Siêu Cấp Shipper

Chương 361: Đàn ông không phải là thứ tốt lành gì




Con sâu này còn to hơn ngón tay người, trong nhất thời khiến người đàn ông bốn mắt nghẹt thở đến mức không thể kêu cứu.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, càng có nhiều con sâu tràn ra khỏi túi, trong nháy mắt đã bao phủ hoàn toàn một người to lớn đang sống sờ sờ!

Mấy con sâu này trông rất giống mấy con giòi bọ, chúng nó há cái miệng sắc bén điên cuồng tàn sát bừa bãi, bộ chiến phục tác chiến nhanh chóng bị cắn thành vô số mảnh nhỏ, tiếp theo là da thịt bên trong quần áo...

Trong đầm lầy vang lên tiếng nhai nuốt kẽo kẹt, người đàn ông bốn mắt vô cùng thê thảm lúc này vậy mà vẫn còn chưa tắt thở, anh ta giơ một bàn tay không còn da thịt run rẩy yếu ớt lên, những người khác thấy vậy thì tóc gáy đều dựng thẳng lên, liên tục lùi về phía sau.

Khương Nhan quát lớn: "Tên đó đã không còn cứu được nữa, mọi người đừng để bị rối loạn đội hình, tiếp tục đi về phía trước đi!"

Phương Dạ khinh thường bĩu môi nói: "Bớt nói lời vô nghĩa đi, xương cốt cũng lòi ra hết rồi, sao còn có thể cứu được chứ?"

Khương Nhan trừng mắt nhìn anh: "Cậu không lên tiếng cũng không ai nói cậu câm đâu!"

"Tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi..."

Trải qua chuyện người đàn ông bốn mắt tự mình đi tìm đường chết kia, tốc độ tiến lên của đội ngũ nhanh hơn không ít, tất cả mọi người ai cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đầm lầy địa ngục này.

Nhìn thấy cách đó không xa là vùng đất khô cằn, trên đỉnh đầu truyền đến mấy tiếng chim kêu lớn, mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hai con quái điểu sải cánh dài hơn bốn mét đang sà xuống, mục tiêu chính là Kim Độ và Khương Họa!

Vì chỗ của Kim Độ là cao nhất, cho nên thông thường sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên còn Khương Họa vì vóc người nhỏ nhắn, tuy rằng quái điểu không kén ăn, nhưng nó cũng biết muốn hái hồng cần phải hái quả mềm.

Loài quái điểu này thân thể giống với đại bàng khổng lồ nhưng đầu lại giống với thằn lằn, trên thân không có lông chim, chỉ nối với nhau bằng một màng thịt màu hồng dưới nách, nhưng chúng bay rất nhanh không thua gì đại bàng bình thường.

Nhìn thấy con quái điểu đầu tiên chuẩn bị bổ nhào vào lưng Kim Độ, tên đàn ông lực lưỡng đột nhiên chụp lấy nó, hai tay mỗi bên nắm lấy hai móng vuốt sắc bén của con quái điểu rồi dùng tay phát lực kéo ra phía ngoài, con quái điểu to lớn cứ như vậy mà bị anh ta trực tiếp xé thành hai mảnh, máu huyết và nội tạng lập tức văng ra khắp mặt đất!

Phương Dạ thấy vậy thì kinh ngạc không thôi, mẹ nó, tên cao to này đúng là cao thủ, lại có thể dùng tay không xé xác quái điểu thành hai mảnh.

Một con quái điểu khác cũng không khá hơn là bao, Khương Nhan nâng cổ tay lên, một quả cầu kim loại nhỏ lập tức bay về phía con quái điểu kia.

Trong lòng Phương Dạ cảm thấy khó hiểu, cô gái này cuối cùng là pháp sư hay là Doraemon vậy, sao có thể thần không biết quỷ không hay biến ra đồ vật nhỉ?

Quái điểu kia đang định né tránh nhưng quả cầu kim loại kia trong tích tắc vỡ ra, sau đó một lưới thép kim loại hiện ra ngoài không khí mỏng manh kéo dài đến cực điểm, khiến con quái điểu mất cảnh giác bị sa vào bên trong tấm lưới kim loại.

Tấm lưới kim loại sắc bén va chạm vào máu thịt trong nháy mắt bắt đầu điên cuồng co rút lại, con quái điểu chỉ kịp thời phát ra nửa tiếng kêu thảm thiết, cả thân thể đã bị cắt thành vô số miếng thịt, giữa không trung rơi xuống một trận mưa máu, nhuộm ao đầm lầy thành một đầm đỏ rực, mà quả cầu kim loại nhỏ kia một lần nữa khôi phục nguyên trạng rơi xuống mặt cỏ.

Phương Dạ hít vào một ngụm khí lạnh, độ sát thương của quả cầu kim loại này thật sự rất kinh người, lại có thể cắt xương cốt thành mảnh vụn, nếu quấn trên người sống, vậy không phải sẽ lập tức biến thành nước sốt thịt hay sao?

Anh có hơi hối hận vì sự nhây lúc trước của mình, trang bị của cô gái này quá mức khủng khiếp, không thể trêu vào, không thể trêu vào được...

Tuy rằng hai con quái điểu này vừa lên sân khấu đã tạo tiếng vang rất lớn nhưng ảnh hưởng của chúng lại vô cùng nhỏ bé, hầu như có thể xem nhẹ.

Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì vận may của chúng nó không tốt, cố tình đụng tới cao thủ có vũ khí bảo hộ thuộc loại nhất đẳng.

