Siêu Cấp Shipper

Chương 366: Cũng bịch bịch luôn rồi




Càng đi về phía trước, sắc mặt chú Đạt càng trở nên nghiêm trọng, bởi lẽ từ đầu đến cuối, ông ấy không nhìn thấy bất cứ một sinh vật dưới dưới lòng đất nào, đâu có như khi ở trên mặt đất nhìn thấy bao nhiêu!

Toàn thành chìm trong vẻ tĩnh mịch chết chóc, chỉ có tiếng bước chân vẫn không ngừng vang lên. Ngước mắt nhìn bốn phía, xung quanh toàn là những ngôi nhà đá thấp tròn, trông chẳng ra dáng thành phố mà càng giống nghĩa địa hơn.

Kim tự tháp hiển nhiên trái ngược hoàn toàn với những ngôi nhà đá này. Sau khi đến gần, đám người Phương Dạ mới phát hiện ra chỗ khác thường của nó.

Không giống như Kim tự tháp thời Ai Cập cổ đại, tòa Kim tự tháp chỉ có ba mặt, hơn nữa đỉnh tháp bằng phẳng, gần giống với Kim tự tháp Nam Mỹ trong một bộ phim kinh dị mà Phương Dạ đã xem trước đó.

Toàn bộ Kim tự tháp đều được trang hoàng bằng vàng lá, dưới ánh sáng lập lòe của đầu mũi tên pha lê, chúng lay động đến làm người ta hoa cả mắt. Khác hẳn với vẻ thô mộc của những ngôi nhà bằng đá, tháp được xây dựng vô cùng tinh xảo. Trên thân tháp còn được trang trí bằng rất nhiều hình chạm nổi cực lớn.

Nếu nói nhà đá là lâu đài cát do các bạn nhỏ lớp mầm xây lên, thì Kim tự tháp này là tác phẩm của nghiên cứu sinh học viện nghệ thuật, hai cái hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, tạo thành sự tương phản cực kỳ dữ dội.

Họa tiết chạm nổi có vẻ đang khắc họa lại một trận chiến, nhưng tiếc là do lá vàng ở một số chỗ đã tróc mất, khiến người nhìn như lọt vào trong sương mù, hơn nữa các nhân vật trong đó đều được khắc theo phong cách trừu tượng nên không thể nhìn ra được có phải người hay không.

Tuy Khương Họa không phải là nhà khảo cổ học nhưng cô ta cũng tỏ ra cực kỳ hứng thú với Kim tự tháp này. Đáng tiếc đội ngũ sẽ không dừng lại để cô ta từ từ nghiên cứu, vì mục tiêu của ngài Kim Độ rất rõ ràng, đó chính là ốc đảo.

Tất cả mọi người đều vô cùng cẩn thận cảnh giác, có điều khi đi qua thành cổ họ không gặp phải bất kỳ vấn đề gì, mọi người lập tức cùng thở phào nhẹ nhõm.

Một anh chàng đội viên ria mép đứng sau cười nói với bạn đồng hành của mình: "Ban nãy trông thấy hàng loạt xác chết kia tôi còn tưởng thành Hoàng Kim này là cái chốn đầm rồng hang hổ nữa chứ, chẳng ngờ đến cả cọng lông cũng không thấy đâu."

Người bạn đồng hành của anh ta quay lại định nói gì đó, khóe mắt anh ta thoáng thấy một bóng đen vừa mới đứng dậy trên tường thành!

Vù!

Một cây thương mang sức mạnh kinh người xẹt qua không trung xuyên thẳng qua người ria mép, đâm xong thế thương vẫn không suy giảm, lại đâm người bạn đồng hành của ria mép thành một quả bầu. Hai người bị ghim trên mặt đất kêu la thảm thiết, chẳng mấy chốc đã tắt hẳn tiếng.

"Có địch tập kích!"

Một đội viên khác đang hoảng hốt vì tiếng kêu thảm phát hiện phía xa có một bóng đen, trong lúc anh ta vừa hét lớn vừa kéo cò thì đột nhiên lại thấy một đám bóng đen nghịt đứng trên tường thành, ngay sau đó một loạt giáo thương che kín bầu trời xé gió mà đến.

Vù vù vù!

Trong nháy mắt, vài đội viên ở phía sau đã bị đâm thành nhím gai, những người khác chứng kiến cảnh này mà sởn cả tóc gáy, lũ lượt co cẳng chạy về phía trước nhằm trốn thật nhanh khỏi tầm ngắm của giáo thương.

Nhìn thấy nhiều thuộc hạ bị sát hại như vậy, Pete nổi trận lôi đình, nhưng ông ta còn chưa kịp tổ chức phản công thì đám bóng đen trên tường thành đã biến mất tăm mất tích, mọi người thậm chí chưa kịp dùng ống nhòm nhìn rõ dáng dấp của chúng, chẳng biết có phải người hay không!

Với tính khí của Pete, ông ta nhất định sẽ dẫn người đi giết lũ khốn nạn kia để tính sổ, nhưng bây giờ còn có việc quan trọng hơn cần làm nên chỉ có thể căm hận dẫn đội rời đi.

