chạy.

“Đừng đi mà, tôi không muốn chết, cứu tôi, mau quay lại cứu tôi đi mà!”

Người đàn ông có ria mép cuồng loạn thét khàn cả tiếng.

Đáng tiếc là những người đó làm gì dám dừng lại, vốn dĩ bọn họ đã không thể chạy lại đám kiến khổng lồ đó rồi, giờ còn phải vác thêm một gánh nặng nữa, vậy thà rằng nằm trên mặt đất chờ chết cho rồi!

“Đồ khốn nạn, đám người khốn kiếp, tôi nguyền rủa mấy người không được chết toàn thây, chết còn thảm hơn tôi gấp trăm lần, a...”

Khi người đàn ông có ria mép đang chửi rủa những người bạn đồng hành của mình thì vai anh bỗng lạnh đi, một cái kẹp to tướng trong thoáng chốc đã cắt đứt cổ anh ta, sau khi cái đầu lăn cun cút được vài mét thì bị một con kiến khác giẫm nát thành bùn nhào. Còn cơ thể không đầu cũng nhanh chóng bị ăn sạch, thậm chí còn không để lại một mẩu xương nào. Thổ dân trên ốc đảo không hề kén ăn...

Nghe thấy tiếng chửi rủa từ phía sau đột ngột dừng lại, những người khác còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nên đang chạy vui vẻ.

Tuy nhiên, bọn họ chỉ là những con người bình thường, bình thường chỉ lo vùi đầy vào nghiên cứu các chủ đề khác nhau, thậm chí có rất ít thời gian để tập thể dục. Làm gì có thể chạy lại loài kiến có sức lực và sức bền trứ danh chứ. Nên bọn họ cũng nhanh chóng bị rút ngắn khoảng cách.

“Tôi... tôi không chạy nổi nữa.”

Một tên mập mạp nói không ra hơi, anh ta cảm thấy lồng ngực của mình như sắp bốc cháy đến nơi rồi, mỗi bước chạy đều khó chịu như bị rách toạc.

Đương nhiên những người khác đương nhiên cũng không thèm quan tâm đến anh ta, vào lúc này thì cậu chết cũng được, miễn là tôi không chết. Bye bye nhé, bạn ơi!

Nhìn thấy những người khác thờ ơ, hơn nữa còn chạy càng lúc càng xa, tên mập mạp càng tức giận nên nổi tà tâm, anh ta rút súng lục ra, bắn về phía trước.

Đùng đùng đùng!

Sau khi bắn vài phát súng, một người đàn ông cao lớn đã bị bắn trúng bắp chân, hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã vào trong đối bụi!

Người đàn ông mập mạp hai ba bước đã đuổi kịp, sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy nghi ngờ và sợ hãi của đối phương, anh ta chỉ dứt khoát nã thêm thêm hai phát nữa vào tay của đối phương.

Người đàn ông cao lớn chết không nhắm mắt: “Tại sao... tại sao anh lại bắn tôi?”

“Ai bảo ông chạy nhanh nhất, a ha ha ha ha ha!”

Người đàn ông cao lớn tuyệt vọng nhắm mắt lại, bản chất xấu xa của con người vào lúc này đã hoàn toàn lộ diện...

Tên mập mạp ngửa mặt lên trên điên cuồng cười, đang định chạy tiếp thì xa xa đột nhiên vang lên một tiếng súng.

Thì ra những người trước mặt sợ anh ta giở lại mánh cũ nên đã ra tay trước để lấy lợi thế.

Đùng!

Người đàn ông mập mạp bị trúng một viên đạn và vỡ xương bánh chè, sau đó “bụp” một tiếng ngã xuống bên cạnh người đàn ông cao lớn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.