Thấy Phương Dạ đã biến thành dáng vẻ thành thật, trong lòng Khương Nhan có một chút đắc ý, cô ta thị uy giơ quả đấm vẫy vẫy về phía đối phương, sau đó cúi người nhặt quả cầu kim loại không dính máu lên.

Ngay khi Khương Nhan chuẩn bị đứng dậy, một con trùng trắng mập đột nhiên lao ra từ đầm lầy máu bên cạnh, mục tiêu nhắm thẳng vào cổ họng cô ta!

Hóa ra mảnh vỡ xương cốt của con quái điểu kia đã thu hút lũ sâu bọ trong đầm lầy tới, sau khi phát hiện gần đó có máu thịt tươi thì lập tức phát động tấn công.

Sự tình xảy ra đột ngột, khoảng cách gần như vậy muốn phản ứng cũng không kịp, khi khuôn mặt xinh đẹp của Khương Nhan đang hốt hoảng thì phía sau lưng đột nhiên vang lên tiếng súng!

Con trùng trắng kia bị bắn lên không trung, cơ thể nổ tung tóe, chất lỏng tanh hôi tràn ra khắp nơi khiến mọi người xung quanh như muốn ói ra!

Khương Nhan còn chưa bình tĩnh quay đầu nhìn lại, thấy Phương Dạ đang giả vờ thổi làn khói nhẹ không tồn tại ở họng súng, sau đó nhét súng lại sau lưng.

"Chị ơi, chị không sao chứ?"

Khương Họa nhanh chóng chạy tới, sắc mặt khẩn trương kiểm tra thân thể cho cô ta, lại thấy trên người cô ta hoàn toàn không bị tổn hại gì, cuối cùng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi...

“Mùi máu tươi sẽ thu hút lũ sâu bọ lại đây, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Chú Đạt tăng nhanh tốc độ, Phương Dạ mang theo hai cái túi lớn, đi theo phía sau.

Hai chị em nhà họ Khương nhanh chóng đuổi kịp, Khương Nhan đỏ mặt nói nhỏ: "Cảm ơn."

Phương Dạ mang vẻ mặt ngạc nhiên: "Là cô nói cám ơn tôi à?"

“Đúng vậy, cảm ơn cậu khi nảy đã cứu mạng tôi.” Khương Nhan là một người phụ nữ có ân oán rõ ràng, người khác cứu cô ta đương nhiên cô ta phải bày tỏ một chút: "Coi như tôi nợ cậu một ân tình, nhưng cậu cứ an tâm đi, sớm muộn gì tôi cũng có cơ hội trả cho cậu thôi."

"Nói sau đi." Phương Dạ chẳng hề để ý nói: "Chỉ xin cô đừng có ở khắp nơi nhằm vào tôi là được rồi."

"Khương Họa là em gái duy nhất của tôi, tất nhiên tôi phải lo lắng cho nó rồi!" Khương Nhan nhíu mày nói: "Nếu cậu thật lòng muốn hẹn hò với nó thì cũng có thể, nhưng cậu tuyệt đối không được bội tình bạc nghĩa, nếu không tôi nhất định sẽ giết chết cậu!"

Khương Họa xấu hổ nói: "Chị ơi, người ta vừa mới cứu chị một mạng đó, sao chị có thể mở miệng ra là đòi chém đòi giết người ta nhanh như vậy chứ?"

Khương Nhan nhỏ giọng nói: "Chị là vì muốn tốt cho em thôi, đàn ông trên đời này đều là thứ chẳng tốt lành gì..."

Tai của Phương Dạ thính lắm, anh tức giận bất bình nói: "Này, theo như lời cô nói thì chẳng lẽ cha cô cũng chẳng phải thứ tốt lành gì sao?"

"Tôi không có cha." Khương Nhan lạnh lùng nói: "Trước khi chúng tôi được sinh ra, ông ta đã bỏ rơi mẹ tôi mà đến với con hồ ly tinh khác!"

"Xin lỗi, tôi không ngờ hóa ra cha cô là loại người như thế." Phương Dạ gãi đầu, cuối cùng thì anh cũng đã biết được nguyên nhân vì sao Khương Nhan hận đàn ông tới vậy.

Đặc biệt là đàn ông dịu dàng...

"Thật ra thì tôi với em cô cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, cô mới là người suy nghĩ nhiều đấy." Phương Dạ cười ha ha: "Nếu cô muốn báo đáp cho tôi thì có thể lấy quả cầu kim loại nhỏ khi nảy cho tôi coi một chút được hay không?"

Khương Nhan sửng sốt một chút, sau đó cô ta lấy quả cầu kim loại ra, vờ như không muốn đưa mà ném qua cho anh: "Cho cậu đó, coi như ân oán của chúng ta được xóa bỏ."

"Mẹ nó, chờ đã!" Phương Dạ thấy động tác của cô ta thì sợ tới mức hồn phi phách lạc, vội vàng né tránh.

"Ha ha, sao cậu lại nhát gan như vậy chứ." Sau khi nhìn thấy bộ dạng chật vật của đối phương, Khương Nhan lập tức vui vẻ, ôm bụng cười lớn tiếng.

Phương Dạ yếu ớt nói: "Chị đại à, quả cầu của chị khủng bố như vậy, ai mà dám đón lấy chứ?"

Lỡ như quả cầu đó phủ lên người anh, có trời mới biết cho dù có thuật hộ thể Giác Khải cũng không thể chống lại nó...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.