Đi về phía trước hơn nửa tiếng là đã có thể ngửi thấy mùi tanh ẩm thấp, một hồ nước ngầm đồ sộ sáng trong lấp lánh hiện ra trước mặt mọi người, nhìn thoáng qua chẳng thể thấy bờ bên kia!

Phương Dạ thở dài cảm thán, cha mẹ ơi, cái này mà gọi là hồ á hả? Trông nó giống biển hơn đấy!

Đến được đây, tất cả mọi người đều đã vừa đói vừa mệt, ngài Kim Độ biết mình chỉ còn cách một bước nữa thôi là tới được ốc đảo, lòng đương nhiên nóng như lửa đốt, nhưng cũng không thể thúc giục mọi người quá gấp gáp nên chỉ đành đồng ý với đề nghị của Pete, để mọi người nghỉ ngơi hai mươi phút chuẩn bị tinh thần cho tốt mới xuống hồ.

Một số đội viên đi kiếm thức ăn, trong khi những người khác bắt đầu chuẩn bị bè cao su tự bơm hơi mới, chỉ khác trước một điều là lần này họ còn lắp mô-tơ cỡ nhỏ và chân vịt trên bè cao su. Cái hồ lớn đến thế này cơ mà, chỉ dựa vào sức người chắc chèo đến sang năm vẫn chưa tới nơi.

Ngay từ khi nhìn thấy hồ nước ngầm, Phương Dạ đã tinh ý phát hiện ra một số vấn đề, có vài đội viên đang âm thầm theo dõi anh và chú Đạt với ánh mắt không bình thường cho lắm.

Quan trọng hơn cả là hai chị em Khương Nhan đã bị Pete gọi đi.

Chú Đạt là người từng trải nên đương nhiên nhìn ra đám người này có vấn đề, nhưng ông ấy cũng không làm ra phản ứng gì đặc biệt mà chỉ thản nhiên nhắc nhở: "Tiểu Phương, cố gắng đừng đối mắt với bọn họ, cứ làm như không hay biết là được."

Phương Dạ trầm giọng nói: "Chú Đạt, chú nói xem có phải bọn họ định qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ không?"

"Khó nói, dù sao sau khi tới được đây thì chú cũng chẳng hữu dụng mấy nữa." Chú Đạt nhạt giọng nói: "Ngài Kim Độ vừa nhìn đã biết là người sát phạt quyết đoán, nếu ông ấy cho rằng sự sống của chú là uy hiếp đối với mình, ông ấy nhất định sẽ sai thuộc hạ ra tay."

"Ông ta dám? Cùng lắm thì cá chết lưới rách, xem ai xui xẻo!" Phương Dạ nói: "Phải rồi chú Đạt, có một chuyện con quên hỏi, tại sao chú lại đồng ý giúp công ty Ốc Đảo?"

"Haizz, đều vì bà vợ nhà chú."

"Vì thím Đạt á?" Phương Dạ hơi ngơ ra: "Chuyện này thì có liên quan gì đến thím ấy?"

“Vì lúc đó chú không có tiền để chữa trị cho bà ấy, mà cô Khương không chỉ hứa sẽ trả một khoản thù lao kếch xù, còn hứa thay thận miễn phí cho vợ chú, thế nên chú mới đồng ý xuống núi nhận việc.” Chú Đạt thở dài: "Thật ra đều là mạng sống cả. Nếu ngày đó con đến sớm hơn chút thì có lẽ chú đã không phải chạy một chuyến đến đây rồi..."

Phương Dạ gãi gãi đầu: "Đúng là như vậy, tại con đến quá chậm!"

Chú Đạt vội vàng nói: "Đương nhiên chuyện này không thể trách con, vợ chú có thể hồi phục như cũ, chú cảm ơn con còn không kịp nữa là. Đừng lo, cho dù lần này có phải liều mạng già, chú cũng sẽ đưa con ra ngoài bình an vô sự!"

Phương Dạ cười nói: "Chú đừng bi quan thế. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, hành động cẩn thận, nhất định sẽ có thể cùng nhau trở về. Đến khi đó chúng ta lại cùng nhau vui vẻ mà giao hàng, chẳng phải quá tốt hay sao?"

"Được." Chú Đạt gật đầu thật mạnh, trên mặt chú nở một nụ cười an lòng: "Thành thật mà nói, khoảng thời gian làm việc dưới trướng bà chủ Hạ khiến chú cảm thấy vô cùng vui vẻ."

"Phải vậy thôi, với thực lực của chúng ta, đối phó với đám cá cảnh này chỉ là chuyện muỗi." Phương Dạ khoác lác không biết ngượng mồm.

"Người khác chú không lo, nhưng cái tên đàn ông vạm vỡ bên cạnh ngài Kim Độ thì nên đặc biệt chú ý. Nếu xảy ra xung đột, anh ta nhất định là người khó đối phó nhất!"

Phương Dạ nghiêm túc gật đầu nói: "Con hiểu rồi. Chỉ cần bọn họ dám trở mặt, con nhất định sẽ bịch bịch tên đó đầu tiên!"

Bác Dạ trêu: "Thế cô Khương thì sao?"

"Cũng bịch bịch luôn rồi!"

Phương Dạ trả lời ngắn gọn dứt khoát, không có tí do dự nào...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.